Tuổi học trò đầy mộng mơ, trong sáng và ngây thơ.
Những kỷ niệm hạnh phúc vui buồn ngọt ngào đã từng có bên nhau.
Sẽ mãi là những hồi ức đẹp khắc ghi mãi trong tim…
Với những yêu thương không toan tính, vụ lợi, đẹp như một giấc mơ.
Dù cuộc sống còn nhiều khắc nghiệt, đắng cay…
Cũng đừng để nụ cười vơi dần trên môi bạn nhé!
Nhật Duy nắm chặt tay Hoạ Mi đi mãi trên con đường dài bất tận tưởng không
có điểm dừng, hắn im lặng, ánh nắng hoàng hôn lúc xế chiếu rọi lên khuôn mặt đẹp trai quyến rũ của hắn những vầng sáng mờ ảo không chân thực,
vài sợi tóc vàng bay phất phơ trong gió. Mặc kệ những người đi đường
nhìn ngó, chỉ trỏ…Ánh mắt hắn vẫn nhìn thẳng về phía trước, sâu thẳm như một cái động không đáy.
Hoạ Mi liếc nhìn mà chẳng thể hiểu nổi đằng sau ánh mắt ấy có ẩn chứa những điều bí mật gì nữa, đứng giữa đám đông hắn chói loá, toả sáng rực rỡ
như một viên kim cương quý hiếm. Nhưng lại luôn phảng phất sự lạnh giá,
tàn nhẫn, cô đơn đến mức cô độc khiến người ta sợ hãi không dám đến gần. Chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn chứ không thể nào chạm tới, nhưng lại
có thể khiến cho những người thân bên cạnh yêu thương hắn cảm thấy đau
lòng. Tại sao lại như vậy? – Hoạ Mi thầm tự hỏi, rốt cuộc hắn là thiên
thần hay ác quỷ đây?
Đi mãi cuối cùng Hoạ Mi mới biết hắn muốn dẫn mình tới nghĩa trang Vĩnh
Hằng, chào hỏi bác bảo vệ vài câu qua loa, hắn liền nắm chặt tay nhỏ đi
sâu vào bên trong trên con đường lát gạch đỏ đã phủ rêu xanh. Xung quanh có rất nhiều ngôi mộ được xây đắp khang trang, rất sạch sẽ, lát đá cẩm
thạch, trồng cây cảnh nở hoa toả hương thơm ngát cứ như nhà thật ấy.
Chứng tỏ nghĩa trang này chủ yếu dùng để chôn những người đã chết thuộc gia
đình giàu có, chẳng biết có phải do đi vào cái nơi thuộc về tâm linh hay do bị ám ảnh những câu chuyện ma từng nghe người ta đồn thổi. Hoạ Mi
bỗng cảm thấy hơi lạnh, tay hơi run run.
- Sao vậy? – Nhật Duy phát hiện sự khác thường liền nhíu mày nhìn nhỏ lo lắng hỏi.
- Không có gì, à mà bây giờ anh có thể buông tay tôi ra được chưa. – Hoạ Mi ánh mắt bối rối.
Nhật Duy chỉ liếc nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt lạnh lẽo, im lặng đi tiếp hoàn
toàn không có ý định buông tay nhỏ ra. Hoạ Mi thở dài bất lực, rốt cuộc
hắn ta định nắm tay mình đến bao giờ chứ, biết thế vừa rồi chẳng dại nắm tay hắn làm gì cho mệt người. Haiz, cũng tại mình háo sắc nên mới dễ
dàng bị nụ cười của hắn mê hoặc, lần sau phải tỉnh táo hơn mới được. Hic
Khi tới gần một ngôi mộ lớn có cổng vào hẳn hoi, trước cổng trồng hoa cúc, thược dược, hoa hồng, hoa đồng tiền hắn mới chịu buông tay nhỏ. Sau đó
lặng lẽ đi vào bên trong trên con đường đổ bê tông có tường cao xây kín
xung quanh, chỗ khoảng đất trống ở phạm vi bên trong cũng trồng toàn hoa là hoa. Hắn đi trước, nhỏ đi theo sau tiến tới nơi thờ cúng người chết
thì dừng lại, chỗ thờ cúng có lát đá cẩm thạch màu đen đưa tay chạm vào
thấy mát lạnh da thịt.
