– Ông này, nãy giờ ông có nghe tiếng gì không?- Anh không để ý…- Tui nghe tiếng gì khẹt khẹt nãy giờ àh… lâu lắm rồi! Giống như tiếng chó nó mắc xương hay lúc nó… ăn cỏ đó!- Bậy, khu du lịch này làm gì có chó…- Ê, ông Quân nhìn kìa, giờ này cũng có người tắm biển giống tụi mình kìa…- Đâu?- Đó… có người nhỏ xíu đang đi ra biển, tuốt đằng kia đó, cái đầu nó đang cúi cúi đó… thấy hôn?- Ừh… ừh… hình như con gái… tóc nó dài…- Có khi nào nó đi tự tử hôn ông, chứ trời mưa ai mà khùng đi tắm giờ này cha! Lại là con gái…- Nói bậy! Nhiễm phim rồi hả?- Hì hì.. thôi, hôn tui nữa đi, ghiền quá hà!- Nhóc toàn… dạy hư anh không hà……
– Êh, ông sao con đó tắm mà không thấy nó… ngoi đầu lên nhỉ?- Ừh… hay là…
Hai thằng không nói với nhau câu nào túa nhanh ra biển hướng theo nhỏ con gái đó… tới gần thì:
– Trời! Hiền, em làm gì ở đây vậy hả?
Đứa con gái tắm đêm mà hai anh chàng đang nói chính là Hiền. Cô ta đang quều quào dưới biển, nước mắt chan hòa với mưa:
– Anh buông em ra, để em chết!
Quân ôm cổ Hiền kéo nó vào bờ:
– Tuấn, chạy nhanh vô khách sạn kêu tụi nó ra đây, nhanh!…
– Hiền em làm cái gì vậy hả?
Lôi cô ta vô được tới bờ, Quân như muốn đứt hơi, còn Hiền thì nằm sãi, thở dốc, miệng cứ khạc nhổ liên tục, hic hic chắc là uống nước biển no nê đây mà, cô ta khóc như mưa, đấm tay xuống cát:
– Hu hu, trời ơi, tui biết bơi làm chi vầy nè… khẹt.. khẹt, tui muốn chết!…
– Chuyện gì, chuyện gì mà thằng Tuấn nó ***y chạy vô sảnh khách sạn làm mấy em tiếp tân trực đêm khóc thét lên tưởng quỷ râu xanh xuất hiện vậy?- Giờ này con giỡn, con Hiền nó tự tử kìa…- Trời!…- Đâu đâu, nó đâu!- Hiền, mày điên hả?- Hô hấp nhân tạo đi!- Tuấn, hô hấp nhân tạo con Hiền đi……
– Đâu con Hiền đâu, nó muốn chết, để tao cho nó chết! Thứ mất dạy!- Kỳ Trương mày khùng hả? Khôi kéo nó ra coi! Mày điên rồi hả?- Nó muốn chết mà, tao cho nó toại nguyện! Để tao bóp cổ cho nó chết!
Thằng Hoàng, bổng dạt đám đông ra:
– Khoan, khoan, chờ em xí, có thấy con Hiền nó khạc nhổ liên tục không?- Uống nước quá trời mà…- Không phải?
Thằng Hoàng quỳ xuống cát cúi xuống gần môi con con Hiền, nó hét lên:
– Thuốc xịt cỏ…. kêu cấp cứu ngay!- Khách sạn người ta kêu rồi! Tụi bây né xích ra… cho nó thở, đứa nào biết sơ cấp cứu không? Thằng Khôi mày kiềm thằng Kỳ Trương lại, nó điên rồi!- Xúc ruột nó đi!- Làm sao?- Lấy nước biển cho nó uống nhanh… chị ơi, quậy dùm em ca nước chanh nữa nữa……
– Ai phát hiện ra nó vậy?…
– Ủa? Hai thằng này, khuya khoắc giờ này sao ***y vậy trời?…
Tiếng xe cấp cứu lớn dần, cả đám hấp tấp thu xếp chạy vào bệnh viện… Tuấn và Quân nhìn nhau buồn não nuột thở dài, tụi nó quên mất rằng cả hai thằng chỉ có miếng xíu vải hình tam giác dính trên người. Làm mấy em tiếp tân liếc mắt nhau thẹn thùng cười khúc khích!…
Biển đêm nay sao bổng nhiên u ám và gào thét dữ dội thế?…
– Sao rồi, bác sĩ nói sao rồi? Đứa nào biết chuyện gì kể cho tụi tao nghe coi! Mày thấy trước phải không Tuấn? Kể đi!
