Sau ngày hôm đó, giữa Hoàng Anh và Tịch Uyên không chỉ là quan hệ yêu đương, mà ở đó có cả sự nhún nhường và tôn trọng nhau hơn. Anh có hỏi
nó về điều mà anh đã làm với nó, ví dụ như nó có thể chấp nhận cách quản lí của anh hay không? hay có giận hờn gì đó. Uyên chỉ nũng nịu gật đầu
than vãn vậy thì đau lắm, nhưng nó vẫn chấp nhận dưới hình thức quản lí
của anh.
Không có bảng hợp đồng gì cả, chỉ là lời
hứa mà họ dành cho nhau. Không phân định tội nào bao nhiêu roi, hay hình phạt thế nào. Chỉ có cam chịu để cả hai không có bất hòa. Cụ thể một số nguyên tắc như thế này, mà anh có nói với nó sau nhiều lần suy nghĩ.
Tại một quán trà sữa:
- “ vợ ơi, giờ vợ nói ra điều vợ ghét nhất để chồng không phạm phải được không?”
- Nó: “ ưmmmm nếu chồng sai thì sao? Điều vợ ghét nhất về con trai nhiều lắm”
-” Không sao, chồng hứa sẽ phấn đấu trở thành ông chồng vĩ đại nhất. Nếu chồng sai vợ muốn gì cũng được, đánh chồng cũng chịu”
-” ahihi được rồi, vợ đùa thôi, chồng chỉ cần yêu vợ là được rồi, nhưng không ảnh hưởng chuyện học tập được hông?”
_” yes sir, vậy giờ tới chồng á hehe, vợ phải tuân thủ nghe chưa?”
-” ồ biết rồi mà, hic”
- Anh ho khan : “ hưm hưm! Thứ nhất,
tuyệt đối không được nói tục chửi, thề với bất cứ một ai, kể cả lời nói
đùa hay nói thật, vợ làm được không?”
Nó choáng một chút, thường thì nói tục ,
chửi thề nó hơi lạm dụng, vì cũng mới học được cách chửi thề như dân chợ búa ngoài đường mà *chửi thề cũng cần phải học mới chửi lại được ấy,
tác giả công nhận điều đó hehe*. Ngay cả lúc đầu tiên quen anh nó cũng
từng nói đùa kiểu vậy rất nhiều lần, đáp lại là sự cười nhẹ của anh
thôi. Không ngờ anh lại ghét con gái nói tục đến vậy. Nó ấp úng:
-” Nếu lỡ thì sao....”
Chưa dứt câu, anh đã chen vào : “ Thì phạt vợ rất nặng, đó là điều chồng cấm kị”
Nó suy nghĩ một lát rồi mím môi gật đầu. suy nghĩ ' sẽ làm được thôi mà, vì anh', rồi nhìn anh : “ vợ biết rồi”
Anh nói tiếp :“Thứ hai, không uống bia,
rượu chè, hút thuốc, hay tham gia bất cứ hoạt động nào của bạn bè làm
ảnh hưởng đến vợ” Annh nhìn nó vẻ đồng ý rồi nói tiếp : “ Còn nữa, hạn
chế tối đa ăn mì cay, ăn trứng gà nướng, bánh trán trộn, uống rum... và
các đồ ăn thức uống ngoài lề đường gây hại cho vợ, chồng sẽ nhắc nhở vợ
thường xuyên”
Nó bắt đầu chống cự: “ Ơ kì vậy chuyện
này mà cũng...” Anh tiếp tục ngắt lời nó: “ Còn nhớ vợ từng đau bụng
khóc lên khóc xuống gần tháng trời không, ngồi trên lớp mà ôm bụng suốt, giờ còn không nghe lời nữa hả?” Anh nhìn nó ánh mắt bừng bừng và sự lo
lắng. Nó thì khổ rồi, không cãi được tiếng nào, ngậm ngùi gật đầu tuân
lệnh ông chồng khó tính.
