Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 176: Chương 176




– Nhanh thật nhỉ! Mới đây mà tao đã xa thành phố cả năm rồi, không thể tin được! Phố xá, trai tráng dạo này có gì mới không mày?

Cô con gái đeo cặp kính khá sang trọng nhìn ra đường và nói với một người bạn, anh chàng chán nản trả lời:

– Chả có gì mới, trai đẹp thì đầy đường mà cũng chỉ là để ngắm mà thôi.- Mày cái tật không bỏ, thế đã tìm được anh nào vừa ý chưa?- Chưa mày ơi! Chán lắm, chắc số sao là số khổ. Người ta toàn chỉ đến với tao vì… nhan sắc chứ đâu có ai yêu tao thật lòng đâu!

Tội nghiệp, cô nàng phải ôm lấy bụng mà cười:

– Á… á… bình tỉnh bạn ơi, bạn đừng gây sốc cho mình. Bạn tưởng bạn là ai mà cho rằng thiên hạ đến với bạn “vì nhan sắc” vậy? Bạn tưởng mình là La Chí Tường chắc?- Ai biết nè… tao cứ nghĩ vậy không đó! Ủa mà sao lần này lên Xì Phố mày im hơi lặng tiếng rồi xuất hiện bất ngờ quá vậy?- Ừh thì… cũng có gì to tát đâu! Hôm nay tụi mình đi thăm một người nha!- Ai? Tại sao mày lại không ghé nhà mày trước?

Cô gái buồn rầu nói:

– Nhà tao còn ai nữa đâu mà ghé, anh Hai tao nghe nói tự nhiên bỏ nhà đi với con nào rồi… lâu lắm với về nhà hốt tiền ông bà già tao một lần…- Mà giờ mình đi xuống nhà ai…

Cô gái lí lắc trả lời:

– Một người quen cũ! Chờ đi, chút mày biết chứ gì! Giờ mày kể cho tao nghe chuyện của anh Quân và anh Tuấn đi, giữa họ tại sao lại xãy ra chuyện như vậy chứ?

Chàng trai buồn rầu trả lời:

– Haizzzz tao cũng có rành đâu? Chỉ nghe anh Điệp, anh Tân kể lại thôi, chuyện là ông Quân thấy anh Tuấn vô khách sạn làm tình tập thể với mấy đứa bóng lộ rồi nghe đâu ngoài chuyện đó lý do chính để họ chia tay là do con Quyên ghệ cũ của ổng có bầu nên bị ép cưới… ông Quân hình như không chịu nổi cú sốc đó nên dọn nhà ra đi! Nghe đâu sau đám cưới thằng Tuấn mấy lần xuống tìm nhưng đều không gặp.- Được rồi để tao điều tra xem bây giờ ổng ở đâu? Cái gì chứ cái đó tao coi như là Thổ Địa giáng thế….(Thật ra là do Hoàng nghe tam sao thất bổn từ thằng Điệp và Tân!)

– Trời! Ai đây? Tui có nhìn lộn không?

Quân há hốc miệng, tròn xoe con mắt như không tin vào chính mình. Cô gái thẹn thùng cười:

– Giờ nhìn đẹp hơn nhiều phải không anh?- Hiền, em về khi nào vậy? Cha, còn Hoàng nữa, vẫn trẻ như ngày xưa hen!

Thằng Hoàng bĩu môi:

– Gì nói chữ “ngày xưa” nghe ghê vậy anh? Mới có 1 năm chứ nhiêu! Coi bộ đầu óc anh già dữ thần rồi hen…- Hì hì, vô nhà chơi đi hai đứa, sao về mà không báo trước để anh ra đón hả Hiền?

Cô gái cười hóm hỉnh:

– Về bất ngờ để coi cuộc sống của anh nó như thế nào…- Ghê chưa! Thì anh vẫn vậy thôi, chạy lòng vòng kiếm chuyện lặt vặt sống qua ngày…- Có ghệ gộc gì chưa ông?