Quân cản lại:
– Tụi bây bình tỉnh, nhất là mày đó Kỳ Trương nghe tao kể nè… Lúc đó tao với thằng Tuấn vừa mới tắm biển đi vô tại trời mưa… trong lúc đang ngồi đục mưa thì thấy con Hiền đi ra, tưởng là ai đó cũng đi tắm đêm như tụi tao, nhưng mà tự nhiên linh tính cho tụi tao biết có cái gì đó kỳ kỳ… tụi tao nhào ra biển thì thấy vậy đó, tao mới kiêu thằng Tuấn chạy vô khách sạn kêu tụi bây…
Thằng Tuấn thêm vô:
– Trước đó tao có nghe tiếng ai khạc nhổ mà tao tưởng là chó mắc xương…
Thằng Hoàng nói:
– Lúc đi chơi trong lúc nó mở túi xách ra em thấy có chai gì đó bằng thủy tinh, tưởng là… thuốc bổ hay gì… ai dè…- Rồi cái chai đó đâu rồi?- Đưa bác sĩ rồi!…
– Êh, bác sĩ ra kìa.. Êh, con Hiền kìa…
Trong phòng cấp cứu, vị bác sĩ và ba cô y tá đang đẩy con Hiền đi ra trên cái giường có bánh xe kéo, nó vẫn còn đang mê man…
– Bác sĩ… bạn tụi con nó có sao không ạh?
Vị bác sĩ già nói:
– Cũng hên là không sao, một phần là do nạn nhân có uống nước biển. Đây là loại thuốc trừ cỏ nên sẽ ảnh hưởng tới các cơ quan nội tạng về sau… chứ nếu là thuốc rầy thì có lẽ… tuy nhiên mức độ cũng rất nghiêm trọng. Phải theo dõi rất lâu dài. Ai là thân nhân của của bệnh nhân, vui lòng qua quầy đóng tiền thuốc men và lệ phí đặc biệt.- Ủa lệ phí đặc biệt là gì vậy bác sĩ?
Thằng Kỳ Trương đi theo vị bác sĩ, thằng Tuấn gõ đầu thằng Khôi:
– Phí đặc biệt là… “tiền ngu” đó con! Mấy đứa nào tự tử mà được cứu là đều phải đóng tiền phạt hết đó!- Ờ…- Ủa mà Kỳ Trương nó báo cho ba mẹ nó chưa?
Thằng Hoàng nhanh nhảu:
– Rồi, nhưng mà họ đang đi công tác, chưa về kịp!…
– Nè Quân, làm gì mặt ông buồn xo vậy?-…- Ây da, sao đánh tôi?- Giờ này còn vô tư nữa hả? Nhóc có biết con Hiền nó ra nông nổi này là do ai không hả?- Dzô dziên… ai biết! Nó ngu nó chịu, tui ghét nhất đứa nào tự tử.
Quân vò đầu bức tay trước phản ứng hết sức nhí nhảnh, hồn nhiên của thằng Tuấn:
– Đó là do nhóc đó. Nhóc đã bỏ rơi nó! Tại… cả anh nữa…. anh rũ nó đi theo!
Tuấn nắm chặt tay Quân lại, bây giờ nó mới chịu… buồn:
– Không phải do ông đâu mà, nhưng mà chuyện lỡ rồi, biết làm sao giờ… để nó tỉnh dậy tui vô tui chửi nó…- Im đi, không chừng nhóc phải cưới nó để đền thì có…- …- Anh sợ là mọi chuyện sẽ… anh nhức đầu quá!- Tui buồn ngủ quá… hay là tui nằm trên đùi ông ngủ nha…- Trời ơi! Tới giờ này còn..- Thiệt mà… tui cũng sợ lắm, nhưng mà có ông là tui an tâm, tui không sợ gì nữa…- Thôi nhóc ngủ đi!
Quân lắc đầu, chuyện xãy ra như vậy mà tên nhóc này có thể nằm ngủ say sưa đến như vậy, nhìn cái mặt thiên thần của nó kìa, Quân bất giác thở dài, cậu sợ những hệ lụy sau này có thể làm hai đứa sẽ xa nhau, cậu sợ điều đó lắm!…