Vừa 6h30 phút sáng, cô chỉ kịp thay đồ, làm vệ sinh cá nhân thì tiếng còi xe đã reo inh ỏi. Bước ra với mái tóc xõa dài ngang lưng vẫn còn
rối, cô thấy anh. Cô không vội mở cửa, chỉ bảo anh chờ bên ngooài một
lát. Lấy những thứ để đi làm, cô buộc lại tóc, một ít son môi, cô cầm
tập xách bước ra. Hôm nay, lần đầu tiên được người yêu đưa đón, cô thấy
có gì đó ngượng ngùng. Vừa thấy cô, anh ôm lấy bờ vai nhỏ ấy, hôn lên
trán rồi mở cửa dìu cô vào xe. Anh cười tự quyết định lối rẽ cho chiếc
xe.
Dường như mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô chỉ kịp cảm nhận nó, chứ không kịp đặt ra những câu hỏi “tại sao ?”“thế nào?“. Như thế cũng tốt, sẽ không có sự giải thích, chỉ quanh quẩn
đâu đó là sự tò mò. Cô nhìn sang anh bấy giờ, nhìn thật kĩ từng đường
nét trên gương mặt anh. Tuy lúc trước từng nhắm mắt và đặt tay lên mặt
anh sờ thật kĩ để nhớ thật rõ anh trong đầu, thì cô không còn thấy bờ má ấy giống trước nữa. Có nét gì đó khác hẳn, mà cô không thể miêu tả
thành lời. Cô cười, qua chiếc gương xe anh có thể thấy được. Mũi cô từ
lúc nào đã trở nên ửng đỏ, cả hai cái tai cũng vậy. Lúc ngượng lại là
lúc cô trở nên như thế, khác hẳn với những cô gái bờ má ửng hồng. Chiếc
xe dừng hẳn ở quán ăn gần trường cô, cách đó chỉ vài gốc cây. Anh mở cửa xe, cùng cô đi lên tầng trệt của quán. Cả hai cùng ngồi trông ra cửa sổ bằng kín dày trong suốt, và chọn món.
”Hôm nay em dạy mấy tiết?“. Câu đầu tiên sau hàng loạt cảm xúc. Cô còn say cái ngẩng ngơ của mình mà trả lời
”Dạ 5 tiết“...”ấy 4 tiết“. Cái ngớ ngẩn của cô khiến cả hai cười phì, thật chỉ có cô mới làm anh cười thế này.
”Ngốc”, “trưa anh lại đón em nhé, à cho
anh mượn điện thoại“. Cô chìa chiếc điện thoại của mình ra. Cái hình nền màu tím rất buồn. Anh lấy điện thoại của cô gọi nhỡ qua máy của anh để
lấy số rồi đưa cho cô.
” Ơ, sao lại lưu thế này?”
” không được xóa nhé, xóa là anh bo xì em”
Anh nói bằng cái giọng mè nheo rồi cười
vui vẻ. Cái tên “cô vợ” và “anh chồng” đâu lạ gì với cô nữa, chỉ khác
mỗi hình thức khi còn bé lưu bằng kí tự đặc biệt “vk” “ck” thôi. Cô vào
trường, anh cũng đi làm. Như một liều thuốc kích thích khiến công việc
được làm hiệu quả hơn, anh đón cô từ rất sớm. Vào đến lớp sớm hơn vài
phút để xem cô đứng lớp, nhưng cô không dạy phòng đó thì phải. Gặp một
cô giáo khác cũng vừa kết thúc tiết học. Cô ra chào hỏi anh.
”Chào anh, anh đến tìm học sinh ạ?”
”à không, tôi chỉ đi ngang vào xem thôi”
Cái câu trả lời của anh rất bất hợp lí.
Cô giáo gật đầu chào rồi về phía phòng giáo viên. “cái anh này ngộ ta,
nhưng sao nhìn men thế”, cô giáo nghĩ thầm.
Anh bước ra cổng trường, gọi cho cô. Vài phút sau cô tất tã chạy ra.
”Chào anh, anh chờ em lâu chưa”
”Anh mới đến thôi”
Anh nói mà ngượng, không lẽ phải nói là đi vào rồi nhưng không thấy em, kì lắm.
Cả hai cứ như thế, như vừa yêu nhau, như
vừa quen biết nhau. Gặp lại đã hơn 2 tháng, mối quan hệ đó ngày càng tốt đẹp và tự nhiên hơn trước. anh và cô đã có nhiều suy nghĩ về nhau: