Ngoại truyện 1: Đấu trí.
Kỷ Ngôn Tắc biến mất trong nửa năm, giờ đây bỗng nhiên lại như rơi từ trên trời xuống, xuất hiện trước mặt Viên Nhuận Chi. Không hề có dự báo trước, cc chẳng còn để tâm được điều gì khác nữa, cô ôm mặt khóc nức nở.
Viên Nhuận Chi khóc chẳng khác nào Hoàng Hà dậy sóng, khó lòng kiềm hãm được, chỉ cần đưa mắt nhìn anh là nước mắt lại tuôn trào. Sau cùng, Kỷ Ngôn Tắc bất đắc dĩ phải dùng nụ hôn nồng nàn, ấm áp mà cuồng nhiệt mới kết thúc được cơn thủy tai đáng sợ này.
Theo lí mà nói, tiểu biệt thắng tân hôn. Khoảng thời gian nửa năm xa cách không hề khiến họ trở nên xa lạ mà ngược lại, còn thân thiết và trân trọng đối phương hơn.
Tuy nhiên, trong lòng Viên Nhuận Chi lúc này lại ẩn chứa nhiều áy náy và hối hận. Đối với chuyện năm trước, cc trốn lủi như một chú gà ngố, Kỷ Ngôn Tắc không hề nhắc đến chứ đừng nói là trách móc gì cả, hơn nữa còn đối xử với cô tốt hơn trước rất nhiều lần. Có điều, cô lại tự trách bản thân mình.
Viên Nhuận Chi nỗ lực muốn quên chuyện này, thế nhưng mỗi lần nhớ lại chuyện đó, cô thường tự thưởng cho mình vào cái tát, mắng mình lẽ ra phải gọi là "Viên Nhuận Trư" mới đúng.
Dần dần, mỗi lần đối diện với Kỷ Ngôn Tắc, Viên Nhuận Chi thường vô cùng thận trọng, nói chuyện không còn xếch mày trợn mắt như trước kia nữa mà giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu. Theo cách Tăng Tử Kiều miêu tả thì chính là: "Ngậm trong miệng sợ tan mất, còn đặt trong lòng bàn tay thì lại sợ bay."
Tuy rằng ngoài miệng thẹn thùng không nói gì, thế nhưng trong lòng Viên Nhuận Chi lại vô cùng kiên định, gật đầu chẳng khác nào gà mổ thóc. Theo lí thường, con vịt đã luộc chín rồi đưa lên bên miệng mà lại để bay mất thì vô cùng đáng tiếc. Nếu chú vịt này đột nhiên bay trở lại thì làm gì có chuyện cô không mở miệng "xơi" ngay chứ? Một người đàn ông "ba tốt" đầy ưu điểm như Kỷ Ngôn Tắc, Viên Nhuận Chi nghĩ có cầm đèn đi từ đầu đến cuối sông Trường Giang cũng chẳng thể nào tìm được. Cho nên, nếu để lỡ mất anh thì e rằng cả đời này cô cũng chẳng còn cơ hội tốt hơn nữa.
Trước hành động thận trọng hết mức này của Viên Nhuận Chi, Kỷ Ngôn Tắc chẳng biết nên khóc hay nên cười. Có điều, anh chẳng hề nói thẳng thừng bảo cô không phải làm như vậy, ngược lại còn để mặc cô thích làm gì thì làm. Cản giác lúc nào cc cũng nhớ đến anh, mong về anh, bất cứ lúc nào cũng đặt anh trong tim khiến anh vô cùng ấm lòng và hạnh phúc. Chỉ cần được thấy cô trong tầm mắt của mình, anh thấy dù có phải làm gì cũng đều xứng đáng.
Có lẽ được người khác yêu chiều không chỉ là quyền lợi của riêng phụ nữ. Đàn ông cũng hi vọng được đối phương trân trọng, yêu thương.
Kỷ Ngôn Tắc bất giác đưa mắt nhìn Viên Nhuận Chi đang mải mê vào mạng, cô lắc lư thân người trước màn hình chẳng khác nào một chú sâu đáng yêu.
"Ây da, thật đáng ghét, lại thế rồi" Viên Nhuận Chi cằn nhằn, tuy giọng nói rất nhỏ nhưng Kỷ Ngôn Tắc vẫn nghe rõ.
"Làm sao thế?" Kỷ Ngôn Tắc đặt tờ báo xuống, đi về phía cô.