Đụng phải câu hỏi này bất chợt thằng Quân nghe lòng nó chùng xuống, cả năm nay trái tím nó được ủ kín nay bổng nhiên con Hiền về mạnh tay hất tung ra, khiến cho tình yêu lâu ngày trong tối bổng nhiên bị ánh sáng đột ngột tràn vào làm nó không khỏi bần thần:

– Ơ… em nói gì?

Con Hiền tức mình:

– Anh thiệt tình, vậy là cả năm nay anh không hề gặp anh Tuấn luôn?

Quân gật đầu, con Hiền thì thở ra:

– Ảnh cũng tránh mặt em nữa, em thật sự không tin những gì thằng Hoàng kể luôn mà lúc này anh có nghe tin tức gì thêm của ảnh không? Lần này em về là em phải họp nhóm mình lại đó. Còn anh Điệp, anh Tân thì sao?- Anh cũng ít liên lạc lắm… ai cũng có cuộc sống riêng mà!

Con Hiền giãy nãy:

– Vậy anh có còn yêu anh Tuấn không?

Quân thở ra:

– Trời gặp nhau chưa hỏi thăm câu nào mà đã điều tra đời tư riêng của người ta là sao hả cô nương?- Thì anh nói đi! Chủ yếu em thăm anh cũng là vì chuyện đó!- Anh cũng không biết nữa… dù sao giờ đây nó cũng có gia đình, cuộc sống riêng rồi mà, nghe đâu nó khá thành đạt. Vậy anh cũng mừng, anh nghĩ trái tim mình đã đóng cửa mãi mãi rồi, không yêu ai nữa đâu! Mà sao em biết anh ở đây vậy?

Hiền cười:

– Anh có đi tới chân trời nào em tìm cũng ra! Nghe câu chuyện của anh với anh Tuán em không tin anh Tuấn là người như thế, anh chờ đi, em có một số người quen cũng trong giới của tụi anh ở Sài Gòn, nếu quả thật anh Tuấn có thác loạn như lời anh nói thì chắc chắn tụi nó sẽ biết liền chứ gì…- Thôi bỏ đi mà, chuyện đã qua rồi em nhắc lại làm chi nữa, nói ra cũng chẳng giải quyết được gì, muộn màng mất rồi Hiền ơi… mà cũng đâu có liên quan gì…

Hiền cương quyết:

– Giờ anh dám gặp mặt lại anh Tuấn không? Nể mặt em cả đám mình họp nhau một lần được không?

Quân lắc đầu ngao ngán:

– Em đừng làm cả hai khó xử nữa mà…Cô về đây chơi thì nghỉ ngơi cho khỏe đi, lo chuyện bao đồng quá hà…- Nhưng mà em tức, anh nói đi, vì sao thế? Công tình em nhường anh Tuấn cho anh đã mà sao lại rơi vào tay con quỷ kia được chứ? Với lại vụ anh thấy trong khách sạn bậy bạ gì đó là sao? Em sẽ lên tìm anh Tuấn em quậy luôn đó! Anh biết tính em mà..

Quân xua tay:

– Ok OK! Cô nương, tui sợ cô quá, làm ơn bỏ qua hết đi mà, không phải chuyện đó đâu!- Hum.. thật không ngờ, anh hèn như vậy! Biết thế lúc trước tui cua ông Tuấn không nhường cho ông đâu!- Haizz, anh cũng đâu có ngờ!- Tui tin là có ẩn khuất trong chuyện này… con Quyên đó thấy gớm chết mồ làm sao mà thằng Tuấn có con với nó được chứ!

Quân xua tay:

– Có hay không cũng chả giúp được gì, Tuấn cũng phải về sống với con Quyên để đền ơn và cứu lấy gia đình.- Nhưng cái gì ra cái đó, phải rõ ràng mới được.

