Nhóc Vợ Của Anh

Chương 4: Chương 4: Tôi Là Hoàng Anh




Chap này sẽ có chút mới lạ nhé. Đại từ nhân xưng sẽ là vai Hoàng Anh, vì tác giả muốn nhập vai thử làm anh chàng này xem đầu óc mình có phong phú hay không, ahihi. Chắc chap nào nói nhiều về cảm xúc thì tác giả sẽ làm giống vậy nà, còn hợp hay không mọi người góp ý giúp để chuyện hoàn hảo hơn nhé

( “Hoàng Anh tôi sẽ gọi vợ Uyên bằng nhỏ, vì tôi rất ghét con trai gọi con gái bằng nó”)

Thấm thoát cũng gần hết học kì I của năm học, tôi và Uyên cũng cố gắng để đạt được kết quả học tập như mong muốn. Điểm của tôi thì luôn thua Uyên một ít, cũng không thể phủ nhận được vì tôi chỉ học bài sơ sài, còn Uyên thì thức đêm thức hôm vừa ôm tivi vừa nhai mấy môn xã hội. Từ trận đòn mà tôi đánh Uyên, tôi được biết khá rõ hơn về cuộc sống của nhỏ. Chắc tại vì đó là sự phụ thuộc của Uyên vào tôi cùng sự lo lắng, quan tâm nhiều hơn về nhỏ. Tôi thường bắt nhỏ trước khi đi chơi với bạn bè vào buổi tối ít nhất cũng phải nhắn tin cho tôi khi nhỏ đi và về, trước khi ngủ phải chúc tôi ngủ ngon và mơ về tôi, có cả chuyện buồn cũng phải kể tôi nghe để tôi chia sẻ. Vậy đó, nên giờ tôi vừa xem nhỏ là vợ, lại vừa thấy mình giống như anh hay ba của nhỏ vậy. Thì kệ ai đánh giá thế nào, tôi vẫn thích thế thôi.

Trên lớp và khi ở bên tôi, tôi thấy Uyên như hai người khác hẳn, à cảm giác của tôi thế thôi. Nhưng suy cho cùng nhỏ vẫn đáng yêu đấy chứ. Như các bạn đã quen với một lớp trưởng khá hoàn hảo về điểm số và cách đối nhân xử thế cũng như khá chững chạc, nhưng trong mắt tôi nhỏ còn nhiều chỗ cần được chỉnh lắm. Hay tôi quá khắc khe với nhỏ nhỉ? Khi ở cạnh tôi nhỏ hay mè nheo như đứa con nít vòi vĩnh, lại bộp chộp và hay mắc sai lầm làm tôi phát cáu. Như là hôm qua:

Tôi và nhỏ đi học thêm chung môn hóa, vì chúng tôi học trước chương trình nên nhỏ không quan trọng môn đó lắm thì phải. Cô giáo dạy môn hóa của chúng tôi rất tâm lí, cô biết cả chuyện tôi và Uyên yêu nhau. Nhưng cô bênh nhỏ lắm, cứ nhỏ mà buồn là cô lại trách tôi. Cô cũng không cấm trong lớp của cô chúng tôi phải ngồi xa nhau hay không được liếc mắt nhau, nên trông nhỏ thoải mái lắm. Tôi thì không được như vậy, chắc vì hóa là môn khá mới mẻ đối với tôi và làm tôi khá hứng thú nên tôi rất tập trung, lại hay gắt nhỏ khi nhỏ quá nghịch ngợm.

-”vợ, làm bài tập cô cho hôm trước chưa?”

Tôi đợi mãi vẫn chưa nghe câu trả lời, nhìn sang thì nhỏ đang lúi húi làm cái gì đó. Tôi lắc nhe vai nhỏ

-”vợ, lấy tập chồng mượn coi”

Nhỏ cũng móc cuốn tập ra một cách nhanh chóng. Tôi cầm quyển tập rồi lật một cách nhanh chóng ra trang có chữ. Không có một bài giải nào hết, chỉ có cái đề nằm trơ trọi bỏ lỗ . Tức chết mà. Tôi kêu Uyên giờ ngồi lại làm được bao nhiêu thì làm trước khi vào học. Hiện tại trong lớp của cô chỉ có tôi và Uyên, vì ra về trên trường xong thì phóng thẳng lại nhà cô luôn cho tiện, cũng còn khoảng 20 phút nữa thì mới bắt đầu học. Nhỏ quay sang rồi cũng bắt đầu làm bài. Nhưng mới nhìn vào cái đề lại quay quắt qua tôi:

-”chồng, bài này công thức nào, vợ quên rồi?”

-”ưm cê mờ bằng nờ chia vê”

Nhỏ lại cặm cụi ghi công thức vào. Rồi ngồi im lặng lắm. Ghi ghi cái gì mà ghê lắm kìa. Hơn vài phút tôi lại hỏi:

-”xong bài một chưa, đưa chồng xem?”

Nhỏ lại nín thinh. Tôi liếc nhìn tập nhỏ xíu thì....ấy sì.... vừa buồn cười vừa bốc hỏa. Cái gì mà 1 lỗ trống vừa nảy chỉ có một cái công thức tôi vừa đọc, còn lại là tên của mấy thằng diễn viên hàn quốc. Gì mà giông giông cái gì , gì mà súc súc cái gì ấy.

-”Nảy giờ ngồi làm gì vậy?” Tôi thấy nhưng vẫn cố tình hỏi, tất nhiên tần số âm hơi to hơn mức bình thường. Uyên bắt đầu giở giọng cún con:

-”Vợ làm bài, mà mấy bài này vợ không biết làm ? mà cê mờ là cái gì vậy? còn en nờ này là cái gì?”

