Buổi tối thứ 6 như mọi hôm không phải đi học thêm buổi tối, Hoạ Mi liền tới
quán bar làm thêm không phải vì tiền chỉ vì muốn nói chuyện với những
anh chị đồng nghiệp tốt bụng, thắc mắc gì họ đều chỉ bảo rất tận tình.
Nhưng thật không may, đúng 8h tại quán bar bỗng xảy ra một trận ẩu đá
huyết chiến máu chảy nhuộm một góc quán. Chuyện cũng chẳng có gì chẳng
qua Hoạ Mi xinh đẹp, dễ thương lại mới có 16 tuổi nên đã bị rất nhiều
những tên công tử rởm, thiếu gia thừa tiền, dân chơi để ý trêu trọc sàm
sỡ mọi lần Hoạ Mi đều khéo léo từ chối nhưng xui xẻo hôm nay lại có tới
hai nhóm cùng xông vào đánh nhau chỉ vì tranh giành nhỏ mới chết chứ.
Hoạ Mi đang cầm một cái khay bên trên có mấy chai rượu ngoại đắt tiền tới
một cái bàn có mấy vị khách toàn là đàn ông xung quanh có mấy cô gái trẻ ăn mặc hở hang, nóng bỏng tiếp rượu, cười nói lả lơi.
- Oai, không ngờ ở đây lại có một em xinh đẹp nha, sao giờ này tao mới
biết nhi? – Thấy Hoạ Mi đi tới đặt rượu trên mặt bàn, một tên con trai
tóc nhuộm xanh màu lá cây, ăn mặc áo quần bảnh bao liền túm lấy tay nhỏ
vuốt ve.
- Anh làm cái gì vậy? Mau buông tay tôi ra – Hoạ Mi rất bực bội khi bị tên khốn kia cầm lấy tay.
- Kìa sao em lại hung dữ như vậy làm gì, nhìn em hung dữ như vậy anh càng thấy thích em hơn đấy. – Nói rồi hắn ta định kéo Hoạ Mi vào lòng, Hoạ
Mi thì ra sức giẫy dụa la hét
Đúng lúc này một người có giọng nói sắc lạnh nhưng trong như chuông vang lên khiến tất cả đều im lặng giây lát trố mắt nhìn.
- Nếu không muốn bị móc mắt, chặt tay thì mau thả cô ấy ra. – Nói rất
điềm tĩnh, nhẹ nhàng nhưng lại khiến người ta cảm thấy rùng mình, gương
mặt thì đẹp yêu mị xinh như con gái, nở nụ cười mê hoặc.
- Mày là thằng nào? Không thả thì làm gì được tao. – Một tên con trai
khác tóc nhuộm đỏ, mặt có một vết thẹo dài bên má khiến khuôn mặt càng
trở lên dữ dằn, đeo khuyên tai ở lỗ mũi mặc áo ba lỗ để lộ mấy hình xăm
bọ cạp kinh dị trên cánh tay cười khẩy thách thức.
- Giỏi thì nhào zo, tao chỉ còn cách xin mày tý máu thôi – Người con trai vừa xuất hiện với mái tóc màu hạt dẻ, vẫn giữ trên môi nụ cười ngọt
ngào khiến người ta ngẩn ngơ, hờ hững nói.
- Ơ sao anh lại ở đây? Tự lo cho bản thân đi đừng vì tôi mà rước hoạ vào
thân – Hoạ Mi run run nói khi thấy tình hình có vẻ căng thẳng.
- Chẳng phải tôi đã nói có duyên nhất định sẽ gặp lại sao? – Hắn cười đến là phong tình quyến rũ thu hút vô số ánh mắt theo dõi của những cô gái
khác trong quán bar nhìn Hoạ Mi nói nhẹ như gió.
- Haiz, tôi chẳng biết có duyên hay không tôi chỉ biết anh mà ở đây đối
chọi với bọn chúng một thân một mình chỉ có mất mạng thôi – Hoạ Mi thở
dài
- Vậy à, thử xem ai chết trước bởi tay ai? Còn không mau thả người nhìn
cái gì mà nhìn – Ánh mắt sáng quắc lạnh lùng đảo xung quanh mấy tên lưu
manh kia.
- Nhìn đẹp thế kia đang nghĩ nếu đem về hầu hạ cho lão đại chắc tuyệt vời lắm, đang muốn nói lời tử tế với mày vậy mà mày dám cả gan lớn tiếng
thách thức bọn tao à – Tên cầm đầu mặt thẹo cười nhạt, cầm ly rượu vang
đập mạnh xuống nền
- Hừ…có biết đây là địa bàn của ai không mà dám lộng hành như vậy? – Một
người đàn ông đeo kính đen, toàn thân một màu đen không biết từ đâu chui ra chen ngang.
