Ái tình không nhìn bằng mắt mà nhìn bằng tâm hồn.
Vì vậy nhân loại khắc hoạ Thần Tình ái có 2 cánh
Nhưng con mắt mù loà …
Một người đang yêu thường có hai trạng thái:
Hoặc là không nghi ngờ gì hết.
Hai là nghi ngờ tất cả …
Sau buổi học Hoạ Mi bực bội chấp nhận chịu đi thực thi hình phạt dọn vệ
sinh nếu không muốn gây thù chuốc oán thêm với cô Liên, tất cả cũng tại
cái tên “mặt người dạ thú” chết tiệt kia hại mình, Hoạ Mi thầm chửi rủa
hận không thể đạp chết hắn một cách tàn bạo nhất cho hả giận.
Đang loay hoay bê thùng nước to đùng gượng gạo cầm lấy cái cây chổi lau, xắn ống quần cao lên đến tận đầu gối, rõ khổ từ nhỏ đến lớn có phải động
chân động tay làm bất cứ việc gì đâu vậy mà tự nhiên bị bắt đi dọn vệ
sinh đúng là cực hình mà. Muốn nhờ Thuỷ Tiên giúp đỡ nhưng nó lại viện
lý do bố mẹ ở nhà đang chờ cơm không thể phụ giúp được, đã vậy còn nhìn
nó nở một nụ cười ác độc nhắn lại thêm câu “Chịu khó nhé, chúa lười,
coi như đây là cơ hội vận động để nâng cao sức khoẻ. Ha ha”.
Nếu không phải lúc đó Thuỷ Tiên nhanh chân “chuồn” thì nhỏ đã rút cái
guốc dưới chân ra phi thẳng vào mặt nó rồi xem lúc đó ai cười, ai khóc
đây. Thành Trung ngỏ ý muốn giúp nhưng nhỏ ngại, cậu ấy đã giúp đỡ mình
rồi có cái việc nhỏ bằng “mắt muỗi” này mà cũng phải nhờ vả cậu ấy thật
đúng là mất mặt quá đi. Hơn nữa để bọn con gái trong lớp biết chắc còn
bị chúng ghét bỏ, gây khó dễ nhiều hơn ý chứ, đời đúng là lắm cái trái
ngang chỉ vì một tên con trai đẹp như hoa mà lũ con gái có thể trở mặt
với nhau, ra tay làm hại vì ghen ghét lúc nào không hay…
- Hi, người đẹp chăm chỉ quá ha? – giọng nói pha chút châm chọc
Hoạ Mi không cần nhìn mặt chỉ nghe thấy tiếng thôi cũng biết là ai rồi,
ngẩng mặt lên nhìn bằng ánh mắt tức giận sâu bên trong có le lói ngọn
lửa có thể bùng cháy dữ dội bất cứ lúc nào. Hoạ Mi mỉm cười ngọt ngào
cúi mặt xuống ra sức nôn khan
“Oẹ…oẹ..oẹ”
- Oh, tự dưng ngửi thấy cái mùi gì bốc mùi hôi thối ghê quá, có phải có
đống phân người nào vô ý thức thải ra gần đây không? Ghê chết đi được ý – Hoạ Mi liếc nhìn Tuấn Anh một cái giễu cợt, cười gian giả bộ đưa tay
lên bịp mũi cứ như hít phải cái mùi đó nhỏ sẽ tiếp tục bị nôn ấy.
- Ha ha, - Tuấn Anh ôm bụng cười lăn lộn.
- Anh bị bệnh à? Tự nhiên cười cái gì? – Thấy phản ứng ngoài dự đoán của
Tuấn Anh, nhỏ khó hiểu hỏi. Đừng nói với nhỏ hắn thật sự bị lên cơn điên đấy nhá…
- À tôi cười cái người nào tiết văn sáng nay trả lời hay đến mức bị cô
Liên cho đứng góc lớp rồi phạt đi dọn về sinh. Chắc đầu óc người đó có
vấn đề nên mới trả lời một cách ngu ngốc như thế, vì vậy tôi nghĩ viêc
có đống phân ai đó vô ý thức thải ra chỉ do người đó gây ra thôi. Ha ha – Tuấn Anh cười đến đỏ bừng mặt.
- Cái gì…- Hoạ Mi trố mắt ra nhìn hắn mất vài giây sau đó như chợt hiểu
ra liền điên tiết cầm cả xô nước bẩn hất mạnh vào người Tuấn Anh, không
nhắc đến thì thôi nhắc đến vụ bị phạt ngớ ngẩn đó nhỏ lại nổi máu căm
hận quyết tâm trả thù, tưởng bắt nạt nhỏ dễ như vậy sao?