Hiền nói:

– Anh chuẩn bị đi, chút lên thành phố rồi em dẫn anh đi gặp người này, em tin nó sẽ giúp chúng ta rất nhiều!- Phải đi àh?- Nhất định phải đi thôi!…

– Anh nói trước nha, Hiền muốn anh gặp ai thì gặp chứ nhất định anh không muốn gặp thằng Tuấn nữa đâu.- Tại sao?

Hiền hóm hỉnh nhìn Quân hỏi, sau đó cô nàng giáng tiếp:

– Anh sợ gặp lại anh sẽ không quên được chứ gì? Em không hiểu sao em thấy anh chỉ toàn nghĩ đến cảm nhận của riêng anh thôi…

Quân cương quyết:

– Hiền đừng nói vậy, quan trọng là biết rằng cả hai còn yêu nhau là đủ!- Mệt anh quá, dẹp đi để em kêu thằng này tới em hỏi chuyện cái đã…

Sau đó Hiền, Quân và Hoàng cùng đón Taxi đi đến một khu chung cư xuống cấp khá cũ kĩ…

– Chờ em xíu, không biết thằng đó giờ nó còn ở đây không nữa…

Trước cửa chung cư là một dàn nút nhấn chuông phân chia theo từng lầu: Phòng 1 thì nhấn 1 cái, phòng 2 thì 2 cái… Hiền nhấn 5 cái cho lầu 3. Khoảng 15 phút sau thì một… người không biết gọi là thằng cha hay con mẹ nữa, tóc dài, mặt rỗ, quệt kem đầy lên đó mặt áo dây quần thun đen ngắn trông thật là hãi, thoáng thấy 3 người lạ “hắn ta” liếc một cái rồi hỏi trổng:

– Mấy người tìm ai?- “Chị” ơi, cho em hỏi, thằng Tèo Nhỏ nó còn sống ở đây không ạh?

Trời ơi, người như vậy là Hiền gọi là “chị”. Tên đó lườm Hiền một cái rồi nói:

– Kiếm con Thiên Kiều hả? Có chuyện gì không? Mấy người ở đâu tới?

Hic hic, thật là bất lịch sự, người ta hỏi thì trả lời có hay không thôi, bày đặt tra hỏi, Quân cảm thấy ngột ngạt và khá bực bội khi “chị ấy” dù trả lời con Hiền nhưng lông mày, ánh mắt cứ nhướng nhướng về phía thằng Quân. Con Hiền vẫn tỏ ra rất nhã nhặn:

– Dạ, em là người quen cũ của nó, chỉ cần chị nói có chị Hiền kiếm là nó biết ngay hà…- Ừa, chờ chút nghen…

Hắn ta ánh mắt vẫn không rời khỏi thằng Quân làm nó sượng cứng cả người. Quân khều tay Hiền:

– Trời, em đi kiếm ai mà kinh dị quá vậy?

Hiền mỉm cười:

– Thì chút anh biết chứ gì!

Trời ạh, họ cứ đứng chờ không biết là bao nhiêu lâu thì một nàng… công chúa mang hai cái tên: một là Thiên Kiều mỹ miều và một là Tèo Nhỏ trần trụi xuất hiện. Vừa thấy Hiền là hắn ta (hic hic mặc áo dây bó màu hồng phấn và quần Jean lửng màu đỏ hoe) được trang điểm khá trao chuốc nhưng mà cái tướng thì bề xề không chịu nổi, xâm mắt, xâm môi thêm cái mặt thì đánh chắc cả nửa kí phấn lên mới lấp đầy nổi những loang lỗ.

– Ôi chời ơi, chời ơi, chị Hiền, chị biến đi đâu mất cả năm nay giờ mới về vậy… ngọn gió nào đưa chị đến tìm em thế?- Tèo hả? Chị có chuyện nhờ em, hay là mình kiếm quán nào đi hen…- Chị này, người ta đổi tên là Thiên Kiều lâu rồi, chị cứ kêu là Tèo… Tèo ra đường chắc c..h..ế…t em luôn quá!

