Trong cung điện hoa lệ, sang trọng, Kamuda đặt tay trước ngực, cung kính hành lễ với Kỷ Ngôn Tắc:
"Thưa điện hạ Emil, tất cả mọi người đều đến cả rồi! Những người được chọn làm vương phi đều tụ tập đầy đủ ở đại điện, bây giờ chỉ chờ điện hạ bắt đầu nghi thức thôi."
Kỷ Ngôn Tắc vốn đang nhắm mắt dưỡng thần nằm nghỉ trên chiếc giường hoa lệ, lưng quay lại với Kamuda. Lúc Kamuda bước vào đại điện, anh đã biết là ông tới. Nghe thấy lời bẩm báo của Kamuda nhưng anh không muốn đáp lại.
Kamuda lặng lẽ đợi một lúc lâu, vẫn không thấy Kỷ Ngôn Tắc phản ứng gì, đành phải ho một tiếng rồi nhắc lại lần nữa: "Điện hạ, nghi thức sắp bắt đầu rồi, chỉ chờ mỗi điện hạ nữa thôi."
Kỷ Ngôn Tắc khẽ động thân người, lạnh lùng lên tiếng: "Sau cùng chọn ai làm vương phi sẽ do ta quyết định sao?"
"Đúng vậy thưa điện hạ! Bệ hạ đã theo ý của người tìm các ứng cử vương phi, đến nay hai mươi cô gái xinh đẹp được tuyển chọn gắt gao trên phạm vi toàn quốc đã tới đây cả rồi!" Kamuda nói.
Vốn ban đầy phụ vương chọn sẵn cho Kỷ Ngôn Tắc hai vị vương phi, nhưng anh đã từ chối, yêu cầu chọn lại ứng cử viên. Lí do của Kỷ Ngôn Tắc là nếu đã tìm một người sống bên cạnh mình cả đời thì phải do đích thân anh chọn lựa mới được. Phụ vương nhanh chóng đồng ý với yêu cầu đó của anh.
"Ta biết rồi, ngài cứ ra trước đi, ta sẽ tới ngay đây." Kỷ Ngôn Tắc từ đầu chí cuối không hề quay người lại, vẫn luôn quay lưng nói chuyện cùng Kamuda.
Kamuda đã quá quen với tính khí điện hạ Emil, người từ nhỏ đến lớn chỉ thích làm theo ý riêng của mình, chỉ cần điện hạ e theo đúng lễ nghi chọn ra hai vị vương phi là được rồi, những điều nhỏ nhặt khác, hoặc giả anh có tôn trọng ngài không, đều chẳng quan trọng. Kamuda hành lễ rồi cung kính lui ra ngoài.
Kỷ Ngôn Tắc mở mắt ra, từ từ ngồi dậy khỏi giường, anh im lặng ngồi đó rất lâu.
Hôm nay là ngày quan trọng, ngày mà anh bắt buộc phải chọn hai vị vương phi. Đây là chuyện mà từ nhỏ anh đã biết sẽ có ngày xảy ra, đến khi nhìn lại vẫn thấy nực cười vô cùng. Thế nhưng cho dù có nực cười đến mức nào thì thân là con trai trưởng dòng họ i, anh bắt buộc phải chấp hành. Cho dù đã nhiều lần thỉnh cầu xin được tước bỏ vương vị, thế nhưng phụ vương của anh, tộc trưởng dòng họ i, quốc vương hòn đảo Barrents lại không cho phép anh làm như vậy. Cho dù gian khổ đến thế nào cũng nhất định kéo anh từ Trung Quốc về đây.
Nếu đây là vận mệnh thì anh từ chối tiếp nhận vận mệnh như thế này.
"Điện hạ, chuyện ngài yêu cầu đã xắp xếp đâu vào đấy rồi ạ!" Thị vệ thân cần cầu kiến khiến Kỷ Ngôn Tắc choàng tỉnh khỏi trầm tư. Anh gật đầu, đứng dậy rồi nhanh chân bước về phía đại điện.