- “ Thứ ba, như đã nhắc, tuyệt đối không chơi mấy cái trò chạm tay chạm chân với con trai, chồng cũng biết ghen đó”
Nó hớn hở gật đầu: “ thừa nhận rồi nhe, vợ không vậy nữa đâu, đừng lo nhe”
-” Còn điều này, làm gì không biết nặng
nhẹ phải bàn bạc với chồng trước, chồng đồng ý mới được, không thì nói
ba vợ điện thoại cho chồng xin phép giùm vợ” Nói xong Hoàng Anh cười đắc chí.
Nó cốc đầu anh cái cốc, “ hay quá rồi he, bữa nào tui dẫn về cho ba tui xử đẹp chứ ở đó mà lên mặt nhá”
Hoàng Anh cười rất đẹp, thay vì anh có đồng tiền thì nó lại có đồng xu ngay má. Hai đứa nó cười cui vẻ cả buổi rồi cùng về.
Trận đòn mà anh đánh nó cũng đã hơn 3
tuần trước, nhưng không vì đó mà nó quên. Nó vẫn còn nể anh và ngoan
ngoãn làm con mèo lười trong lớp dưới sự kiểm soát khắc khe của anh cùng cái nội quy mà anh mới nói hôm trước.
--------+-+-----------------------------
Nói chút về lớp học của nó và Hoàng Anh nhé. Hiện tại Uyên vẫn là lớp
trưởng vui vẻ, hòa đồng với mọi người và cực kì bao che, nhưng nó ít
giỡn và ít đi chơi với tụi bạn nên giờ nó gần như bị anh chi phối.
Lớp phó học tập là Như, vẫn giữ nguyên chức vụ và cô bạn này của nó cũng không kém cạnh nó, miệng luyên thuyên suốt ngày.
Lớp phó kỉ luật Hoàng Anh thì vẫn ngầu trong mắt chị em bạn gái trong lớp. Chỉ thay đổi ở chỗ là khi lớp ồn anh sẽ quát 'im lặng' chứ không lặng
lẽ ghi sổ nữa.
Trâm là thủ quỹ, có rất nhiều tật xấu và có một thời
gian quen với cậu bạn Trí. Nó cùng từng nghe anh kể Trí cũng đã đánh
Trâm hệt như anh đánh nó. Nên suy cho cùng nó có sức chịu đựng giỏi hơn Trâm, vẫn chịu được đòn roi. Cũng có thể vì nó ngoan hơn Trâm, nó
đắc chí cực kì.
Trí là cậu bạn khá lanh nhưng rất tốt bụng, thường
nói giúp cho nó trước mặt anh, nhưng học cũng khá thôi, sao bằng nó
được. Hehe
Chủ nhiệm lớp nó vẫn là thầy Thống, thầy dễ biết bao sao nhiều tháng ngày cùng lớp. Thàng hay đứng giữa lớp nói câu :'nói với
mấy em như nước đổ đầu vịt vậy' hay 'đàn gãi tai trâu' , không thì
'nước đổ lá môn'.... kaka lớp nó nghe lời thầy lắm. Nhưng nghe lời với nghịch ngợm lại là hai chuyện khác.
Nó được sắp chỗ cuối bàn, trên
là cậu bạn têm Bảo Dương. Có lần ngay tiết ngữ văn của thầy chủ nhiệm
học về tác phẩm Chí Phèo. Nó và Dương ngồi chụm đầu vào xâu chuyện,
chế tên lấp ló bên dưới. Lát sau thì lục đục nội bộ mà 2 chúng nó gây
nhau, cũng có lớn tiếng chửi nhau. Nhưng vì cũng biết thân biết phận
nên không vướng những lời nói thô tục. Cũng căng, thầy nghe thấy thì
ngưng bài giảng, chỉ vào nó và Dương: “ Hai em bước lên bục giảng đứng
cho thầy”
Hậm hực hai đứa liếc nhau rồi bước lên. Tiết văn thường 2
tiết nên nó phải đứng đến hơn 45 phút. Nó loay hoay nhìn quanh, rồi
bất chợt thấy ánh mắt Hoàng Anh nhìn nó. Không tốt, thật giống như
muốn nuốt chửng nó vào bụng. Nó hoảng sợ gục đầu khoanh tay như lời dặn của thầy, giờ lại khoanh tay cao hơn, nghiêm túc hơn tỏ ý biết lỗi
với thầy, và với anh nữa, nó như khóc trong lòng.