- Lại thêm một thằng ngu chán sống, chúng mày đâu xông lên đồng thời gọi
thêm người. Cần thiết hôm nay tao sẽ san bằng cả cái quán bar chết tiệt
này xem thằng nào làm gì được tao – tên cầm đầu rút từ trong người ra
một khẩu súng lục, lạnh lùng chĩa về người con trai yêu mị, xinh như con gái kia. Bởi theo kinh nghiệm từng trải nhiều năm hắn cảm thấy tên này
nguy hiểm và khó đối phó nhất.
Thế rồi cả quán bar láo loạn lên, tiếng chai rượu bị đập vỡ tan tành, tiếng súng nổ chát chúa, người chết, người bị thương máu chảy ghê rợn. Tiếng
kêu la thảm thiết, mọi người trong quán bar nhanh chân tháo chạy, nhân
lúc người đàn ông yêu mị kia đang lo đối phó với mấy tên lưu manh muốn
dùng súng đoạt mạng mình, đã vậy còn gọi thêm quân cứu viện, chỉ ít phút bọn chúng đã có mặt càng tạo nên khung cảnh đậm mùi chết chóc.
Người đàn ông yêu mị, xinh đẹp kia cũng không phải hạng vừa xung quanh
liền lúc có mấy tên đàn em xông lên đánh cho bọn kia tơi tả. Tên cầm đầu thì bị người đàn ông kia bắt được khống chế bẻ gãy tay kêu răng rắc,
cướp lấy súng từ tay hắn bắn thẳng vào đầu tên đó, máu vọt ra hắn chết
tại chỗ. Đám đàn em như rắn mất đầu vội dùng súng bắn liên tiếp vào
người hắn, tiếng súng nổ vang ngay bên tai nhưng anh ta rất mau lẹ tránh được. Hoạ Mi sợ hãi kinh hồn còn chưa kịp chạy thoát thân đã bị một ai
đó trong bóng tối cầm lấy tay kéo chạy về phía cửa ra về
- AAAAA – Hoạ Mi sợ hãi hết hồn giật mình kêu lên, tiếng la hét to như
tiếng loa của nhỏ đã thu hút sự chú ý của mấy tên lưu manh kia, bọn
chúng nhìn nhỏ bằng ánh mắt căm hận nếu không phải tại nhỏ quen với tên
đàn ông yêu mị chết tiệt kia thì người của bọn chúng cũng đã không bị
thương hoặc bị chết nhiều như vậy, đại ca của bọn chúng cũng không bị
chết một cách thê thảm đến thế bọn chúng liền chuyển mục tiêu đuổi theo
nhỏ muốn nhỏ phải trả nợ máu thay tên yêu mị khốn kiếp kia, không thì
cũng có thể dùng nhỏ để uy hiếp hắn ta.
- Mau chạy thôi – Thấy tình hình nguy hiểm người đàn ông đeo kính đen như vệ sĩ vội cầm chặt lấy tay nhỏ chạy nhanh về phía trước, miệng gọi nói
chuyện với một người nào đó qua tai nghe
- Cậu chủ, tình hình không ổn rồi hiện cô ấy đang gặp nguy hiểm cậu mau đến cứu đi không thì không kịp mất.
Người đàn ông đó giọng hốt hoảng, mặt biến sắc khi thấy đám người lưu manh
kia đang điên cuồng đuổi theo xả súng từ xa, cố gắng nắm tay nhỏ chạy
thật nhanh tay lấy thân mình đỡ đạn cho nhỏ và hình như bị trúng vào sau lưng khiến máu chảy ướt đẫm áo, mặt toát mồ hôi hột.
- Trời ơi, ông bị trúng đạn rồi làm sao bây giờ - Hoạ Mi sợ hãi khi nhìn thấy máu đang chảy ra rất nhiều từ vết thương.
- Không sao đâu, bây giờ cô hãy nghe lời tôi dù xảy ra chuyện gì nhất
định cũng phải giữ tính mạng mình an toàn thoát khỏi đây – Ông ta sức
càng lúc càng yếu, thều thào nói.
- Tôi biết ông cũng phải như vậy nhé – Mặc dù không biết ông ta là ai sao lại liều cả tính mạng để cứu mình nhưng nhỏ vẫn cảm thấy rất xúc động.