Viên Nhuận Chi nghe giọng nói của anh, giật thót cả tim, lập tức quay người lại dùng thân thể che chắn màn hình laptop thật kín rồi lắp ba lắp bắp: "Em, em, em... không... không sao cả... Anh cứ tiếp tục đọc báo đi, không cần lo... lo cho em"
Nhìn bộ dạng hốt hoảng của Viên Nhuận Chi, Kỷ Ngôn Tắc đoán chắc chắn là cô đang gặp phải vẫn đề gì đó. Anh đi đến trước bàn, nhìn cô từ trên xuống dưới, bất giác cau chặt đôi mày.
Viên Nhuận Chi ngước đầu lên tồi lại lắp bắp nói: "Anh... anh cứ tiếp tục đọc báo... đọc báo đi! Em... em không sao cả" Do thân hình anh cao lớn lại đứng cạnh nên cc cảm thấy vô cùng lo lắng. Cô từ từ dứng dậy, khom lưng đưa người về phía trước, vẫn không quên bảo vệ màn hình laptop thật kín kẽ.
Kỷ Ngôn Tắc nhìn Viên Nhuận Chi vài giây, cô hết nhìn trái rồi lại nhìn phải nhưng không dám đối diện với ánh mắt của anh. Anh từ từ áp người xuống, đưa khuôn mặt tuấn tú lại gần cc, đôi mắt tuyệt đẹp nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng nói: "Em khẳng định? Em thực sự không sao hết?"
Một sự quyến rũ đầy lộ liễu! Viên Nhuận Chi bất giác liếm đôi môi hơi khô của mình, căng thẳng lên tiếng: "Em, em, em thực sự không sao cả..."
Kỷ Ngôn Tắc khẽ mím môi lại, sau đó nhếc mày lên, gật đầu nói: "cc, em có biết không, em có một tật lạ?"
Thái độ của anh thâm sâu khó đoán.
"Là tật gì chứ?" Viên Nhuận Chi chau đôi mày lại. Dường như bản thân cô không chỉ có một tật duy nhất, nếu câu này để cho dì nghe được, chắc chắn gì sẽ nói số tật của cô có ngồi đếm ba ngày ba đêm cũng không hết được.
Kỷ Ngôn Tắc nhoẻn miệng cười: "Mỗi lần em lắp bắp thì chắc chắn có vấn đề xảy ra."
Viên Nhuận Chi thở hắt một hơi, quả nhiên đứng trước mặt anh, cô chẳng khác nào con gà bị vặt sạch lông, không thể che giấu được gì.
Kỷ Ngôn Tắc đưa tay vuốt ve đôi má của cc rồi hỏi: "Là em không cẩn thận lỡ tay ấn vào trang mạng tình ái không nên xem nào đó, sau cùng máy tính bị virut đúng không?"
Mỗi lần máy tính bị virut, cc đều có bộ dạng hoang mang, hoảng hốt thế này, sau đó chạy đến trước mặt anh hùng hồn tuyên bố phần mềm diệt virut ở máy tính quá vô dụng.
Khuôn mặt Viên Nhuận Chi ửng đỏ: "Em đâu có ấn nhầm gì đâu..." Có anh ở đây, cô cần gì phải xem mấy trang mạng sắc tình đó chứ?
Anh đã quá quen với những câu trả lời kiểu này, liền phẩy tay ra hiệu cô tránh ra, định cài đặt lại máy tính.
"Máy... máy tính không sao hết" cc không những chẳng rời đi mà thân thể còn tiến sát hơn về phía trước.
"Hả?" Viên Nhuận Chi vẫn đang lắp bắp, nếu đã như vậy xem ra sự việc còn nghiêm trọng hơn anh tưởng. Hình như gần đây cô thích lên mạng, thường hay ngồi gõ bàn phím loạn xạ. Nghe nói, chat mạng vô cùng nguy hiểm.
Kỷ Ngôn Tắc lại phẩy tay ra hiệu cô tránh ra thêm lần nữa. Viên Nhuận Chi vẫn lắc đầu đầy kiên định, cô định gập máy tính lại để anh không nhìn thấy. Tuy nhiên, cô nhanh anh lại càng nhanh hơn, chỉ trong một giây đã nhanh chóng chặn ý định của cô lại. Thứ mà cô một lòng muốn che giấu cuối cùng đã bại lộ.
Kỷ Ngôn Tắc thấy trên màn hình lớn là một bức thư điện tử, nhìn qua nó cũng bình thường như mọi bức thư khác nhưng khi đọc nội dung của nó lại không hề tầm thường chút nào, đây là một lá thư thách thức.