Nhìn lên phía trước mặt nhỏ thấy hình ảnh của một người đàn ông và một
người phụ nữ. Người đàn ông gương mặt đẹp trai đầy nam tính, ánh mắt ấm
áp, trông còn rất trẻ khoảng ngoài 30. Còn người phụ nữ thì mắt xanh,
tóc vàng, khuôn mặt trắng hồng đẹp mịn màng, đôi môi mềm mại đỏ thắm như cánh hoa hồng nhung đẹp rực rỡ như một nàng tiên, trông còn rất trẻ
nhìn như mới chỉ 18 tuổi thôi, nhưng sao đôi mắt bà ấy trông buồn buồn
thế nhỉ?
A, bây giờ thì nhỏ đã biết Nhật Duy được thừa hưởng những nét đẹp quyến rũ đến hoàn hảo như thế từ ai rồi, có bố mẹ đẹp thế thì hắn không đẹp mới
lạ chả bù cho mình cứ như bị đột biến gen hay sao ý, haiz, càng nghĩ
càng thấy đau lòng…
Trong lúc Hoạ Mi đang mải chìm đắm trong suy nghĩ thì Nhật Duy đã đặt bó hoa
hồng trắng lên trên bệ thờ, đứng im lặng lẩm bẩm điều gì đó một lúc lâu, ánh mắt hắn lúc này có vẻ đau lòng, đôi môi mím lại, sắc mặt thoáng
buồn thương. Hoạ Mi nghi hoặc nghiêng mặt nhìn sợ mình bị ảo giác chăng, bình thường ánh mắt hắn lúc nào cũng lãnh đạm, khuôn mặt lạnh giá không chút biểu cảm mà bây giờ lại có thể biểu lộ những cảm xúc chân thật như thế thật là khiến người ta kinh ngạc nha.
Đúng lúc này Nhật Duy liền quay mặt nhìn sang Hoạ Mi sắc mặt trở lại
bình thường, ánh mắt lạnh băng chẳng biểu lộ chút cảm xúc nào cứ như
những gì nhỏ vừa nhìn thấy cách đây mấy giây đều là do nhỏ bị hoa mắt
nên tưởng tượng ra ấy. Tên này mà không đi đóng phim đúng là phí tài
năng trời ban, haiz
- Này, anh nhìn tôi làm gì mà nhìn mãi thế? – Thấy hắn quay sang nhìn mình im lặng không lên tiếng, Hoạ Mi bực bội nhăn mặt hỏi.
- Ha ha, thấy vẻ mặt ngô ngố của cô xấu xí quá nên nhìn kỹ một chút không được sao? – Hắn mỉm cười trêu trọc
- Hừ, bộ anh tưởng mặt mình thì sáng sủa lắm chắc. – Hoạ Mi tức giận.
- He he, dù sao cũng đẹp hơn cái mặt ngố xấu hoắc kia của cô gấp trăm ngàn lần. – Hắn chống cằm ra vẻ suy ngẫm.
- Đồ điên. – Hoạ Mi mặt đen xì, ngúng nguẩy định bỏ về, thật là điên mới đi theo hắn đến tận nơi này để nghe hắn giễu cợt.
- Hai người thờ ở trên kia là cha mẹ tôi đây. – Nhật Duy sắc mặt lạnh lùng trở lại nhìn lên trên ảnh thờ hờ hững nói.
- Thì sao? Liên quan gì đến tôi không? – Hoa Mi quay người hậm hực
- Cô không còn nhớ gì sao? Hoàn toàn quên hết mọi chuyện rồi sao? Thật sự đã quên như chưa từng nhớ sao? – Nhật Duy miệng lẩm bẩm.
- Quên cái gì mà nhớ cái gì cơ anh nói rõ cho tôi xem nào? – Hoạ Mi nghi hoặc vội tới gần hắn hỏi to
- Hôm nay là ngày mất của cha mẹ tôi, cũng được tròn 5 năm rồi?
- Ơ nhưng tôi đâu có biết mà anh nói tôi quên chứ. – Hoạ Mi khó hiểu
- Đúng là cô quên hết thật rồi, mà thôi cô có biết hôm nay cũng là ngày
sinh nhật của Lệ Hoa không? – Nhật Duy nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt phức
tạp.
- Hơ, sinh nhật của Lệ Hoa cũng là ngày mất của cha mẹ anh sao? – Hoạ Mi như chợt nhận ra điều gì đó khác lạ
- Đúng vậy? Ngày này 6 năm về trước khi ấy Lệ Hoa sinh nhật tròn 1 tuổi, trước khi đi công tác bên Anh ba mẹ tôi đã hứa sẽ trở về mừng sinh nhật cùng với nó nhưng chẳng may họ đều đã bị tai nạn máy bay trên đường trở về và không bao giờ có thể dự sinh nhật của nó được nữa rồi. – Nhật Duy ánh mắt đau thương.
- Lệ Hoa thật đáng thương. – Hoạ Mi rơm rớm nước mắt.
- Nó vẫn còn nhỏ nên chưa biết sự thật, từ nhỏ nó đã phải sống thiếu thốn tình cảm cha mẹ, tôi đã cố gắng chăm sóc nó thật tốt nhưng vẫn luôn cảm thấy áy náy. Ba mẹ mất đi khiến anh em tôi cũng như mất đi một chỗ dựa
dẫm vững chắc, chẳng còn ai muốn yêu thương, quan tâm đến chúng tôi nữa. Những người trong gia tộc thì chỉ biết tranh giành chiếm đoạt tài sản
mà ba mẹ tôi để lại, họ đuổi tôi ra ngoài đường lang thang đói rét may
mà có cha cô cưu mang giúp đỡ nếu không chắc chúng tôi đã chẳng thể sống sót đến tận ngày hôm nay. Tôi coi ông ấy như một người cha ruột thịt,
ông ấy muốn tôi làm gì tôi đều nghe lời…
- Và đó chính là lý do anh nhận lời ba tôi chấp nhận đến sống chung cùng với tôi? – Hoạ Mi ngắt lời.
- Đúng. Ông ấy muốn tôi chăm sóc và giúp đỡ cô trong cuộc sống lẫn học tập.
- Điên ak, ai cần chứ? – Hoạ Mi bất mãn
- Hừ…Nếu không có tôi đến ở cùng cô thử tưởng tượng xem cái căn phòng ổ
lợn của cô bây giờ nó sẽ ra sao? Con gái mà ở bẩn đến mức hủi cũng còn
phải lạy sát đất gọi bằng cụ, tôi cũng xin đầu hàng cô luôn. – Nhật Duy
liếc nhìn nhỏ bằng ánh mắt khinh bỉ.
- …
Thành Trung chở Hoạ Mi đi dạo chơi nội thành Hà Nội bằng xe buýt, vừa đi vừa
nói chuyện rất vui vẻ. Hai người rủ nhau đi dạo hồ Gươm ngắm cảnh.
- Mình ra chỗ ghế đá kia ngồi đi, chỗ đó có thể nhìn thấy rất rõ tháp rùa đó. – Hoạ Mi chưa nói xong nhảy tung tăng chạy đến chỗ chiếc ghế đá
- Ok, đợi mình tý – Trung hớt hải chạy theo.
- Uay, ngồi đây thích nhi? Gió mát rượi làm sao, mà Trung này tại sao
người ta không làm luôn một cái cầu nhỏ để mọi người có thể ra chỗ tháp
rùa ngắm cảnh luôn nhi? – Hoạ Mi ngồi đung đưa chân nhìn ra chỗ tháp rùa hỏi, miệng ngậm kẹo mút.