Có tiếng xôn xao ở ngay phía đằng sau “Cô ta ở kia kìa, mau bắt lấy cô ta
nhanh lên”, “tuyệt đối không được để cô ta thoát”… Xem ra Hoạ Mi đã dây
phải một băng đảng xã hội đen nguy hiểm rồi, càng nghĩ càng thấy lạnh
người nhỏ cố chạy thật nhanh, kia rồi đã thoát khỏi cửa ra vào ra tới
đường lớn nhảy lên một chiếc xe là thoát rồi.
“Đùng”
Một âm thanh chói tai vang lên, Hoạ Mi sợ hãi còn chưa kịp hoàn hồn thì đã
thấy người đàn ông cứu mình ngã gục xuống dưới máu chảy ướt đẫm một viên đạn đã bắn trúng lưng ông ta xuyên phổi xuyên tim khi ông ta cố gắng
xoay người ôm chặt lấy nhỏ đỡ thay nhỏ viên đạn.
- Mau chạy đi, nếu cô chết cậu chủ nhất định cũng sẽ không thể sống nổi.
Cậu ấy đã tìm kiếm cô bao năm, cố gắng sống sót trong mọi tình huống
nguy hiểm chỉ để được gặp lại cô xin cô đừng khiến cậu ấy phải thất vọng – Nói rồi người đàn ông ấy im lặng, đôi mắt vẫn còn mở trừng trừng. Hoạ Mi sợ hãi vuốt đôi mắt ông ta không suy nghĩ nhiều liền chạy bán sống
bán chết…
Vừa lúc một chiếc xe máy vụt qua dừng lại ngay bên cạnh nhỏ, người trên xe đội mũ bảo hiểm lạnh lùng nói
- Mau lên xe – Nói rồi cầm lấy tay nhỏ kéo lên rồi phóng đi với tốc độ kinh hoàng.
Người đàn ông yêu mị kia mải lo đối phó với bọn lưu manh chết tiệt vừa chống
cự vừa tìm cách thoát thân ra đến cửa nhìn thấy Hoạ Mi còn chưa kịp gọi
nhỏ đã thấy nhỏ leo lên một chiếc xe máy phóng vụt đi, hắn chửi tục vài
câu, ánh mắt toát lên sự nguy hiểm. (Khổ ghê, anh vừa xuất đã khiến Hoạ
Mi gặp nguy hiểm, sau này thật không biết ra sao nữa - Chúng ta cùng
chúc Hoạ Mi tai qua nạn khỏi thôi ^~^)
- Thiếu gia người của chúng kéo đến đông quá, chúng ta nên rút lui trước
thôi. – Một chiếc xe ô tô màu đen phóng vụt tới, tất cả cùng nhảy vào
phóng đi.
Lũ lưu manh kia cũng không kém phần long trọng nhảy lên mấy chiếc xe ô tô
của bọn chúng quyết truy sát đến cùng để đòi lại món nợ máu, muốn bỏ
chạy ak, đâu có dễ thế.
- Trời ơi, bọn chúng vẫn đang đuổi theo chúng ta kia phải làm sao bây
giờ? – Hoạ Mi kinh hoàng khi nhìn thấy mấy chiếc xe ô tô đang đua tốc độ đuổi theo bọn họ, nhỏ run run dây phải bọn người xã hội đen chẳng thật
đúng là đi tìm cái chết rồi. Hu hu
- Im lặng đi – Nhật Duy lạnh lùng quát, phóng xe như bay với tốc độ tên lửa 150km/h
- Anh là Nhật Duy đúng không? – Nghe giọng là Hoạ Mi biết ngay hắn là ai, chỉ nghe thấy tiếng gió thổi vù qua tai Hoạ Mi sợ mình bị rớt xuống
đường vội ôm chặt lấy Nhật Duy.
- Lũ chó chết, dám đuổi cùng giết tận à. Được lắm tôi nhất định sẽ khiến
bọn chúng phải tắm máu tươi – Nhật Duy giận dữ mắt vằn tia máu khi thấy
mấy chiếc xe ô tô vẫn đang đuổi sát nút đằng sau còn xả súng vào lốp xe, nếu không phải hắn quá lo lắng cho Hoạ Mi chưa kịp gọi người thì bọn
chúng chết chắc rồi.
Chạy suốt gần 1 tiếng đồng hồ mà bọn chúng vẫn chưa có dấu hiệu bỏ cuộc, Hoạ Mi càng lúc càng sợ hãi ôm chặt lấy Nhật Duy sắc mặt xám ngắt, biết vậy nhỏ sẽ chẳng đi tới quán bar làm thêm nữa. Nơi nguy hiểm như vậy tới
khác nào tìm cái chết, bây giờ nhỏ cảm thấy rất hối hận. Mắt ướt nhạt
nhoà khi nghĩ tới người đàn ông vì cứu mình mà phải chết, nhỏ cũng chẳng hiểu “cậu chủ” mà ông ta muốn nói là ai nữa…
- Cô khóc à? – Nhật Duy bỗng hỏi.