Nghi thức tuyển chọn vương phi bắt đầu, Kamuda đọc một bài diễn văn dài gần nửa tiếng đồng hồ. Khi ông đọc hết câu cuối cùng, lời vừa dứt, các cô gái xinh đẹp, thân hình gợi cảm, ăn mặc sang trọng xếp thành hành dài theo người hầu từ từ bước vào đại điện.
Tất cả họ đều quỳ xuống hành đại lễ, đến khi nhận được ân chuẩn của ngài Modolna mới từ từ đứng dậy.
Kỷ Ngôn Tắc cau chặt đôi mày, đưa ánh mắt lạnh lùng lướt nhìn một lượt hai mươi ứng cử viên cho vị trí vương phi. Tuy rằng không nhìn rõ dung mạo vì họ đều dùng khăn che mặt, thế nhưng không khó để nhận ra trong số họ ai nấy đều là những giai nhân tuyệt sắc.
Vào lúc Kamuda đang định tuyên bố thêm điều gì nữa, Kỷ Ngôn Tắc đột nhiên đứng dậy khiến mọi người vô cùng kinh ngạc và nghi hoặc.
Anh lớn tiếng tuyên bố: "Tất cả các vị ứng cử viên cho vị trí vương phi, quyết định là ai trong số các người sau cùng đều do ta lựa chọn. Nếu các vị đã được lựa chọn kĩ càng từ vô số những người khác, vậy thì hôm nay hãy cho ta thấy con người thực của mình. Bắt đầu từ lúc này, hãy bỏ qua hết những lễ tiết nhỏ nhặt." Giọng nói của Kỷ Ngôn Tắc vô cùng lạnh lùng, cho dù trong tiết trời nóng nực vẫn khiến người nghe có cảm giác lạnh sống lưng.
Dưới đại điện là một khoảng không tĩnh lặng, tất cả mọi người đều không dám thở mạnh.
Modolna quá hiểu con trai mình, biết anh bị ngài trói về đây nên trong lòng không cam nguyện, kiểu gì cũng sẽ nhân cơ hội này trút bực bội ra ngoài. Nếu con trai ngài đã muốn chọn vương phi theo kiểu đó, vậy ngài sẽ chiều theo ý anh.
Kamuda vì muốn giảm bớt không khí căng thẳng, liền mỉm cười nói với hai mươi vị giai nhân: "Xin các vị đừng quá lo lắng, hãy giữ bình tĩnh, điện hạ là người rất hài hước."
Kỷ Ngôn Tắc nhoẻn miệng thầm nghĩ: Hài hước? Đợi chút nữa anh sẽ cố gắng hết sức cho mọi người biết, rốt cuộc anh hài hước đến độ nào.
Hai mươi vị giai nhân quay sang nhìn nhau, bỏ khăn che mặt xuống trước đám đông là chuyện vô cùng thất lễ. Nếu điện hạ đã yêu cầu như vậy thì cũng chẳng có gì to tát cả. Tuy rằng vô cùng nghi hoặc nhưng họ đều nghe rõ ý chỉ của anh, lập tức bỏ hết khăn che mặt xuống.
Kỷ Ngôn Tắc chỉ vào vị giai nhân thứ nhất nói: "Cô, bước lên phía trước."
Vị giai nhân thứ nhất y lệnh, từ từ tiến lên trước.
Kỷ Ngôn Tắc lạnh lùng nói: "Cười"
Mỹ nữ nghe vậy liền mỉm cười dịu dàng, nho nhã tươi đẹp khiến đôi mắt đen láy càng thêm phần sáng chói, tuyệt mỹ, qua nụ cười đó có thể nhận thấy cô đã được hưởng nền giáo dục nghiêm khắc. Tuy nhiên, nụ cười xinh đẹp đó lại không phải thứ mà anh muốn nhìn, thứ anh muốn là nụ cười xán lạn, tươi rói, hài lòng của một con hồ li sau khi làm việc xấu xong.