Hic hic, nghe cái chữ “chết” kéo dài của hắn mà Quân khiến nhũn não. Quân cũng là một công dân của LGBT như Tèo Nhỏ.. í lộn như Thiên Kiều có lẽ là nàng ta được xếp vào lớp người xuyên giới… Hiền xích ra và chỉ tay về phía Hoàng và Quân:

– Đây là anh Quân, anh của chị, còn đây là Hoàng bạn của chị…

Hắn ta nhìn Hoàng một cái sắc lẻm rồi nói:

– Nhìn là biết chị em luôn nha!

Sau đó hắn quay qua nhìn Quân, Quân ngượng ngùng cố gắng lịch sự mỉm cười một cái, dù rằng môi cậu thiếu điều muốn méo xệch bởi lẽ rất nhiều người đang nhìn về phía cả bọn. Thiên Kiều khẽ chau mày một tí, hắn nói chậm rãi:

– Anh Quân àh… em nghe cái tên quen quen, cái mặt thấy cũng quen quen…

Hừ.. đúng là, bạ ai cũng giở giọng quen quen, mấy cái người này thì Quân quá rành, hic hic. Cái chiêu này cũ rích. Nhưng dù sao đó chỉ là ý nghĩ trong đầu thôi, cậu chỉ khẽ mỉm cười lịch sự dù rằng thật sự cái con người này cũng khiến cậu thấy quen quen. Hình như là đa số những người gọi là bóng lộ đều có gương mặt giống nhau thì phải…

Ngồi yên vị trên bàn tiệc Hiền kể sơ:

– Hồi cái thời còn quậy quọ của em thì Tèo.. í lộn Thanh Kiều là đàn em thân tín của em đó anh Quân!- Thiên Kiều, trời ơi, cái tên dễ nhớ vậy mà cũng lộn, dạ đúng rồi, chị Hiền dù là đàn chị nhưng đối xử với em rất tốt, có lẽ suốt đời này không bao giờ em quên những gì chị đã làm cho em và cho má em…

Giọng của hắn ta bổng nhiên đượm buồn khiến Quân cũng thấy chột dạ, thương cảm. Ai cũng có những mãnh đời riêng. Hắn ta sau khi kể về “cuộc đời cô Lưu” rồi được Hiền ra tay cưu mang thế nào rồi bổng nhiên lại thở dài não nuột:

– Ủa chị? Còn anh Hai thì sao? Mấy tháng nay biệt tích rồi!- Chị cũng không rành nữa… chả còn liên lạc với ảnh được, dù sao ảnh cũng lớn rồi mà… tự anh quyết định đi, miễn đừng có làm khổ tâm ba mẹ là được. Nghĩ lại chỉ thấy sao hồi đó mình bất hiếu với ba mẹ quá! Nếu em mà không chơi chung với đám anh Quân em không biết giờ này em sẽ ra sao nữa…

Quân nhăn mặt:

– Nữa rồi, em cứ như vậy hoài, anh còn nợ em không hết ở đó mà nói…

Thiên Kiều lại quay qua hỏi:

– Ủa mà hôm nay chị nhờ đàn em này chuyện gì vậy?

Hiền như sực nhớ:

– Uhm.. em rành khu quận 6 này không?

Thiên Kiều giơ bàn tay lên, nhìn xa xăm mớ móng tay đỏ chon chót, chu chu cái mỏ điệu đàng nói:

– Ở đâu thì em không biết chứ ở quận 6 này thì nếu thằng nào có ra ngoài, có nhậu lề đường thì…- Vậy em có biết ai tên Tuấn không?

Con Kiều, (thôi tôn trọng người ta kêu là Kiều vậy!) ôm bụng cười ngặt nghẽo:

– Trời ơi, chị làm như cả cái quận 6 này chỉ có một thằng tên Tuấn vậy? Chỉ muốn hỏi thằng Tuấn nào? Tuấn cùi, Tuấn ghẻ, Tuấn xì ke hay Tuấn bóng? Thằng nào hộ khẩu em cũng nắm trong lòng bàn tay hết áh!