Kỷ Ngôn Tắc quay sang nhìn Viên Nhuận Chi, cô mím môi lại, sau đó từ từ lui ra phía sau. Anh kéo cô lại gần, ôm chặt rồi cùng ngồi xuống ghế, đưa bàn tay thon dài của mình nhấn vào chuột bắt đầu "thưởng thức" bức thư.
Nội dung bức thư này bắt đầu bằng vài tấm ảnh, đó là mấy tấm hình phụ nữ gợi cảm của nhiều nước khiến đàn ông nhìn thấy cũng phải rạo rực tâm hồn. Hơn nữa, những khuôn mặt trong đó đều khá quen như thể đã từng gặp ở đâu đó rồi, đương nhiên, trọng điểm không nằm ở mấy tấm này mà là tấm ảnh sau cùng. Nhìn tấm ảnh đó, có thể thấy rõ nhân vật chính là một phụ nữ, hơn nữa còn là một người đang ngáp ngủ, có mái tóc rối bời như tổ gà, mặc một bộ áo bơi màu hồng, nằm trên bãi cát mà chảy cả nước miếng, chẳng có chút hình tượng nào hết. Ngực người phụ nữ này lép kẹp như đại thảo nguyên xanh tốt, hoàn toàn đối lập với những người phụ nữ gợi cảm trong mấy tấm hình trước đó.
Đưa mắt sang nhìn Viên Nhuận Chi đang ngồi trong lòng mình, Kỷ Ngôn Tắc cố gắng kìm nén nụ cười nói: "Đây là ảnh chụp lúc nào vậy?" Không ngờ anh lại chưa từng được chiêm ngưỡng.
Viên Nhuận Chi vội che màn hình rồi nói: "Đây, đây... không phải là em, không, không... phải em, tuyệt đối không phải là em"
Kỷ Ngôn Tắc nhướng mày: "Vậy đây là chị em sinh đôi của em sao?"
"Đương nhiên không phải." Viên Nhuận Chi sắp thổ ra máu rồi!
Thật quá nhục nhã! Vào khoảng thời gian trước, khi công ty tôt chức đi đảo Bali du lịch, Viên Nhuận Chi chơi trên biển mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào không hay, kết quả lại bị người ta chụp trộm. Nếu hôm nay không nhận được thư điện tử thì cô cũng chẳng biết đến sự tồn tại của tấm hình này. Tuy nhiên, điều đáng sợ hơn cả chính là bức thư này do bố của Kỷ Ngôn Tắc- ngài Modolna gửi tới, hay nói một cách khác thì là do Modolna tiên sinh đã chụp. Điều này đồng nghĩa với việc bố chồng tương lai này không thừa nhận người con dâu là cô, nhưng xét về thứ bậc, chuyện này cũng quá đỗi biến thái, thực sự không còn hợp luân thường đạo lí nữa.
Không biết Kỷ Ngôn Tắc có kế thừa loại gen xấu này từ cha mình không, chỉ nghĩ đến đây thôi là Viên Nhuận Chi lại ớn lạnh cả sống lưng. Cô đang suy nghĩ linh tinh gì đây?
"Em lạnh sao?" Kỷ Ngôn Tắc dường như cảm nhận được điều gì đó, anh nhẹ nhàng lên tiếng hỏi thăm nhưng vẫn đặt sự chú ý của mình vào bức thư kia.
Kỷ Ngôn Tắc di chuyển chuột, tiếp tục đọc những dòng bên dưới, phía dưới bức ảnh của Viên Nhuận Chi là một dòng chữ mang tính thách thức: "Cô đã xem những bức ảnh so sánh ở trên chưa? Nha đầu, liệu cô có muốn đập đầu vào tường tự tử vì quá xấu hổ không?"
Xem ra người đưa lời bình phẩm này rất nhạy bén, sắc sảo. Khi thấy tên người gửi là m, khuôn mặt Kỷ Ngôn Tắc hiện rõ nụ cười ấm áp. Ha ha, phụ vương vĩ đại của anh xem ra vẫn chưa hề bỏ cuộc.
Kỷ Ngôn Tắc ngước đầu nhìn Viên Nhuận Chi rồi hỏi: "Em đã đập đầu vào tường chưa?"
Ngay tức khắc Viên Nhuận Chi ưỡn thẳng ngực, cho dù cách biệt giữa ưỡn và không ưỡn chẳng khác nhau là mấy.