- AA, chết tiệt? – Tuấn Anh bị hất cả xô nước bẩn vào người, ướt hết cả
quần áo, vốn ưa sạch sẽ hắn vội kêu thất thanh như con lợn bị chọc tiết
nhảy dựng lên rũ cho hết những giọt nước còn đọng trên người rớt xuống.
Cũng may Hoạ Mi còn nhẹ nhàng chưa trút cả xô nước bẩn ấy từ đầu xuống
chân nha. (khổ thân ai bảo cứ đi trêu tức nhỏ làm cái gì ^~^)
- Hừ … đáng đời, ai bảo dám trêu trọc bản cô nương- Thấy bộ dạng thảm hại đó của Tuấn Anh, Hoạ Mi đưng chống hông, hai mắt hiện lên vẻ chán ghét, không chút ý cười, đúng là cái đồ công tử bột
- Cô…được lắm. Cứ đợi đấy – Tuấn Anh sắc mặt tối sầm như bầu trời đêm bỏ đi không quên đóng cửa rầm một cái.
Thấy hắn tức giận bỏ đi nhỏ liền đứng dậy tiếp tục công việc lau dọn vệ sinh của mình, thầm nhủ lần sau phải tránh xa hắn ra một chút nếu không muốn gặp xui xẻo. Hic.
Tại biệt thự nhà họ Phan, nhà cha mẹ Hoạ Mi nơi mà nhỏ sống từ hồi còn bé
xíu. Trong phòng ăn có 4 con người đang ngồi vây quanh một chiếc bàn
tròn, bên trên có bày rất nhiều món ăn ngon, trang trí đẹp mắt.
- Lâu lắm rồi cả gia đình ta mới có dịp gặp mặt cùng ăn một bữa cơm, thế
nên hôm nay mọi người đừng ngại ngùng gì cứ ăn uống thật tự nhiên nha.
Toàn người trong nhà cả.
Bà Hương mẹ Hoạ Mi mỉm cười trìu mến lên tiếng, dù năm nay đã ngoài 40
tuổi rồi nhưng nhìn bà vẫn còn trẻ trung xinh đẹp lắm, người ngoài nhìn
vào cứ tưởng bà mới có gần 30 thôi. Là con gái của nữ hoàng Anh từ nhỏ
bà đã được nâng niu, chiều chuộng như trứng mỏng.
Chỉ vì quá yêu thương ông Cường ba Hoạ Mi mà bà mới chấp nhận rời bỏ quê
hương theo chồng tới Việt Nam sinh sống, là một nhà thiết kế thời trang
nổi tiếng trên thế giới không ai là không biết đến tên nên cũng vì thế
mà công việc của bà rất bận rộn thường không có thời gian để chăm sóc
Hoạ Mi điều này khiến bà hết sức áy náy. Chính vì vậy bà rất mong đứa
con gái vàng ngọc duy nhất của mình có thể tìm được một người thật lòng
yêu thương, quan tâm và chăm sóc nó suốt cuộc đời.
Chẳng biết chọn ai, khi thấy chồng nói có một chàng trai rất sáng giá có thể
chăm sóc tử tế cho Hoạ Mi, lúc đầu bà không tin tưởng nên ra sức phản
đối. Đến khi tới tận căn nhà riêng mà bà mua tặng cho con gái nhân dịp
sinh nhật lần thứ 15 của nó vào một dịp tình cờ cách đây không lâu bà
mới kinh hoàng nhận ra con gái mình thực sự quá lười nhác, quá bẩn thỉu, … nói chung là bà là mẹ ruột đẻ ra nó còn không thể nào chấp nhận được
cách sống cẩu thả lười vô đôi, bẩn thỉu vô biên đó của nó đươc thì liệu
trên đời này còn ai có thể chấp nhận chung sống với nó suốt cuộc đời
đây?
Và bà đã quyết định nghe theo ý kiến của chồng mình, cho chàng trai sáng
giá tuyệt vời ấy tới sống chung một nhà với con gái bà một thời gian xem sao? Chồng bà cam đoan chàng trai ấy rất quân tử tuyệt đối sẽ để xảy ra chuyện gì quá giới hạn, được rồi, bà một lần nữa lại tin tưởng. Nếu
được vài ngày mà chàng trai ấy bỏ đi thì bà sẽ tìm người khác phù hợp
hơn, nếu chàng trai đó vượt qua thử thách thành công bà sẽ để cho hai
đứa ở chung với nhau trong vòng 3 năm để tìm hiểu.
