“Ngày mai dọn đồ của em qua nhà anh, chúng ta ở chung”
”không được, em sống ở đây quen rồi, với lại nhà này em mua chứ không phải mướn đâu mà nói dọn đi là dọn”
”Thì đóng cửa đi, xong qua ở với anh. Để
bạn gái của anh ở một thân một mình vậy anh cũng không yên tâm. Cứ tối
về muộn hay anh không kêu đi ăn uống gì lại lười biếng ra đó, ăn toàn đồ hộp”
”Nào giờ em củng vậy có sao đâu. Kệ em”
”Không nói nhiều, em không dọn thì anh
dọn giùm em. Đến thứ 7 chủ nhật anh lại xách vài bộ đồ lại nhà em tu bổ
cho căn nhà ấm lại”
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thế đấy, cự tuyệt không thành nên giờ cô
đang đứng trước cửa nhà anh. Quần áo đã được dọn hẳn sang đây, trừ mấy
thứ đồ không cần thiết hay nhà anh có sẵn thì vẫn được đặt ờ nhà cô. Căn nhà cô được anh sắp xếp gọn gàng, phủ bọc lên cho đỡ móc những ngày chủ vắng nhà. Vì đây là lần thứ hai cô đứng ở nhà anh nên cũng không có gì
ngỡ ngàng, chỉ là cô không muốn phải sống thử. Cái quan niệm sống thử bị cô gạt ra ngay từ đầu khi biết đến nó, vậy mà giờ đây cô phải thực hiện với anh. Theo cô, sống thử chỉ làm cho tình cảm sau hôn nhân trở nên
nhàm chán thôi, không còn thú vị nữa.
”Em mau vào nhà thay đồ, anh nấu cơm rồi này”
Cô thất thểu bước vào, một phần vì mệt
phải làm việc cả ngày hôm nay, một phần còn lạ chỗ và ngại sống chung
với một người con trai, nhất là anh.
”Đồ em đâu anh?”
”Ở phòng anh đấy, trong tủ đồ của anh luôn”
“...“. Cô ngượng đến đỏ mặt, sao lại để
chung chứ, còn chưa là vợ chồng mà.. Nghĩ vậy thôi, cô củng không nói
nên lời. Cô biết hôm nay anh đã phải dẹp công việc của mình sang một bên đề sắp xếp mọi thứ. Ngồi trên bàn ăn:
”Tối nay ,.. em ngủ ở đâu?”
”giường anh“.
”để em ngủ ở sofa cho, anh vào giường ngủ đi”
”Mình ngủ chung mà”
”cái gì?”
”thì mình ngủ chung, anh có làm gì em
đâu“. Anh cười ranh mãnh. Cô thì chỉ ấm ức. Đã thế, ăn xong bữa, cô phủi mông lên phòng để anh tự dọn, tự rửa chén. Anh biết ngay là sẽ thế,
đoán trước nên xong việc dưới nhà, khóa cổng, tắt đèn và lên phòng.
Thấy cô đang ngồi trên giường, ôm lap,
soạn thảo giáo án. Anh bước đến nằm ngay bên cô. Vậy mà anh cũng bị xem
như người vô hình, anh chọc chọc eo cô. Cô chỉ mỗi cái động tác né rồi
nhích sang bên cạnh. Gấp lap, dẹp lên bàn, chiếm luôn cái bàn làm việc
thật to của anh. May là nhà anh vẩn còn một căn phòng nhỏ, dành để hồ sơ làm việc. Toan bước ra cửa thì bỉ anh kéo lại.
”Lại đây anh ôm cái, nhớ chết rồi. Cả ngày không gặp em, giờ còn làm mặt lạnh với anh”
”Em có làm mặt lạnh với anh đâu, tại ở nhà em có ai đâu mà nói chuyện. Thói quen rồi”
”Có anh rồi này, mai mốt về nhà lể cho anh nghe đi. Khỏi mắc công lên mạng gõ mấy cái blog chờ anh đọc”
”em chờ anh đọc hồi nào chứ?”
”Không phải sao. Nhìn là biết còn gì”
”Em gõ chơi thôi mà, đừng có tưởng bở“. Cô nhích khỏi người anh lại bị kéo lại.
