Như đang canh giờ để nó quen với trận đòn hàng ngày, 3 giờ 20 phút,
Hoàng Anh kéo con mèo nhỏ ra khỏi vòng tay, nhắc nhở chuẩn bị cho mông
sắp bị hành hạ. Tịch Uyên lần này không còn có gan chạy tháo lên nữa, sợ anh sẽ đánh gãy chân mất thôi! Nó vẫn cảm nhận được cái đau từ trận đòn hôm qua, nhưng nó đã cố gắng nài nỉ, ỉ oi, .. mọi thủ đoạn giờ chỉ là
thừa. Nó lại phải bước vào căn phòng đó, cái căn phòng chuẩn bị là ngôi
nhà thứ 3 với xác xuất ghé ngang gần đạt 7/7 ngày/1 tuần. Hoàng Anh lúc
nào chẳng thong dong bước vào rồi lại bước ra, khổ cho nó lết vào lăn
ra. Nó đứng chần chừ lâu hơn nữa, 3 giờ 26 phút.
-”vợ vào đây”, Hoàng Anh đưa tay ngoắc cô vợ của mình vào, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, dường như nó cũng đã quen và
không còn sợ cái mặt đá đó nữa, chỉ sợ mỗi cây thước gỗ anh đặt yên vị
bên cạnh. Nó ngồi trước mặt anh, cười trừ, làm mặt đủ kiểu để anh cười.
Hiện giờ nó chỉ còn cách giảm bầu không khí căng thẳng hơn, anh cũng
cười.
-”chồng ơi, mông vợ còn đau..”
-”chồng đánh nhẹ thôi, một chút rồi thôi, giờ nằm ngang qua chân chồng này“. Nó chậm rãi đưa thân mình hạ ngang
đùi anh, tay chống để đầu ngẩng lên một chút nhưng lại bị anh đè thắt
lưng sát xuống giường. Quần cũng bị anh kéo xuống tận gối, chỉ còn cái
mông trần phía sau lưng nó. Nó xấu hổ vùi mặt vào trong tay mình.
-”Dạ vợ”
-”dạ”
-” sau này không được hư như vậy nữa nghe chưa? nhớ cho kỹ”
-”dạ”
'bốp', 'bốp, 'bốp''bốp', 'bốp,
'bốp''bốp', 'bốp, 'bốp''bốp', 'bốp, 'bốp''bốp', 'bốp, 'bốp''bốp', 'bốp,
'bốp''bốp', 'bốp, 'bốp'.......
Vừa dứt lời, hàng loạt cái tát tay vào
mông nó. Vài cái tát đầu tiên, nó khá dửng dưng vì cảm giác chỉ như chạm mông thôi. Đến những cái liên tiếp nhiều dần, nó chuyển đổi cảm giác
khá nhanh từ cái mông nóng hổi, đến bỏng rát, đau rát, và tệ hơn là cái
đau cũ chồng thêm cái đau mới khiến nó vặn vẹo thân mình, càng uốn cong
người, cái vấu vào eo của Hoàng Anh càng mạnh để có thể giữ chặt nó
không rồi vị trí. Gần 10 phút với những cái tát tay, nó thở hổn hển, anh dừng lại.
-”nằm lên giường, hôm nay chồng chỉ đánh vợ bằng tay thôi, nằm im không thì thước gỗ chạm mông vợ đấy”
Hoàng Anh tiếp tục phát vào mông Tịch
Uyên đến lúc cảm thấy vừa đủ. Từng âm thanh hạ tay xuống là từng cái
giật nảy người, tiếng nài nỉ thảm thiết của Uyên. Tuần này của nó như
trôi qua rất chậm, chậm nhất là khoảng thời gian phải nằm sấp trước mặt
anh nhận những cái đau thấu trời từ cây thước gỗ và roi mây. Cũng may
đây là hè, lịch học của nó không quá sức, nếu không cứ phải chịu đau từ
cái mông lại ngồi suốt 8 tiếng trên cái ghế gỗ của trường học... ưm..
thế nào nhỉ?! Cái hình phạt này buộc Uyên phải nhận, nhận đến ngày thứ
15 cuối cùng cũng kết thúc. Anh tha cho nó. Nó được trả lại những ngày
bình yên.