- Hi, nếu bắc cầu để mọi người ra đó đứng thì chỉ sợ đất chỗ tháp rùa bị
sập lún thôi, hỏng di tích quý giá à. – Trung từ tốn giải thích nhìn
xuống dưới mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn.
- Cũng đúng nha, mà tháp rùa kia có từ bao giờ thế nhi?
- Ha ha, cái này tớ cũng không biết, nhưng nghe nói được xây từ năm 1886
dưới thời Pháp thuộc, người ta còn đồn đại là bên trong có đặt hài cốt
nữa cơ… - Trung cười phá lên
- Có thật không? – Hoạ Mi tò mò hỏi
- Chịu, cái này thì bắc thang lên hỏi ông trời may ra biết. Dù sao cũng chỉ là tin đồn ai biết thật hay không?
- Không ngờ cậu cũng hiểu biết lịch sử ra ghê. – Nói rồi Hoạ Mi đứng dậy tới mép hồ nhìn xuống nước.
- Nước ở đây sao màu xanh đục thế nhi?
- Bị ô nhiễm chứ sao? Đến cụ rùa sống dưới đó mấy trăm năm còn suýt hấp hối vì nước quá bẩn nữa là.
- Haiz, thật đáng tiếc. – Hoạ Mi thở dài.
- Thôi mình ra cầu Thê Húc chơi đi – Nói rồi Hoạ Mi chạy vù lại tung tăng đi tiếp
Hai người vừa đi vừa ngắm nhìn những người nước ngoài đến đây tham quan, sắc mặt họ rất tươi vui, nói toàn bằng tiếng Anh.
- Sao người nước ngoài họ cao lớn thế nhi? Da trắng nữa, nhìn thích thế
không biết. – Hoạ Mi tấm tắc khen ngợi, mắt sáng long lanh khi nhìn thấy một cô gái người nước ngoài cao ít nhất 1m70 là ít, da trắng, nhỏ nhắn, mặt đẹp như búp bế ý
- Tớ thấy Mi cũng xinh đẹp, dễ thương mà. – Trung mỉm cười.
- Hì, tớ vốn xinh đẹp, dễ thương từ bé rồi cậu giờ mới biết à. – Hoạ Mi tự sướng.
- Ha ha, cậu bay cao bay xa quá tớ không đuổi theo kịp được đâu. – Trung trêu trọc
- Nhìn cô dâu chú rể đang cầm giỏ hoa chụp ảnh kìa. Đẹp đôi quá.
- Công nhận, chụp ở đây lãng mạn đấy chứ.
- Like, sau lấy mà lấy chồng nhất định tớ cũng sẽ ra đây chụp ảnh cưới…
Đứng trên cầu Thê Húc nhìn ngắm toàn cảnh hồ Gươm, Hoạ Mi cười sáng lạn lôi
cái iphone 5 ra nhờ Thành Trung chụp cho mấy kiểu ảnh tạo hết kiểu dáng
này đến dáng khác để tối về còn tung lên facebook khoe với bạn bè chơi.
Nhỏ nghịch nghợm còn nhờ người chụp cho mình với Trung một vài kiểu thật ấn tượng, Trung đứng bên cạnh mỉm cười hạnh phúc, Hoạ Mi thì cười tươi
rất vô tư. Người ngoài nhìn vào không biết còn tưởng đây là một cặp tình nhân…
Ngắm cảnh chán rủ nhau đi dạo chơi phố cổ, đi Royal City, ăn phở Hà Nội, mua một túi cốm rất ngon to đùng đem về ăn…
Sau này khi đã trưởng thành hơn, trải qua nhiều sóng gió, khắc nghiệt lẫn
đau thương của cuộc sống mỗi lần nhớ lại những kỷ niệm lãng mạn, ngọt
ngào ấy Hoạ Mi không khỏi bật cười. Tình bạn trong sáng, chân thành đâu
phân biệt nam nữ phải không?
Đôi khi có một người bạn thân khác giới còn tốt hơn là có 10 người bạn cùng giới chơi cùng...