Quân liếm môi vuột miệng:

– Thằng Anh Tuấn đó!

Con đó lại tiếp tục ôm bụng cười:

– Trời ơi, anh ơi, một khi dân chơi đã bước vào giang hồ thì phải lấy cái biệt danh gì đó sốc sốc mới được chứ ai lại đi lấy mấy cái tên tầm thường đó chứ! Mà thôi, nói chi vòng vòng, có hình của nó không? Đưa đây, nếu giờ em không biết thì bảo đảm với chị ba ngày sau thì em có thể cung cấp cho chị thông tin chính xác là nó mặc quần xì mỗi ngày màu gì, hiệu gì, size bao nhiêu luôn…

Con Hiền phẩy tay le lưỡi:

– Cái con nhỏ này, nói bậy quá, có bạn chị ở đây…

Như chợt ra cô nàng cười to rồi che miệng lại ra chiều ý tứ lắm:

– Xin lỗi, em quên… hì hì hì, xin lỗi hai anh nha!

Rồi tự nhiên nàng ta quay qua nhìn Quân đắm đuối, đôi mắt chớp chớp không ngừng:

– Mà thằng đó là gì của anh Quân đây vậy? Nghe qua có vẻ… quan trọng lắm đó nha, trông anh Menly thế mà lại…

Hiền đập vai nó:

– Nè.. đừng có giỡn nữa cô, chút chị đưa tấm hình, cô xem coi có nhận ra ai trong đây không hoặc tìm thử giúp chị… tung tích của người đó.

Kiều tỏ ra là một điệp viên khá chuyên nghiệp:

– Chuyện xãy ra lâu chưa chị?- Ờ… khoảng một năm!- Hả? Một năm? Trời ơi, chời ơi, khó àh nha, lỡ nó ẩn thích giang hồ thì sao?- Vậy thì chị mới nhờ tới em đó! Chị nghĩ chỉ có em mới có thể giúp chị được thôi! Ráng giúp chị nha, phải chi có anh Hai ở đây thì chị đâu có phiền tới em…- Chị cứ khách sáo và nịnh em hoài! Mà nhắc tới thằng cha anh Hai em còn giận thằng chả hết sức luôn vậy đó!

Hiền cười:

– Chuyện gì mà cô có vẻ bức xúc quá vậy?- Em là em chưa có thấy ai tàn nhẫn, ác ôn như thằng chả hết áh, ổng chỉ coi đàn em như là tay sai thôi hà, ổng nghỉ chỉ cần bỏ tiền ra cho nhậu nhẹt ăn uống phủ phê rồi cho tiền xài là ai cũng phục chắc, không dám đâu nha. Con này xin lỗi à, tiền là một lẽ, tình là một lẽ…

Thấy thái độ bức xúc của cô ta thật không cười không được. Hiền vuốt vai an ủi:

– Thôi chị hiểu mà, nhưng có gì em kể chị nghe đi!

Hắn vừa nói vừa như muốn mếu:

– Chị nghĩ coi, thân con gái người ta, có cái tên Thiên Kiều đẹp đẽ để làm vốn mà ngước mặt lên nhìn đời với thiên hạ vậy mà nở lòng nào trước cái lũ đầu trâu mặt ngựa, rừng rú man ri mọi rợ tay sai của ổng, ổng đặt cho em cái tên là… hu hu hu

Trước lời lẽ của cô ta đúng là không thể khiến người ra không nôn ruột cho được, nhưng mà ít nhiều cũng khiến cả ba tò mò muốn biết, Hiền nôn nóng:

– Nói thử chị nghe chơi coi!- Nghe xong không có chọc nha, chị mà chọc là em giận luôn đó!- Tên gì? Nói đi, chị thề chị không chọc……- Dạ… Chó Mặt Xệ! Hu hu hu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.