Có duy nhất một điều nó không hay biết,
nó phụ thuộc quá nhiều vào Hoàng Anh, càng ngày càng nhiều. Nó ngoan
hơn, nó nghe lời anh hơn, nó ít tiếp xúc hay đi chơi hơn với bạn bè,
trong mắt nó, lúc nào cũng có anh. Anh bảo 1 nó không dám cãi 2, tuy vẫn còn nghịch phá, nhưng hình như nó muốn như vậy, chỉ để nhận những trận
đòn. Nó không biết vì sao nó lại như thế, nó cần Hoàng Anh bên cạnh để
răng đe, hâm dọa. Nó ghét cảm giác đau, nhưng nó cần điều đó, sống buông thả chỉ để anh buộc chặt, chỉ cần có anh.
Hoàng Anh - yêu nó, thương nó, anh xem nó như một người không thể nào rời ra. Vì không thể rời xa, anh nghĩ dù có thế nào đi chăng nữa cũng không làm hai đứa quay lưng lại với nhau. Anh quan tâm nó, vì sự quan tâm quá mức khiến đó là sự trở ngại đến đáng
sợ. Hoàng Anh gia tăng âm lượng tiếng quát với việc anh không vừa ý với
nó, khắc khe hơn và không còn nghĩ đến sự tự trọng của nó. Cả hai vẫn cứ đối xử với nhau như vậy, không hay biết rằng mối quan hệ càng trở nên
căng thẳng, phức tạp và lắm những lời cãi vả, lắm nước mắt của đối
phương. Cả Hoàng Anh cũng đã khóc rất nhiều lần.. không hiểu vì sao mà
cả hai trở nên như vậy, nói cho dễ hiểu mà khó nghe là chán chường!
------------------------------------------------------------------------------------------------------///-------------------------
Quay lại với hiện tại, từ lúc kết án, kết thúc hình phạt đến lúc vào học, nó chưa lần nào phạm phải lỗi gì mà anh đưa ra hay nhắc nhở. Đầu năm học mới, giáo viên chủ nhiệm của nó bị
thay đổi. Gặp phải một cô giáo chừng 38 tuổi, tệ hơn là cô giáo vẫn ế.
Ầy, cô giáo lùn ngang nó, cô giáo dạy hóa, cô giáo tên Hân, cô giáo hung dữ, cô giáo nói chuyện không hé răng *người ta đồn ai nói chuyện không
hé răng là ích kỉ, hung dữ đó, có bạn nào như vậy thì lập tức sửa ngay
và luôn nhe*.
Nó có ý định tu thân nhường chức lớp
trưởng cho bạn Như lớp phó học tập năm rồi, nhưng mưu đồ thất bại, mọi
người cứ bầu cử cho nó với số phiếu hơn kém Như chỉ 1, và 1. Nó vẫn phải phục vụ cho lớp, làm ôsin cho giáo viên chủ nhiệm và bia đỡ đạn cho mấy đứa mà nó quen biết, ấy chết, nó quen hết lớp luôn đó chứ, hic. Nó vẫn
được giao nhiệm vụ lấy sổ đầu bài, ghi sỉ số lớp, xếp hàng cho lớp, ngồi cuối lớp quan sát, mua roi cho giáo viên chủ nhiệm, mách lẻo cho giáo
viên chủ nhiệm.... ngán ghê hông????
Học được vài tuần, chúng bạn Tịch Uyên
cũng đổ xô học thêm hóa cô chủ nhiệm lớp, nó vẫn học cô Trang dễ thương
kính mến thôi. Nên nó vẫn chưa biết cô giáo ế của lớp mình rất cấm kị
các cặp đôi yêu nhau. Kể cả có đứa tám chuyện của nó và Hoàng Anh cho cô nghe nó cũng chẳng biết. Tháng ngày êm đẹp trong lớp của nó sắp hết...
//
>END sớm chap 8 nhé, vì chap 8 khá
nhàm chán * mình cũng cảm thấy vậy* nên cũng rất quan ngại, giờ sao đây
ta, khó quá huhu! sẽ có vài chap nội dung khá giống nhau, vì ý tưởng nó
cứ tiếp nối, chưa có gì đổi mới, mong mọi người thông cảm.
>Mình có dự án cho một bản thảo sắp
tới, sẽ viết song song hai truyện, muốn dấn thân vào truyện cổ trang. Có bạn nào tiếp tay giúp mình với, chẳng hạn như tên truyện, tên chap, tên nhân vật, nội dung hay cách để đối đáp trong truyện cổ trang thì liên
hệ thật sớm với mình nhé!
Chúc bạn đọc cuối tuần ấm áp và chơi vui vẻ nhá !!! :*)