”Ở đây cho ôm chút coi, đi hoài“. Cô bó
tay với cái con người này, cũng dựa người vào anh cho đỡ mỏi. Tư thế bây giờ là anh nằm đưa tay cho cô gối, cô nằm gọn trong vòng tay anh. Anh
xoa đầu cô. Cô nói:
”Anh này, anh ở một mình vậy có buồn không?”
”ưmm không, hầu hết thời gian anh dành
cho công việc, chỉ đến tối anh mới về, mà về thì có nước ngủ say như
chết thôi“. Anh cười, rồi nói tiếp, “Sau này có em ở chung rồi, anh phải tan ca sớn thôi, không về muộn nữa”
”không sao, em không phiền đến công việc của anh đâu, bao giờ xong thì về”
”Ngốc này, phiền gì không biết. Lúc trước anh một mình thì phải kiếm việc đốt thời gian thôi. Nhưng giờ anh được
về sớm, anh khỏe quá trời luôn , haha“. Cứ như chọc quê cô vậy. Cô đánh
nhẹ vào ngực anh cho đỡ tức. Cả hai nói chuyện đến ngủ lúc nào không
hay, đèn cũng không kịp tắt.
Là một buổi sáng thứ 7, cả hai nằm ngủ
nướng đến 8h hơn. Anh đã quen thức sớm từ lâu nên bật dây rất nhanh.
Nhìn sang phía cô, trùm chăn kín từ đầu xuống chân không thấy mặt mũi.
Anh kéo nhẹ cái chăn xuống, cô lại theo ý thức chui vào như cũ. Anh lại
kéo, mạnh hơn một chút, cô vẫn cứ kéo ngược kéo xuôi. Anh bó tay với cái thói làm hại sức khỏe của cô (*), giật luôn cái chăn. Thấy thiếu mất
cái gì đó, cô ngồi dậy, hai mắt còn chưa mở, chỉ gào lên:“ Đưa cái chăn
cho em“.
”không cho nữa“. Cô mở mắt, chạy đến giật lấy cái chăn. Nhưng vì chiều cao và sức khỏe, cô không giựt nổi với anh.
”Em không ở với anh nữa, em đi về nhà
em“. Nửa mê nửa tỉnh, cô thét lên. Cái buổi sáng thần thánh hàng ngày,
cô rất rất ghét ai làm phiền, ghét cả ai nói chuyện quanh tai cô mỗi
buổi sáng, vì thói quen mất rồi. Anh thì lại nghĩ, “em thật,..ở một mình rồi muốn làm gì thì làm thành thói quen mất rồi“. Rồi anh để cái chăn
lên giường, nói:
”Em thôi làm loạn đi, cái chăn đó, anh
vào mà em còn dám trùm kín cái đầu thì anh không cho đáp chăn nữa“. Anh
quay đi làm vệ sinh cá nhân, mặc đồ tươm tất. Cái áo pun màu xám nhạt
phối với cái quần adidas nhìn rất thể thao. Còn cô, vẫn không để lọt tai chữ nào, cái tính ngang ngạnh theo thời tiết vẫn tiếp tục trổi dậy. Đã
bực anh, còn thêm lời hâm dọa, cô vẫn giữa tư thế ngủ như lúc đầu, chui
vào chăn ngọ nguậy không yêu. Nghe tiếng mở cửa lần nữa, cô để hai mắt
nhìn bên ngoài một lát rồi lại chui vào. Anh vẫn im lặng, nhìn cô, rồi
quay ra cửa sở, khép hờ cánh màn lại, chỉ chừa một ít ánh sáng. Anh lạnh lùng giật phăng cái mền đi xuống lầu, ném chúng vào cái góc nào đó.
Bước lên bằng một cây đũa cả.
Cô tức tối, nằm sấp lại rồi lấy cái gối
nằm bịt kín hai tay như một đứa con nít đang tỏ ra cáu gắt, cũng không
nghe thấy gì. Cảm nhận anh đang từ từ đi đến, rồi ngồi bên cạnh.
”Tịch Uyên, gỡ cái gối ra, ngồi lên anh
nói này“. Anh vẫn còn nhẹ nhàng, không muốn lại như thời con nít, lại
phải dùng đòn roi để đe dọa cô.
“..”Cô im lặng, có nghe nhưng vẫn không muốn trả lời.