"Đôi môi quá rộng, phần mặt dường như đã từng làm phẫu thuật căng da, chỉ một từ duy nhất, giả. Người tiếp theo." Kỷ Ngôn Tắc lạnh lùng lên tiếng.
Những lời nói độc địa như vậy, lần đầu tiên trong đời vị giai nhân này nghe thấy, nước mắt tuôn trào nhưng lại không dám khóc thành tiếng, chỉ biết nhẫn nhịn lui sang một bên.
Tất cả mọi người có mặt tại đại điện đều hít một hơi thật sâu. Vị giai nhân thứ hai biểu cảm có phần cứng nhắc, nhưng rất nhanh sau đó liền hồi phục lại trạng thái bình thường, cung kính hành lễ.
Kỷ Ngôn Tắc nhớ lại phần tư liệu đã xem trước đó, lại nhìn phần ngực "phì nhiêu" của vị giai nhân trước mặt, khẽ nhướng mày lên rồi lạnh lùng nói: "Vòng ngực 36F đúng không? Rất xin lỗi, người tiếp theo." Cái gì mà màn thầu thủ công vùng Đông Bắc, bánh bao gato kiểu Âu, anh chỉ thích màn thầu Vượng Bảo mà thôi.
"Có thể nói cho ta biết là vì sao không?" Vị giai nhân đó hoàn toàn không biết điểm gì ở mình khiến điện hạ không hài lòng.
Kỷ Ngôn Tắc vốn không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của cô trước đám đông, thế nhưng lúc nào cần độc thì bắt buộc phải độc, đối với kẻ thù, nhân từ chính là tàn nhẫn với bản thân.
Anh lạnh lùng lên tiếng: "Nếu muốn uống sữa, cô thấy có cần thiết phải nuôi một con bò sữa nữa không?"
Lời nói vừa dứt, sắc mặt vị giai nhân này trắng nhợt, sau đó cô đưa tay che mặt, nức nở bật khóc rồi chạy ra ngoài.
Mọi người lại hít một hơi thật sâu, có đàn ông chê ngực phụ nữ to hay sao? Nếu không, chắc điện hạ có tật lạ gì rồi!
Kỷ Ngôn Tắc nhìn theo bóng dáng vị giai nhân đó mà lòng đầy nghi hoặc, đổi lại là Chi Chi, nhất định cô sẽ tiện tay lấy thứ gì đó đập cho anh một trận, sau đó nói rằng, nuôi một con bò sữa ở nhà tốt biết mấy, bất cứ lúc nào cũng có thể uống sữa, nếu không lại phải mất công chạy ra siêu thị.
Chỉ cần nghĩ đến Viên Nhuận Chi là ánh mắt anh lạ bất giác mềm mỏng, dịu dàng hơn trước.
Vị giai nhân thứ ba là một mỹ nữ có thân người khỏe khoắn, cao ráo, nước da hơi ngăm đen. Kỷ Ngôn Tắc đưa mắt lướt nhìn một lượt, sau đó đánh mắt ra hiệu cho người thị vệ phía sau. Người thị vệ này khẽ gật đầu rồi y lệnh rời khỏi, khoảng một phút sau thấy người này bê một bệ xí vào đặt trước mặt vị mỹ nữ kia.
Tất cả mọi người có mặt tại đó đều thất kinh khiếp đảm, tại sao điện hạ lại sai người bê một thứ như thế này lên đại điện.
Nét mặt ngài Modolna có phần cứng sựng, nhưng ngài không nói gì, đưa tay ra hiệu mọi người im lặng.
Kỷ Ngôn Tắc không hề bận tâm, liền quay sang nói cùng vị giai nhân thứ ba: "Cô, mau bê chiếc bệ xí này lên, đi đến cửa đại điện, sau đó lại quay về đây. Vừa đi cô vừa phải nói chuyện, muốn nói gì cũng được."