Ôi trời, chắc chết mất. Tôi nhịn hết nổi rồi, thật đấy!!!!

-” Đưa hai tay ra rồi chồng nói vợ nghe “

Nghe xong thì mặt nhỏ biến sắc, nhìn cũng biết Uyên đang sợ cây thước dẻo 'made in china' tôi cầm trên tay. Lần đó tôi theo xu hướng mấy đứa trong lớp sắm cho mình một cây làm màu, căn tin trường tôi cũng bán nó chạy lắm nên tôi tò mò chen lấn cho mình một cây. Đến giờ tôi biết tác dụng của nó là gì rồi.

-”thôi nha, này đang ở lớp á vợ không có giỡn đâu nha”

-”nhanh lên, không nói nhiều”

Tôi đanh giọng, Uyên vẫn nhìn tôi ánh mắt nửa nghi nửa ngờ thì tôi kéo tay nhỏ lại

'Ch át....aaa...t'

Cây thước dẻo được tôi quật thẳng vào tay nhỏ khi bàn tay chưa kịp thẳng ra, các khớp tay vẫn còn khum lại. Tôi biết cảm giác này, nhức theo một cách khác khi đánh vào lòng bàn tay. Nhỏ gục mặt nắm lấy cái tay mới vừa bị đánh xoa lấy xoa để, cả người như trùm lên cái tay bé xíu đó. Tôi quyết trong giờ phút này không quan tâm dù nhỏ có đau thấu trời xanh đi chăng nữa...

Chờ nhỏ ngẩng đầu lên thì hai khóe mắt đỏ hoe như sắp khóc, tôi vẫn giữ âm lượng đó:

-” Đưa tay trái của vợ ra”

Nhỏ biết sợ rồi, miệng nài nỉ tôi nhưng tay vẫn hướng chậm về phía tôi: “ đừng mà chồng, cái đó đánh đau lắm..”

Tôi thì muốn kết thúc nhanh để còn chút học hành gì nữa, còn hơn 10 phút nữa là nhiều người ập vào rồi. Tôi nắm tay nhỏ lại nằm gọn trong lòng bàn tay tôi, đưa cây thước vuốt cho ngón tay nhỏ duỗi thẳng ra rồi nhá nhá trên cái tay ấy.

- “ Không làm bài tập này”

Vừa dứt lời thì 'ch..á.....ttttttt'... nhỏ cố rút tay lại nhưng tôi vẫn giữ thật chặt và giữ nguyên vi trí cũ. Nhỏ nhắm mắt kìm chế cơn đau

-” tui kêu làm bài tập mà vẽ xàm vẽ cuội này”

'c..hhhh át....” Nhỏ rút mạnh tay hơn và bắt đầu tiếng la nhẹ, tôi cũng buông tay cho nhỏ xoa một lát

Nhỏ vừa khóc vừa xoa xoa hai tay gục mặt trước mặt tôi thì tôi lại tiếp tục bài ca con cá của mình:

-” vợ biết sai chỗ nào chưa hả? Công thức mới học bữa trước mà giờ lại hỏi. Chồng kêu vợ làm bài thì cố gắng ôn lại , không thì đọc sách. Ngồi vẽ vời giờ thì la không biết”

Tôi trừng mắt nói vẫn chưa thấy nhỏ ngẩng đầu lên nên hỏi tiếp:

-” vợ thấy oan ức thì sau này chồng không nói đến vợ nữa..”

Tôi quay đi. Vài giây ngắn ngủi thì tôi cảm nhận cánh tay tôi đang đung đưa. Nhỏ ngây ngốc nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ hoe.

-” vợ xin lỗi..”

Tôi cũng không làm khó nhỏ nữa, chỉ chờ câu này của nhỏ thôi nên cũng lập tức đánh trống lãng bảo nhỏ lấy sách ra để tôi nhắc lại vài công thức cơ bản. Tất nhiên hình phạt cho nhỏ không dừng lại ở đó. Tôi hỏi công thức tính toán của đầu chương đến giờ để nhỏ ghi ra giấy, thì khoảng 7 cái công thức nhỏ chỉ viết được 2 công thức thôi. Nhưng hai công thức đó viết được lại không hiểu đại lượng đó là gì. Và tôi bắt nhỏ tối hôm đó về phải viết mỗi công thức 30 lần kèm theo chú thích từng đại lượng ( không được bôi xóa, ẩu tả hay viết tắt) đến buổi học hóa tiếp theo thì đưa cho tôi, tôi còn hâm nếu không xong thì tôi sẽ đánh vào tay nhỏ đến gãy cây thước dẻo thì thôi. Nhỏ vừa nín khóc thì mọi người cũng bước vào. Lần dau628 tiên tôi thấy nhỏ học nghiêm túc ở môn hóa này.

Cũng may là đến hôm nay nhỏ nộp phạt cho tôi đầy đủ, không thì tôi cũng không dám đánh nhỏ gãy thước đâu, đã gọi là thước dẻo thì sao mà gãy được chứ.

hehe, tôi hiền quá phải không?!

END #chap4 nhé. Mọi người ngủ ngon! À mà là vì lâu sau tụi nó mới học hóa chính khóa nên giờ nó mới lơ là như vậy. Chứ nó không phải dở hóa đâu nhé.

Trễ lắm rồi đó, ai còn thức thì mau đi ngủ đi, không tác giả xách thước dẻo đánh cho bây giờ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.