Đợi Hoạ Mi đủ 18 tuổi sẽ tổ chức đám cưới nếu hai đứa thực sự yêu nhau và
muốn sống bên nhau trọn đời, nếu không sẽ đưa Hoạ Mi sang Anh du học,
sau đó lấy chồng luôn bên ấy không về lại Việt Nam nữa. Sống ở Việt Nam
cũng đã gần 20 năm bà cho rằng khi ở bên Anh con gái mình sẽ dễ tìm thấy hạnh phúc hơn, cuộc sống cũng dễ dàng hơn không như ở Việt Nam lắm thứ
rắc rối, luôn đề cao tư tưởng trọng nam khinh nữ, nặng nề vấn đề trinh
tiết, quan trọng hoá bổn phận làm vợ, làm mẹ, làm dâu.
Bà lo sợ nếu lấy chồng Việt Nam con gái mình sẽ phải chịu khổ, nhất là
với tính cách lười nhác, hậu đậu đó của nó…Haiz (không ngờ mẹ Hoạ Mi lại suy nghĩ sâu sắc như vậy @_@ không biết liệu ước muốn đó của bà có
thành hiện thực được không nhi?).
- Đúng đó, hai đứa nhớ phải ăn thật nhiều nha. – Ông Cường ba Hoạ Mi cười tươi gắp một miếng đùi gà to tướng đặt vào bát Hoạ Mi.
- Ba dạo này thế nào rồi vẫn khoẻ chứ? Ba với mẹ cứ đi công tác nước
ngoài hoài à làm con chẳng mấy khi được gặp để nói chuyện. Buồn chết đi
được – Hoạ Mi buồn bã nói.
- Lo gì đã có Nhật Duy bên cạnh con còn gì? – Ông Cường mỉm cười.
- Thế hai đứa sống chung với nhau được một thời gian rồi thế đã có tiến
triển gì chưa – Chưa kịp để Hoạ Mi phản ứng, bà Hương đã chen vào.
- Tiến triển gì? – Hoạ Mi ngây thơ hết đưa mắt nhìn bố rồi lại nhìn sang mẹ khó hiểu.
- Ha ha, Nhật Duy à, cháu thấy đấy con bé tính cách vẫn còn trẻ con, ngây thơ và suy nghĩ còn khá đơn giản lắm con nhớ phải chăm sóc thật tốt cho con bé nha. – Bố Hoạ Mi ngồi bên cạnh xoa đầu con gái rồi nhìn Nhật Duy cười ẩn ý.
- Cái này cháu sẽ cố gắng hết sức, bác cứ yên tâm. – Nhật Duy mỉm cười lễ phép nói.
- Dạo này con bé thế nào rồi, có còn lười nhác để nhà cửa cho gián chuột
bò lung tung nữa không? Còn hay thức khuya chơi game, đọc truyện đến tận 2, 3h sáng mới ngủ nữa không? – Bà Hương nhíu mày hỏi khi thấy con gái
cưng của mình có vẻ gầy đi.
- Hi hi, mẹ à, nghe nói mẹ sắp có buổi trình diễn thời trang những tác
phẩm mới nhất trong thời gian gần đây tại Hà Nội phải không? Bao giờ tổ
chức nhớ nói cho con biết nha con nhất định sẽ đi tham dự. Hì hì – Hoạ
Mi đánh trống lảng.
- Hừ, đừng có mà đánh trống lảng, lặng im để Nhật Duy nói – Bà Hương vẻ mặt nghiêm túc liếc nhìn về phía Nhật Duy.
- Dạ, thưa bác, Hoạ Mi dạo này ngoan hơn rồi, cũng đã bắt đầu biết sạch
sẽ hơn, cũng không còn hay thức khuya chơi game với đọc truyện nữa. –
Nhật Duy mỉm cười bối rối
- Thế sao trông nó có vẻ gầy đi thế? Cậu chăm sóc nó thế nào? Có thường
xuyên nấu cơm cho nó ăn không hay để mặc nó ăn đồ ăn nhanh … - Bà Hương
tỏ vẻ không hài lòng, bà cảm thấy rõ cậu ta đang nói dối để bao biện cho con gái mình đây mà.
- Cái này… - Nhật Duy lúng túng không biết trả lời thế nào, quả thật suốt 3 tuần sống chung với nhau cậu có nấu cơm cho nhỏ ăn bao giờ đâu, toàn
đi từ sáng đến nửa đêm mới về…Haiz
- Thôi mà mẹ người ta có là gì của con đâu mà mẹ cứ tra hỏi ghê thế - Hoạ Mi bực bội buông đũa cãi lại mẹ.