Vị giai nhân này nhìn chiếc bệ xí, mặt mày ngây đơ, hoàn toàn không biết nên làm thế nào. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, trong ánh mắt đồng tình của mọi người, bất đắc dĩ phải cúi người xuống, khổ sở ôm chiếc bệ xí đó lên, sau đó đứng lẩm bẩm một mình. Mới đi được tầm mười bước, đột nhiên cô cảm thấy bản thân mình chẳng khác nào một người bị mắc bệnh thần kinh, thực sự muốn suy sụp tinh thần. Hai cánh tay sau cùng chẳng giữ nổi nữa, vào lúc chiếc bệ xí đó sắp rơi xuống chân, vị giai nhân liền thét lớn rồi vứt nó xuống mặt đất, cả người cũng quỵ xuống đầy hối lỗi.
Phần cơ mặt của Kỷ Ngôn Tắc có phần thư giãn hơn trước, để lộ ra nụ cười vui vẻ: "Người tiếp theo."
Vị giai nhân thứ tư có làn da rất trắng, hoàn toàn khác xa với làn da ngăm đen của người ở đảo Barrents này. Sau khi chứng kiến tình cảnh đáng thương của ba vị giai nhân trước đó, cô run rẩy bước lên phía trước.
Kỷ Ngôn Tắc lạnh lùng đưa mắt nhìn qua, sau đó lại quay sang nói với thị vệ của mình: "Mau đưa cô ấy xuống, tìm một toàn nhà trung tâm cao nhất, bảo cô ấy leo từ tần một đến tầng tám tám, mỗi tầng đều phải chụp ảnh lại làm chứng."
Kỷ Ngôn Tắc còn chưa nói hết, vị giai nhân đó liền đưa tay lên chán, bất ngờ ngã vật ra đất, bất tỉnh nhân sự.
Phản ứng của cô hiến Kỷ Ngôn Tắc vô cùng hài lòng, anh cố tình tỏ ra tiếc nuối: "Thực sự là đáng tiếc quá, ta còn định sau này mỗi ngày đều dắt vương phi đi bộ trong các tòa nhà đó để dưỡng sức cơ đấy. Người tiếp theo."
Vị giai nhân thứ năm khi được đọc đến tên, nhất thời không phản ứng kịp, liền bị người phía sau đẩy nhẹ tiến lên trước.
Nàng đưa mắt nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn của điện hạ, cảm thấy điện hạ thực sự chẳng giống chút nào so với những lời phụ thân đại nhân vẫn nói. Tại sao ngài lại nhiều quái tật đến thế... thực sự quá đáng sợ. Không biết cô sẽ gặp phải vấn đề khó nào đây.
Kỷ Ngôn Tắc tiếp tục lục lọi số tư liệu đã đọc trong kí ức, sau đó khẽ chớp đôi hàng mi dài, anh quay sang nói với người hầu nữ của mình: "Đã mang rượu Nhị Oa Đầu Hồng Tinh 65 ra chưa?"
Người hầu nữ cung kính đáp: "Khởi bẩm điện hạ, đã mang tới rồi ạ."
Anh nói: "Được, mau mang rượu lên đây."
Vị giai nhân thứ năm này vừa nghe đến uống rượu là sắc mặt trắng bệch. Cô không thể uống rượu, cô bị dị ứng với rượu, chỉ cần uống một giọt rượu thôi là toàn thân nổi mẩn, nếu nghiêm trọng thì còn xuất hiện tình trạng hô hấp khó khăn hoặc ngừng thở.
Người hầu nữ mang hai chiếc Ly rượi lớn ra, rồi rót bình Nhị Oa Đầu vào hai chiếc ly đó.