- Tôi rất sợ, liệu hôm nay chúng ta có thoát chết được không? – Hoạ Mi giọng run run hỏi
- Đừng sợ, có tôi ở bên cạnh nhất định cô sẽ không chết được đâu – Nhật Duy nói kiên định.
- Cảm ơn – Lời cảm ơn tận đấy lòng, Hoạ Mi cũng không muốn hỏi vì sao hắn lại xuất hiện cứu nhỏ kịp thời như thế, lẽ nào hắn chính là “cậu chủ”
đó sao? Hoạ Mi ôm chặt người hắn, đầu dựa vào lưng hắn chợt cảm thấy
thật an toàn và rất bình yên. Nếu được như thế này thì tốt quá.
Đến một cánh đồng bao la đang thời kỳ chuẩn bị cấy ở một nơi xa lạ có một
cái hồ rộng hình như là để nuôi cá, Nhật Duy vứt xe vào góc bụi rậm, kéo Hoạ Mi chạy thật nhanh. Thoáng nghe thấy tiếng xì xào đằng sau “Tất cả
là tại con nhỏ đó mà đại ca bị chết, phải bắt bằng được nó đem về nếu
lão đại có trách tội chúng ta còn có cơ may thoát chết”, “Đúng đó, kẻ
nào đầu sỏ gây ra cuộc huyết chiến này kẻ đó nhất định phải chết, nợ máu phải trả bằng máu…”
Thấy bọn chúng đang sắp tới gần thật gần, Hoạ Mi sợ hãi muốn ngất luôn may mà có Nhật Duy ở bên cạnh nắm chặt tay nhỏ.
- Chúng ta phải làm sao bây giờ? Bọn chúng quyết không bỏ qua đâu sớm
muốn bọn chúng cũng tìm ra chỗ chúng ta trốn thôi. – Hoạ Mi thở hắt run
rẩy nói nhỏ.
- Xuống hồ? – Nhật Duy lạnh lùng nói khi nhìn thấy phía trước có một cái hồ nước nhỏ.
- Hả? – Hoạ Mi chưa kịp hiểu đã bị Nhật Duy nhẹ nhàng lôi xuống dưới hồ,
nhỏ định kêu nhưng lại bị Nhật Duy bịp miệng, nước hồ về đêm mùa thu
lạnh như băng khiến Hoạ Mi co rúm người lại.
“Ủa vừa mới thấy bọn chúng ở đây mà, cả cái xe máy cũng ở đây nữa sao người lại biến mất là sao?”
“Thử lục soát xung quanh đi, không bắt được con nhỏ khốn kiếp đó về chịu tội chúng ta sẽ phải chịu tội thay đấy đó là quy định của lão đại”
“Chia nhau ra tìm đi, nếu bọn chúng dám phản kháng bắn chết ngay tại chỗ”
Ánh đèn pin điện thoại chiếu sáng chói chang mặt hồ cùng nhưng nơi xung
quanh, Nhật Duy với Hoạ Mi lặn xuống dưới đáy hồ, lặn được một lúc Hoạ
Mi cảm thấy rất khó thở định ngoi lên. Không còn cách nào khác Nhật Duy
đành hôn nhỏ để truyền hơi may ra mới cầm cự được, mặc dù ở dưới nước
nhưng bất ngờ bị hôn thế này Hoạ Mi liền cảm thấy đầu óc trống rỗng, tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nếu không phải tình thế cấp
bách liên quan tới sống chết nhỏ đã tát cho hắn một phát lệch mặt rồi.
Đợi đến khi bọn người đó đã đi xa, cảm thấy nguy hiểm không còn Hoạ Mi với
Nhật Duy mới boi lên. Hoạ Mi được hít thở không khí trong lành, mừng rỡ
thở phào. Nhưng nhìn sang bên cạnh thấy Nhật Duy đang nhìn mình chăm
chăm nhớ tới nụ hôn đầu tiên dưới nước bất ngờ vừa rồi nhỏ liền đỏ mặt,
ho nhẹ, nói
- Muộn rồi chúng ta mau trở về thôi – Không giấu được vẻ mặt ngượng ngùng leo lên bờ.
Nhật Duy im lặng không nói gì chỉ thoáng nở nụ cười ấm áp, đẹp dịu dang rồi vụt tắt như chưa từng cười bao giờ…