Hai giờ trưa hôm sau con Hiền tỉnh dậy, nước mắt nó giàn giụa. Thằng Quân lúc nào cũng ở bên cạnh nó. Thằng Tuấn tức nhiên là lúp ló sau lưng…
– Hiền em tỉnh rồi hả? Em thấy trong người sao?- Anh Hai em đâu?- Nó với thằng Khôi vừa mới chợp mắt tí…- Em xin lỗi các anh…- Ngốc quá, mai mốt đừng có làm như vậy nữa nha!- Ba mẹ em…- Ba mẹ em đã biết tình hình rồi, họ đang đón chuyến bay sớm nhất để về Việt Nam đó…
Tuấn lấp ló sau lưng chỏ mỏ vô:
– Tự nhiên chết chi vậy?
Quân quay qua vả vô mặt nó:
– Im coi! Dzô dziên quá nha!
Con Hiền thấy vậy cũng phì cười:
– Em xin lỗi anh Tuấn…- Tui không có cưới cô để đền bù đâu à nha…
Quân giậm chân nó:
– Trời ơi, cái thằng này… Hoàng, nắm đầu nó ra ngoài cho anh!
Con Hiền giơ tay lên cản lại:
– Không sao, để ảnh lại đây đi anh, em… hiểu mà… em xin lỗi… tại em ngu! Anh đừng giận em nha anh Tuấn!
Tuấn thập thò nhìn ánh mắt của thằng Quân thăm dò, nó không dám nói tiếng nào, thằng Quân thấy thái độ đó cố gắng lắm mới nén được cười:
– Muốn nói gì nói đi!
Tuấn mới nói:
– Em làm vậy, lỡ có chuyện gì thì em có nghĩ tới anh không? Mất duyên anh luôn thì sao hả? Người đời sẽ nguyền rủa anh là thằng này nó thế này, nó thế nọ… em…- Em xin lỗi… nhưng mà em biết người yêu của anh rồi!
Hai cái miệng đồng thanh la lên:
– Hả? Em… nói… gì…?
Tự nhiên thái độ con Hiền bây giờ khác hẳn, mặt nó tươi hẳn ra, còn cười nữa chứ:
– Em biết người yêu của anh là ai rồi, em sẽ không buồn nữa đâu!
Thằng Tuấn vọt miệng:
– Xạo pò… Sao mà em biết được chứ?
Con Hiền làm cho Quân chuyển từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác:
– Trái tim trên cát ai vẽ đẹp lắm!- Ơ… em…
Bổng nhiên con Hiền nắm tay thằng Quân thật chặt:
– Ai chứ anh Quân thì em coi như anh trai, em sẳn sàng… nhường!
Quân đỏ mặt nhìn qua thằng Hoàng, thằng nhóc Hoàng hiểu ra câu chuyện bổng cười khúc khích, quê dễ sợ, thằng Tuấn cốc đầu nó:
– Có gì mà cười!
Quân lại gõ đầu thằng Tuấn lại:
– Thằng nhóc này vô duyên quá nha, không hiểu Hiền nghĩ sao chứ anh là anh ưa nó không vô rồi đó!- Ông dám nói tui vậy hả?…
Không biết có thêm ai khác biết chuyện gì không nữa, nhưng thấy tâm trạng con Hiền vui vẻ nên tất cả cũng đỡ lo. Trên chiếc xe khách nhỏ đi về thằng Quân cứ buồn rầu đeo riết con Hiền, cô nàng nằm ở băng ghế cuối thấy thế bèn chọc:
– Anh Quân làm gì mặt mày bí xị vậy?- Anh thấy có lỗi quá… Hiền bây giờ thấy sao rồi!- Anh tin em đi, khi đứng giữa sự sống và cái chết, em mới nhận ra được nhiều thứ quý giá lắm! Bây giờ em chỉ yêu ba mẹ và anh hai em thôi. Khi về nhà, nhất định em sẽ học hành đàng hoàng lại.- Thật không, nghe em nói anh mừng quá!
Hiền phụng phịu:
– Nhưng anh phải trả tiền cho em đó nha!- Tiền gì?- Tiền chuyển giao cầu thủ chứ tiền gì anh! Giá chuyển nhượng không thấp đâu à nha!- Xì… ai thèm… trả lại em đó! Thằng đó dzô dziên chết mồ. Cho không thì anh còn nghĩ lại!
Tuấn nghe thế nóng mũi, nó nói nhỏ:
– Ông nhớ ông nói ông không thèm đó nha!
Hy vọng mấy đứa ngồi băng trước không nghe thấy bí mật động trời đó! Hy vọng thêm rằng sau cơn bão giông trời lại sáng???