Kỷ Ngôn Tắc cầm một ly, mặt không biểu cảm nói cùng vị giai nhân kia: "Mẫu thân của ta là người Trung Quốc. Trung Quốc có một câu ngạn ngữ "một ly rượu, tình cảm sâu", ta kính cô." Nói xong anh liền uống cạn cả ly rượu Nhị Oa Đầu kia đồng thời còn chúc đầu ly xuống để ra hiệu rằng không còn lại một giọt nào.
Cái được gọi là "một ly rượu" chính là như thế này. Nét mặt của vị giai nhân thứ năm cứng đờ ra.
Kỷ Ngôn Tắc vẫn nhìn cô chăm chăm rồi nói: "Sao thế? Không biết uống rượu sao? Thực sự là đáng tiếc quá, mỗi tối ta thường thích uống một ly Nhị Oa Đầu."
Vị giai nhân này há hốc miệng đầy vẻ khó xử, lắp ba lắp bắp lên tiếng: "Ta... ta... ta..."
Tuy rằng sớm say đắm dung mạo đẹp trai, tuấn tú của Kỷ Ngôn Tắc cùng vị trí vương phi cao quý kia, thế nhưng uống rượu chẳng khác nào đòi lấy đi tính mạng của cô? Đừng nói là cô không thể uống rượu, cho dù là có thể, cứ uống theo kiểu vừa rồi thì thực sự quá đỗi khủng khiếp, hơn nữa anh còn nói mỗi tối đều phải uống. Nếu cô may mắn trở thành vương phi, vậy chẳng phải sẽ nhanh chóng đi gặp thánh A La hay sao?... Tại sao người Trung Quốc lại uống rượu kinh khủng đến thế chứ?
"Rất xin lỗi, điện hạ, ta không thể uống rượu." Cô chẳng suy nghĩ quá nhiều, đặt tay lên trước ngực, hành đại lễ cùng Kỷ Ngôn Tắc, sau đó vội quay người lui xuống, tỏ rõ mình đã bỏ cuộc.
Kỷ Ngôn Tắc ra bộ nhún vai đầy tiếc nuối, cái gì mà Nhị Oa Đầu Hồng Tinh 65 độ chứ? Chẳng qua chỉ là một ly nước lọc mà thôi.
Khuôn mặt Kỷ Ngôn Tắc không còn nghiêm nghị như trước đó nữa, thi thoảng cũng nhoẻn miệng để lộ nụ cười. Về sau uy thế của anh càng lúc càng mãnh liệt hơn, câu "người tiếp theo" liên túc xuất ra khỏi miệng. Không bao lâu sau, hai mươi vị giai nhân đã hoàn toàn thất bại.
Rất dễ nhận thấy, trong buổi tuyển chọn vương phi hôm nay, hai mươi vị giai nhân đã hoàn toàn thất bại.
Mọi người trong đại điện đều quay sang bàn tán thì thầm, sự việc thành ra thế này liệu có phải do thứ rượu Nhị gì đó, Oa gì đó đã khiến điện hạ e khôi ngô tuấn tú biến thành một con người hoàn toàn khác biệt. Nếu không chỉ trong vài năm ngắn ngủi không gặp, tại sao đột nhiên lại có nhiều quái tật như vậy. Hơn nữa, thân là nam nhi mà lại không thích phụ nữ ngực đầy, thật quá đáng sợ.
Ngài Modolna cau chặt đôi mày, sắc mặt sầm lại nhìn thẳng về phía Kỷ Ngôn Tắc, định tìm kiếm chút manh mối từ khuôn mặt không chút biểu cảm của anh. Thằng bé này làm như vậy, lẽ nào không biết sẽ tự đẩy vương vị cho người khác sao?