Woa, hết 2 tiết rồi, chân nó và cậu bạn muốn rụng rời, thầy lên tiếng:“ bàn đàu dọn tập xuống, Bảo Dương nằm lên bàn”
Hai đứa nó nghe như muốn bừng tỉnh, thằng Dương nghênh ngang không sợ trời không sợ đất leo lên bàn nằm không hết cái người . thầy nói:
-” tiết tôi em còn dám giỡn thì tiết người khác em xem ra gì “ vừa dứt lời một roi ném xuống làm cả lớp giật hết cả mình
'Chát'...
”Tôi đánh em 2 roi cảnh cáo, có lần sau tôi điện thoại cho ba mẹ em mời vào làm việc nhá”
”Dạ, em xin lỗi thầy...”
'Chát' .. 'chát' ...
Đánh hai roi liên tục thằng Dương phóng xuống bàn nhảy như con ếch làm cả
lớp cười rộ lê. Mặt thằng Dương đúng là chai, chỉ vẻ nhăn nhăn chọc
người ta cười thôi chứ cũng cười rất tươi. Nó nghĩ trong lòng, ôi thôi thảm rồi, nó là lớp trưởng đó. Là lớp trưởng lận đó.
”Lớp trưởng leo lên”
Nó gom hồn phách lại rồi leo lên bàn nằm xuống nghe định tội
”Lớp trưởng mà không làm gương cho các bạn, đáng đánh không?”
Nó muốn nói không lắm nhưng... : “ dạ đáng, em xin lỗi thầy, e sẽ không tái phạm ạ”
” 5 roi cảnh cáo, về chỗ quỳ đến ra về hôm nay, tôi sẽ nói với giáo viên bộ môn”
Á á á mới nghĩ đến thôi là nó muốn khóc rồi. Quỳ gối trên cái ghế gỗ
thân thương hàng ngày làm nó không muốn ở trong lớp hôm nay, muốn lí do đại để về cho nhanh. Nghĩ vậy thôi chứ thách nó cũng không dám cãi lời thầy. Vậy là ra chơi nó vẫn phải quỳ hay sao.
'Chát'... roi đầu tiên làn nó nhắm mắt, cắn răng đứt dòng suy nghĩ
'Chát' .. 'chát'... nó mím môi không một tiếng thét
'Chát... “á” .. nó kìm lòng kêu nhẹ. Thật sự thầy đánh rất mạnh tay. Ở dưới
có một người nhìn nó nảy giờ, lo lắng, và một chút trách nó
'Chát'... roi cuối cùng nó ưm một tiếng rồi mắt nhắm nghiền, nước mắt ở đâu lăn
xuống má nó vài giọt. Nó xin lỗi thầy rồi lê chân về bàn quỳ lên ngay
ngắn. Mắt mũi vẫn còn ươn ướt. Giờ ra chơi 30 phút cũng bắt đầu, nó
vẫn phải quỳ trong lớp, Hoàng Anh nhanh chóng qua dãy bàn nó, lau nước
mắt cho nó, vỗ lưng nhè nhẹ cho nó.
-” đừng khóc, nín đi, hết đau rồi”
Anh thấy cũng tội nó nên không trách móc gì. Anh ngồi đó nhìn nó quỳ sẵn
tiện phục vụ cho nó đỡ buồn hết giờ chơi. Quỳ 2 tiết còn lại là một cực hình với nó. Cứ dũi châm rồi lại nhút nhích, cử động nhẹ cũng đâu đầu gối. Đến ra về nó khó khăn không đứng được vì quá tê chân rồi. Anh
chạy lại xách cái ba lô nặng trĩu của nó rồi dìu nó đi. Vừa đi anh vừa
mắng:
-” Ai kêu tội nói chuyện nghe , về bữa nào chồng xử vợ tội này”
Nó như muốn rơi xuống mấy chục tầng địa ngục khi nghe anh nói thế. Rồi nhìn anh mắt như ngấn nước.
Anh xoa đầu nó:“ chồng giỡn thôi, mà ông thầy ác thiệt á, cũng đừng cho quỳ đến nông nỗi này chứ!”
Hai chúng nó dìu nhau đi về, cười nó rôm rã. Nó đau nhưng được an ủi rất nhiều..