- Oh, phải rồi có là gì của nhau đâu… - Nói rồi bà liếc nhìn ông Cường
cười ẩn ý (Bà chỉ hỏi dò vậy thôi, xem ra đúng là chưa có tiến triển gì
thật rồi, không sao bà sẽ đời thêm một thời gian nữa thử coi)
- Sorry Nhật Duy nha, bác có gì hơi quá đáng mong cháu thông cảm bỏ qua cho bác nha. – Bà Hương mỉm cười áy náy.
- Dạ bác đừng nói thế cháu thấy ngại lắm, người xin lỗi là cháu mới phải
cháu đã phụ lòng mong đợi của hai bác rồi. – Nhật Duy khiêm tốn.
-…
Bữa ăn trôi qua thật nhanh, ông Cường liền gọi Nhật Duy vào phòng riêng nói chuyện.
- Có phải ta đã làm khó cháu không? Cháu cứ nói thật để ta còn biết đường thu xếp – Ông Cường cầm tách café nóng nhấp một ngụm hỏi
- Lúc đầu thì đúng là cháu cảm thấy như vậy thật, nhưng bây giờ thì không? – Nhật Duy ánh mắt phức tạp
- Tại sao?
- Có lẽ cháu dần cảm thấy thích cô ấy rồi, hơn nữa cháu đã từng hứa sẽ
không bao giờ rời xa bỏ rơi cô ấy bơ vơ một mình trên cõi đời này. Bây
giờ sẽ là lúc cháu thực hiện lời hứa ấy. – Nhật Duy kiên quyết.
- Đã từng hứa sẽ không bao giờ rời xa? – Ông Cường tỏ vẻ khó hiểu, hai
đứa này mới gặp nhau có chưa đầy một tháng tình cảm đâu thể phát triển
nhanh tới mức đó thế mà thằng bé này lại nói đã từng hứa với con bé
những điều ấy lúc nào nhi?
- Đó là một bí mật chỉ riêng cháu với cô ấy mới biết, xin thứ lỗi cháu
không thể nói ra – Nhật Duy ánh mắt xa xăm, nhẹ nhàng nói…
Nhật Duy với Hoạ Mi đã trở về rồi, chỉ còn lại mình ông Cường trong căn
phòng rộng, ông tỏ ra rất lo lắng về quyết định cho Nhật Duy tới sống
chung với Hoạ Mi để nuôi dưỡng tình cảm. Nếu thực sự hai đứa yêu nhau
muốn cưới nhau, nhưng nếu nó phát hiện ra sự thật mà ông đã cố giấu kín
suốt 20 năm nay liệu nó có còn yêu Hoạ Mi và tha thứ lỗi lầm đó của ông
không?
Ông rất sợ tất cả chỉ là một cơn ác mộng, 20 năm trước ông đã trót sai
lầm một lần để lại nỗi đau day dứt suốt cuộc đời, nếu 20 năm sau ông lại một lần nữa sai lầm thì làm sao ông có thể chết mà nhắm mắt được đây?
Ông chợt bắt đầu cảm thấy hối hận về quyết định đó, sợ mình không thể
kiểm soát được mọi chuyện.
Đừng làm điều gì khiến bản thân mình phải hối hận, dặn lòng là phải luôn như vậy, nhưng ai biết được điều gì bất ngờ sẽ xảy ra khiến mình trót phạm
sai lầm để rồi phải hối hận, day dứt, nuối tiếc đây. Mà nếu để sự thật
được phơi bay ra ánh sáng ông sợ ngay cả bà Hương vợ ông, người từng vì ông mà chấp nhận mọi thiệt thòi chỉ để được sống bên cạnh ông cũng sẽ
chẳng bao giờ chịu tha thứ cho ông nữa...
Mỗi lần nhắm mắt lại ông Cường như nhìn thấy hai người từng rất thân
thiết với ông, cả người đầy máu đỏ tươi đứng trong biển lửa nhìn ông
bằng ánh mắt căm hận tận xương tuỷ miệng mấp máy nói câu gì đó mà ông
không thể nghe rõ, sau đó lửa tàn họ cũng dần biến mất như một cơn gió.
Giấc mộng ấy không chỉ mình ông mà vợ ông cũng thấy, rốt cuộc nó là điểm báo gì đây… Chỉ nghĩ vậy thôi toàn thân ông đã lạnh toát, thần kinh
căng thẳng, mệt mỏi…
Giàu sang thì làm gì, quyền lực, địa vị thì làm gì? Khi mà không thể có được người con gái mình yêu, phải cưới một người mà mình không hề yêu thương để rồi cứ luôn phải sống trong day dứt, đau khổ... Thật là thảm hoạ -
Ông Cường cười nhạt, ánh mắt phảng phất sự đau thương...