Ngài Modolna thu lại ánh mắt, định nói điều gì đó thì Kỷ Ngôn Tắc đã lên tiếng trước. Đột nhiên anh đứng dậy, nói với tất cả những người trong đại điện: "Nghi lễ tuyển chọn vương phi hôm nay kết thúc. Ta muốn nói cùng hai mươi vị giai nhân rằng, hôm nay mọi người không đạt không phải do mọi người không xuất sắc mà vì từ trước đến nay ta vẫn luôn cho rằng, người phụ nữ ở cạnh bên mình phải là người khiến ta vui vẻ từ tận đáy lòng, còn các người lại không làm được. Đây đương nhiên không phải là lỗi của các ngươi, chỉ có điều chúng ta không hợp mà thôi. Có lẽ mọi người sẽ cảm thấy hai mươi đề thi cho mọi người hôm nay quá đỗi hoang đường, nhưng chỉ cần kiên trì là có thể làm được mà thôi." Với sự kiên trì của mình, Chi Chi đã làm được những chuyện mà những người phụ nữ khác không làm được, điều anh yêu thích chính là sự kiên trì của cô.
"Rất xin lỗi, đã để cho mọi người phải xem trò vui lâu đến vậy, đã đến lúc kết thúc rồi." Kỷ Ngôn Tắc nói xong liền ung dung bước xuống dưới quay về tẩm cung, phớt lờ sự kinh ngạc của tất cả mọi người.
Một sự kiện vốn dĩ vui mừng bị Kỷ Ngôn Tắc phá bĩnh thành ra thế này, ngài Modolna dù thế nào cũng thấy uất ức, cố nén cơn giận, nhanh chóng kết thúc nghi thức trang trọng này.
Hôm sau, trong cung bắt đầu truyền ra tin tức hoàng tử điện hạ có nhiều quái tật, đến mức hai mươi vị giai nhân không chịu được, tất cả đều trượt.
Thậm chí có người còn suy đoán, điện hạ thực ra yêu thích đàn ông chứ không phải phụ nữ. Nếu không những công việc nặng nhọc, cách uống rượu kia, đâu thể là những việc mà người phụ nữ yếu đuối bình thường có thể làm nổi? Còn nữa, có ai đã từng thấy người đàn ông trẻ trung bình thường lại không thích những người phụ nữ xinh đẹp? Cho nên, khả năng duy nhất chính là giới tính của điện hạ có vấn đề.
Còn về những việc anh thích một mình ngâm suối nước nóng ngắm trăng khuya, thích một mình nắm trên mái cung điện ngắm sao trời, thích nhặt đồng xu quanh giường, rồi lại nhặt tiền lên xếp đi xếp lại... Tất cả những hành động quái chiêu, lạ lẫm đó cũng bị người trong cung truyền hết ra ngoài, cộng thêm cả vấn đề khuynh hướng giới tính của điện hạ cũng được đưa ra kết luận, hoàng tử điện hạ nhất định đã bị ác quỷ nhập thân rồi!
Các thiếu nữ trước kia một lòng tôn thờ, sùng bái điện hạ, giờ đây trái tim đều như tan vỡ, nát vụn vì thất vọng. Đem ra so sánh, họ mong muốn chọn được một người chồng bình thường hơn.
Cứ ngày này qua ngày khác, tháng này qua tháng khác, không biết là bao lâu, do quái tật của điện hạ, quỷ ác nhập thân mãi chẳng trừ nổi, cả gia tộc i đều nhất trí cho rằng điện hạ e không thích hợp làm quân vương cả đảo Barrents.
Ngài Modolna không chịu nổi áp lực, sau cùng cũng đành bãi bỏ thân phận kế thừa vương vị của e, lập con trái thứ kế lên kế vị. Tiếp đó một cuộc tuyển chọn vương phi lại diễn ra trên toàn đảo. Dần dần, mọi người nhanh chóng quên điện hạ e với nhiều quái tật và nghi vấn về khuynh hướng giới tính. Một ngày đẹp trời, Kỷ Ngôn Tắc cuối cùng cũng thoát khỏi việc kế thừa vương vị, anh lên máy bay trở về Trung Quốc. Nhìn bầu trời ngập tràn mây xanh bên ngoài, anh thầm nhủ: "Viên Nhuận Chi, anh quay về đây!"
_Hết_