Tuấn xem như vụ án của con Quyên thì mình đã… chiến thắng được ba với tỉ số: 1-0 nhờ vào vài tiếng bênh vực của mẹ. Bây giờ tự nhiên tới phiên mẹ nó nghiêm nghị khiến nó không thể nào khỏi chột dạ:
– Dạ! Chuyện gì vậy mẹ?
Ông Tấn chợt nhớ tới vụ án còn lại bèn lấy lại phong độ và khí thế nạt tiếp:
– Còn chuyện thằng Quân gì đó nữa là sao? Mày nói coi!
Tuấn tỉnh bơ nhún vai:
– Sao là sao ba? Chả sao cả? Thằng chả thì liên quan gì ở đây?- Mày nói coi, chiếc xe của nó ở đâu ra?- Xe gì?
Bà Tấn gạt phắt chồng:
– Ông thôi đi! Chuyện quan trọng ông không lo lại đi lo chuyện gì đâu không! Tuấn nghe mẹ nói nè! Con…
Tuấn ngơ ngác không hiểu chuyện gì cả? Cái gì mà chiếc xe? Xe gì? Sao có ông Quân trong đây? Vụ gì nữa đây? Con Quyên kỳ này chắc muốn ăn đập hay sao đây mà…
– Chuyện gì mẹ nói đi! Con không hiểu gì hết! Tự nhiên lại ấp úng là sao hả mẹ?- Con với thằng Quân đang chơi trò gì phải không?
Tuấn tròn xoe con mắt:
– Trò gì là trò gì? Con với ổng có chơi gì đâu? Sao tự nhiên ba mẹ hỏi vậy? Con Quyên lại nói bậy bạ gì nữa phải không?
Tuấn tỏ vẻ tức tối:
– Hết chuyện đi nghe lời con điên đó, nó ăn ở không đi nói tầm bậy tầm bạ! Bực mình ba mẹ quá! Tin lời nó rồi làm rần rần cái nhà lên!
Bà Tấn mỉa mai nhìn chồng:
– Sao? Ông… thấy sao? Tui nói có sai đâu?
Ông Tấn vẫn chưa hết nguôi ngoai, luôn tìm cớ làm cho ra lẽ, ông không tin thằng con trai của mình chút nào cả:
– Không có lửa sao có khói? Mày có cần tao kêu con Quyên qua đấy đối chấp không? Tao không tin là con Quyên nó dám giỡn mặt với tao!
Tuấn cười nhất quyết, trông cậu cũng không bình tỉnh:
– Con điên đó chuyện gì mà không dám làm, con cũng muốn gặp con đó, còn chuyện chiếc xe gì nữa là sao? Xe gì hả mẹ?
Bà Tấn mới nói:– Quyên nói con lấy tiền của nó và con mua cho thằng Quân chiếc xe đi học…-Cái gì?
Tuấn chưa chờ bà Tấn nói hết câu, bây giờ trông cậu đã có vẻ nổi-giận-thật-sự, cậu lao ra ngoài cửa nhưng ba nó đã cản lại:
– Mày chạy đi đâu đó!
Tuấn im lặng, nó nén cục tức xuống người, bà Tấn ngồi xuống ghế salon chống nạnh, vắt chân này qua chân kia nhìn chồng cười khẩy. Tuấn móc điện thoại ra, nó hít một hơi thật sâu, thật dài, lấy hết bình tĩnh nó cố gắng ngọt ngào hết sức có thể:
– Alô, Quyên hả em? Qua nhà anh nói nghe cái này liền nha, qua liền đó nha!
Nó cố gắng thiết tha nhất hóa ba từ “qua liền nha” một cách cực đại để làm nhủn nảo đối phương. Ông Tấn ngồi thừ ra im lặng đó, hồi hộp. Liệu con Quyên có dám qua đây đối chất? Liệu ông đã có quá nóng giận mà cư xử không đúng?…
Có tiếng chuông cửa, Tuấn nhào ra nhanh nhất có thể, nó hét lên mừng rỡ như vừa phát hiện được kho báu:
– A… cục vàng Quyên tới rồi! Vào đây đi em!
Vừa nghiến răng nó vừa bấu mạnh tay kéo con Quyên vào nhanh trong nhà làm con nhỏ nhăn mặt:
– Á… đau em anh, từ từ… có chuyện gì hả?
“Hừ mày mà là con trai thì chắc nãy giờ mày chỉ còn là một vũng máu!” Tuấn hất mạnh cho nó ngồi bệch xuống salon kế ông Tấn rồi hất mặt lên:
– Đó! Giờ cô nói đi! Sao? Có giỏi thì nói đi!
Bà Tấn khẽ liếc Tuấn một cái, bà nạt lớn:
– Con là con trai sao mà thô bạo quá vậy?
Sau đó giọng bà trở nên nhỏ nhẹ trở lại:
– Quyên nè, giờ có Tuấn ở đây nè, con nói rõ cho hai bác biết biết đi con! Uống miếng nước đi rồi nói con!
Bà chồm tới, rót cho Quyên một ly nước lạnh bên đống miễn vỡ còn đang văng tứ tung. Quyên run rẫy nhìn ông Tấn như sắp khóc khi thấy thằng Tuấn đang dồn hết căm thù và sự khinh bỉ trong ánh mắt nhìn trọn lấy cô. Ông Tấn bóp nhẹ bờ vai cô an ủi:
– Con cứ nói đi! Thằng Tuấn sao đó, con nói cho hai bác biết đi!
Tuấn nghiến răng:
– Chiếc xe gì con kia, mày nói cho được thì bước ra khỏi ra này…