Nhóc Yêu, Cho Anh Xin Lỗi!

Chương 92: Chương 92




Bà Tấn đánh vào đùi của thằng Tuấn, môi bà cũng khẽ mỉm cười, một nụ cười mang nhiều ý nghĩa và cả hy vọng trong đó nữa:

– Nói năng vậy đó hả? Im để cho Quyên nói coi!

Quyên đứng dậy nói:

– Anh với thằng Quân là gì?- Là gì kệ tụi tao? Liên quan gì tới nhà mày? Mày nói coi chiếc xe gì?- Tiền đâu mà cái thằng nghèo đó có chiếc xe đi học? Không phải anh lấy tiền trong tài khoản của tui thì..

Tuấn nhào tới, chỉ tay thẳng vô mặt nó, bà Tấn thì vội kéo cậu lại:

– Ê.. ê… con kia! Ăn nói cho cẩn thận nha, thằng này từ đó tới giờ quen mày chưa hề lấy tiền mày xài nha, tiền trong thẻ của mày thì nó ở đó, tao mà thèm đụng vô hả?

Quyên giãy nãy:

– Chứ cái thẻ ATM của em anh giữ đâu?

Tuấn cười ha ha nhìn ba:

– Có vậy mà ba đã tin lời nó đó hả? Nực cười ghê! Cái thẻ của mày cách đây mấy tháng ở công viên Phú Lâm tao quăng trước mặt mày với thằng Hoài mày quên rồi sao?

Quyên vô tư:

– Tiền đó em cho mà, anh xài đi!

Tuấn giờ cố ý cười lớn tiếng hơn, cho ông Tấn nghe thật rõ, nhưng mà con Quyên vẫn không chịu thua:

– Nhưng mà anh Kỳ Trương nói anh lấy tiền nuôi thằng Quân mà…

Ông Tấn nhìn Quyên nghi ngờ, hình như cô bé càng lúc càng giống như đang tạt mấy gáo nước lạnh vào mặt ông trước vợ con thì phải:

– Nhưng con có chắc không!

Quyên bắt đầu khóc, cô gật đầu:

– Con thiệt mà, chú tin con đi! Anh Tuấn với thằng Quân có chuyện đó thiệt mà…

Bà Tấn hỏi:

– Chuyện đó là chuyện gì?- Họ chơi trò Pede với nhau thiệt đó!

Bà Tấn quay qua hỏi Tuấn:

– Quyên nói có đúng không?

Tuấn hơi ngập ngừng một chút, cậu trả lời giọng yếu xìu:

– Có chơi trò gì đâu! Con này đặt chuyện!- Có mà, anh đang quen với ông Quân thiệt mà! Hai bác tin con đi!

Cô bé khóc ròng, lay lay đôi bàn tay của ông Tấn thật khẩn thiết. Ông vẫn im lặng, không biết nên nói lời nào, bà Tấn dựa vào thái độ của hai bên bèn nhìn Tuấn, giọng bà đanh lạnh, trông còn đáng sợ hơn cả ông Tấn nhiều lần:

– Tuấn! Con nói thiệt đi! Có chuyện gì?

Tuấn gãy đầu:

– Có gì đâu mẹ.. tụi con đâu có chơi trò gì đâu!

Bà nạt lớn, đến mức… chồng còn phải sợ:

– Mẹ không hỏi con có chơi trò gì không! Mà mẹ hỏi… giữa con với thằng Quân có gì không!

Quyên thấy thế cũng đâm ra sợ, cô nín khóc luôn. Thằng Tuấn bối rối, thật không ngờ điều mà nó đang lo sợ bổng nhiên lại đến một cách nhanh như vậy! Nó phải làm sao bây giờ? Nói ra chăng? Nó không quen nói dối và chuyện nó đang yêu không phải là điều sai trái thì tại sao phải nói dối chứ? Nhưng mà nói ra lúc này liệu có thích hợp chăng? Nhưng nhất định nó không muốn xấu hổ vì chuyện này. Bà Tấn vẫn chưa buông tha:

– Mẹ hỏi lại: Giữa con với thằng Quân quan hệ như thế nào?

Tuấn cúi đầu xuống, tay cậu gãy lấy, gãy để mớ tóc sau ót, cậu cố nói thật nhỏ để không ai nghe thấy dù rằng trong thâm tâm mình cậu đang muốn hét lên thật lớn:

– Con yêu ổng!…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.