”Anh không nói lại lần nữa đâu, em không
ngồi dậy thì anh không chịu trách nhiệm với việc một lát nữa anh sẽ làm
đâu đó“. Cô dửng dưng, chân dậm xuống giường như kêu anh nín đi. Anh
không nói gì, giơ cao cây đũa cả lên , 'vút', cây đũa dài hơn 50cm được
gấp thành cặp quật mạnh hết sức có thể xuống mông cô. Chỉ mặc bộ đồ ngủ mỏng nên cô hoàn toàn cảm nhận hết lực từ đôi đũa đó. Cô giật mình ngồi dậy, xoa mông, nước mắt trực trào.
”á, đau, huhu“. Cô nhìn anh ánh mắt nảy lửa , “anh làm gì vậy”
”anh nói không dậy thì anh không chịu trách nhiệm với việc anh làm mà. Giờ thì anh nằm thoải mái rồi, nằm xuống tiếp đi”
”hông á, đau chết rồi này“. Cô dở giọng nửa chống cự, nửa làm nũng ra.
Anh quát, “Nằm xuống“. Vậy là cô chỉ ngồi đó khóc, không dám động. Anh kéo tay cô làm cô nằm xuống cái gối lúc
nảy cô dùng để che đầu, cô cũng không dám chống cự nữa. Anh gõ từng nhịp lên mông cô, bắt đầu bài ca con cá:
”Tại sao em bướng vậy hả, ít nhất em cũng phải nghe anh nói, không biết thì hỏi chứ đừng có cáu gắt như thế. Anh
đã cảnh cáo em rồi... , giờ có nên đánh em không đây, em nói anh biết
coi?”
”Đừng đánh mà đau lắm, hic... hic...”
Anh nhìn cô như vậy, đổi thái độ 180 độ, anh lắc đầu ngao ngán, vờ hỏi :“cái tội này nên xử làm sao đây, ây cha”
”Đừng có xử mà, huhu...“. Cô thì rơi vào
thống khổ rồi, nằm thế này, cái cây còn đặt trên mông thế này, thế mà
còn là 1 cặp, cô sợ lại bị đánh nữa thôi.
”Tội này không xử sau trốn về nhà em thì sao”
”Em không trốn về đâu, có trốn thì nói với anh trước mà, huhu...“. Chưa đánh mà khóc bù lu bù loa rồi
”Hứa nhé. Bây giờ phải đánh chứ không đánh gì, em cũng lỡ khóc rồi, không đánh uổng nước mắt lắm”
”Em nín rồi nè, có khóc nữa đâu, hic“. Cô lấy tay quệt hàng nước mắt, nước cũng nhanh chóng rút về nguồn.
”Còn cái tội đã nói còn dám làm, rồi còn cãi, ngang bướng phải đánh lần này cho nhớ”
Cô nín khóc hoàn toàn, úp mặt xuống gối,
nói nhỏ đủ để mắng anh nghe: “Cái tên mắc dịch, muốn đánh còn hỏi, cái
tên cáo già...“. Chưa rũa hết thì 'chát', 'chát'... “a a..“. Hai roi
đánh thật mạnh xuống, cô chỉ kịp thét lên. “Lại còn trả treo, hư quá
rồi, phải trị, nhất định phải trị“.
Cô chưa kịp kêu lên, bung tay múa chân
thì hai tay bị anh giữa ở thắt lưng, chân bị một chân anh kìm chặt lấy.
Hàng loạt tiếng roi cùng tiếng la của cô kêu lên.
'chát'.'chát..'chát'..”a a..đau m..à”,
'chát'...'chát'..'chát'...”huhu..huhu”
Khoảng gần 10 roi. anh buông vô ra. Theo quán tính, cô bật dậy lùi ra mép giường, hai tay cật lực xoa mông. Anh nhìn cô nói:
”từ bây giờ, em phải nghe theo anh, không nghe lời thì theo luật cũ, em biết rồi đó. Đừng tưởng lớn rồi thì anh
không đánh. Anh thương em nên anh sẽ thương cho roi cho vọt, chiều em
lại hư ra đấy. Giờ thì đi làm vệ sinh, xong xuống ăn sáng. Lần này anh
bỏ qua nhé, vậy là hết sức nhẹ nhàng đối với em rồi đó. Tự em kiểm điểm
đi”
Anh nói rồi, bước xuống lầu để cô từ từ
bình tĩnh lại. Ngồi dưới bàn ăn, anh cũng nôn nóng sốt hết cả ruột, có
khi nào anh lại làm quá với cô không, chờ cô đến đồ ăn cũng gần ngụi hết rồi..