"Làm gì có chuyện đó? Ngài ấy đang tức giận vì em đã cướp mất đứa con trai bảo bối của mình, cho nên định dùng thứ này để chọc tức em mà thôi. Hưm, em sao có thể mắc lừa được? Nể tình ông ấy là bố của anh, em coi như đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân." Viên Nhuận Chi còn lâu mới chịu cúi đầu nhận thua, mỗi lần nhận được những bức thư điện tử mang tính thách thức này, cô lại càng kiên cường hơn. Cô tìm những bức ảnh ngọt ngào chụp cùng Kỷ Ngôn Tắc gửi lại để chọc tức bố anh.
Kỷ Ngôn Tắc mỉm cười bình thản, Viên Nhuận Chi thực sự quá mãnh liệt, gặp mạnh càng thêm mạnh. Phụ vương chọc tức cô như vậy, chắc chắn không được chút kết quả gì, nếu không cũng chẳng phải khổ sở đến mức này.
Anh tiếp tục di chuyển chuột xuống phía dưới, mãi cho tới tận dưới cùng, ở ô trả lời nhanh chưa gửi đi có nội dung như sau: :Ngực to thì có gì ghê gớm? Định làm vú nuôi sao? Định đọ sữa cùng với ai? Chẳng phải ngực của bò sữa còn to hơn sao? Tại sao ngài không gửi cả bức ảnh của bò sữa tới đây? Thông thường đi cùng hai chữ "ngực to" chính là "óc teo", con trai của ngài thông minh là vậy, đương nhiên chỉ hợp với người phụ nữ thông minh như cháu thôi. Xin ngài hãy bỏ cuộc đi!"
Quả nhiên không sai. Đây đích thực là phương thức chiến đấu của Viên Nhuận Chi, lấy độc trị độc.
"Có cần anh ấn nút gửi đi thay em không?" Kỷ Ngôn Tắc đưa lời hỏi.
Thôi chết toi rồi! Đã bị anh phát hiện rồi! Thế nhưng... dường như anh không hề trách cô không biết kính trên nhường dưới. Cô cảm thấy nghi hoặc: "Em nói chuyện với bố anh như vậy, anh không thấy tức giận sao?"
"Tại sao anh phải tức giận? Em nói không sai chút nào." Kỷ Ngôn Tắc thật thà lên tiếng.
Nhuận Chi lắc đầu nói: "Thôi bỏ đi, không gửi nữa."
Cô đưa tay định đóng bức thư lại thì bị anh ngăn cản: "Tại sao không gửi nữa?"
Kỷ Ngôn Tắc kích nhẹ vào chuột, bức thư nhanh chóng được gửi đi. Lát sau màn hình hiện lên hộp thư đến, anh nhận ra phụ vương thân yêu của mình không chỉ gửi một bức thư quấy rối đó.
Kỷ Ngôn Tắc đọc từng bức một, nội dung hầu như đều tương tự nhau, chẳng qua là những bức ảnh mang tính đả kích mà thôi.
Ví dụ như bức thư anh đang đọc lúc này, là hình ba người phụ nữ với những cặp đùi gợi cảm, xinh đẹp. Viên Nhuận Chi đương nhiên cũng không khiến anh thất vọng, đáp lại rằng: "Chân dài thì có tác dụng gì? Định tổ chức thi chạy giữa thỏ và rùa sao? Chân của thỏ dài hơn rùa gấp mấy lần liền, không phải sau cùng vẫn thua sao? Thực tế đã chứng minh không phải cứ dài là nhất định sẽ giỏi. Chân ngắn sức khỏe mạnh. Xin ngài hãy bỏ cuộc!"
Hoặc như một bức thư khác, toàn là những mỹ nữ khí chất, người biết cắm hoa, người giỏi trà đạo, người nấu ăn ngon, người tốt nghiệp đại học danh tiếng, có người lại thông thạo tám thứ tiếng trên thế giới. Vậy mà tâm tư của Viên Nhuận Chi vẫn giữ vững như kiềng ba chân: "Biết cắm hoa? Muốn mở cửa hàng bán hoa chắc? Giỏ trà đạo? Định đi bán trà sao? Biết nấu ăn? Định làm người giúp việc theo giờ sao? Thông thạo tám thứ tiếng? Có Baidu(trang mạng lớn nhất Trung Quốc), ngôn ngữ toàn cầu đều không thành vấn đề. Tốt nghiệp đại học danh tiếng thế giới? Chẳng phải cũng là trường học thôi, có lợi hại đến mấy cũng không đọ được với việc cháu và con trai bác cùng tốt nghiệp tại một trường. Tìm người có học lực giỏi hơn con trai mình, không phải ngài đang cố tình giẫm đạp lên lòng tự tôn của anh ấy? Thật là thất sách quá! Xin ngài hãy bỏ cuộc đi!"
Cho dù ngài Modolna có chọc tức thế nào thì Viên Nhuận Chi vẫn hùng hồn, dũng cảm phản công lại kịch liệt.
Kỷ Ngôn Tắc xem hết các bức thư, liếc mắt nhìn Viên Nhuận Chi mà lòng đầy nghi hoặc, khuôn mặt cô đỏ ửng, hai ngón tay đan vào nhau thẹn thùng.
Viên Nhuận Chi nhỏ nhẹ lên tiếng: "Em biết mình không sánh được với những mỹ nữ mà bố anh đã gửi tới, thế nhưng em yêu đời, em khỏe mạnh, em hoạt bát"
"Ừm, em chính là ưu lạc mỹ nhân của anh" Kỷ Ngôn Tắc mỉm cười nói.
"Hừm, ai thèm là trà sữa của anh chứ?" Viên Nhuận Chi bực bội đập nhẹ lên vai anh rồi nói: "Anh đang cười em sao? Em nói cho anh biết, bây giờ có hối hận cũng không kịp nữa đâu. Bản cô nương đã chọn anh rồi, anh đừng hòng chạy thoát." Nói xong cô liền ôm chặt lấy anh.
Kỷ Ngôn Tắc là của cô, không ai có thể cướp đi được. Kỷ Ngôn Tắc đưa tay ôm Viên Nhuận Chi vào lòng, anh vuốt nhẹ lên mái tóc cô, mỉm cười tươi tắn.
Với hiểu biết của mìn về phụ vương, ngài không phải là một người rảnh rỗi để gửi những bức thư quấy rối vô vị kiểu này. Phụ vương không ngừng gửi ảnh rồi viết thư cho Viên Nhuận Chi, điều này đồng nghĩa với việc ngài đã mặc nhận cô là con dâu tương lai của mình. Chỉ có điều cô vẫn cứ ngô nghê, sợ hãi, cảnh giác như vậy mà thôi.
Bị trói lên máy bay, ép buộc phải quay về đảo Barrents, cách nhau cả đại dương xanh biếc, cả vùng trời vạn lí, cảm giác mất mát đó khiến Kỷ Ngôn Tắc càng cảm nhận sâu sắc rằng, nếu chỉ có một mình thì sẽ cô đơn như thế nào.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cc rồi mỉm cười nói: "Anh còn có thể chạy đi đâu được nữa? Cho dù anh có chạy đến chân trời góc bể thì hình bóng em vẫn luôn bên anh, trong tâm trí anh, không thể xóa nhòa được."
Viên Nhuận Chi mím môi cười hớn hở, có phần thẹn thùng lên tiếng: "Sến súa... em đi tắm đây! Sáng mai còn phải quay về thị trấn Đào Hoa, về muộn chắc sẽ nhận một trận chổi lông gà đấy. Sắp phải đến tiếp kiến dì em rồi, anh có căng thẳng không?"
Kỷ Ngôn Tắc nhướng mày nói: "Trước lạ sau quen. Huống hồ đâu phải anh đơn độc ứng chiến, chẳng phải còn có cả em đồng hành sao?"
Nhuận Chi mỉm cười ngọt ngào nói thêm: "Em đi tắm đây!" Cô buông tay chuẩn bị đứng lên đi tắm.
"Đợi anh." Kỷ Ngôn Tắc ngăn cô lại, kéo vào vòng tay mình.
"Em đi tắm còn đợi anh làm cái gì?"
"Hai người cùng tắm chung, tiết kiệm nước, em không biết bây giờ vật giá tăng cao sao?"
Cùng tắm chung sẽ tiết kiệm nước? còn lâu ấy, chỉ càng tốn kém hơn mà thôi. Thế nhưng khi cô còn chưa kịp lên tiếng thì nụ hôn nồng cháy đã bất ngờ ập đến.
Viên Nhuận Chi cảm thấy thân người nhẹ bẫng, trong giây lát, cô đi vào buồng tắm từ lúc nào cũng không hay, ngay cả việc tắm giặt thế nào, cũng chẳng nhớ nổi nữa... Những cảnh tượng, khoảng khắc như vậy có cần phải nhớ kĩ không? Ngày mai về thị trấn Đào Hoa muộn thì cũng đành chịu thôi. Chi bằng anh dũng giơ thân đón nhận trận mưa chổi của dì lại hay.