Bốn giờ sáng, Giang Yến ngủ ngơ ngơ ngác ngác, không nhận rõ hiện thực hay là mộng cảnh, chỉ nhớ mơ hồ nhận một cú điện thoại, đầu kia có người nói nhớ cậu, lại hỏi cậu đã được những gì bản thân muốn có vui vẻ hay không? Người kia nói: A Yến, anh đau quá.
Giang Yến nghe bên kia có tiếng hít thở, cùng với trong lòng mình bỗng nhiên dâng lên từng trận đau đớn, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tôi buồn ngủ, Tần Việt sau này anh đừng gọi điện thoại cho tôi, anh nợ tôi mãi mãi cũng trả không hết.”
Bốn giờ rưỡi thủ đô đổ một trận mưa giữa mùa hạ. Giang Yến đóng cửa cầm dù như một u hồn đi ra cửa. Đầu óc của cậu không tỉnh táo lắm, chỉ nhớ rõ Tần Việt nói anh đau, Tần Việt khỏe mạnh như vậy làm sao lại đau.
Chờ cậu lấy lại tinh thần có thể suy nghĩ bình thường thì đã cầm dù đứng ở cửa chính Tần gia. Cậu ngơ ngác đứng ở trong mưa che dù, nhìn chằm chằm lầu hai bên trái gian phòng thứ nhất. Cả người Giang Yến đều ướt đẫm, mái tóc đen dán ở trên mặt, nước theo sợi tóc chảy xuống, áo ngủ bị nước mưa làm ướt dính trên người, cậu ngước đầu vẫn luôn nhìn về phía cửa sổ.
Trước cửa sổ tối đen, rèm cửa sổ vẫn khép kín, một chút động tĩnh cũng không có, Giang Yến nhìn một hồi lâu mới kéo thân thể cứng nhắc trở về nhà.
Có lẽ do mắc mưa nên giấc ngủ Giang Yến rất kém, khi ngủ giật mình tỉnh lại hai lần, một lần bị nóng tỉnh, một lần bị lạnh tỉnh. Khi chân trời tảng sáng, Giang Yến mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ, lúc mở mắt ra đã đến giữa trưa.
Cậu ở trên giường hoảng hốt một hồi mới tỉnh táo, đầu rất đau, tay theo bản năng đưa về phía lọ thuốc. Giang Yến dừng lại một chút, rồi tự giận mình đổ ra hai viên, ném vào trong miệng dùng nướt bọt nuốt xuống. Sau đó xuống giường, đem chân luồn vào dép lê, đi buồng tắm rửa ráy.
Bây giờ Giang Yến thật không dám soi gương. Người chung quy phải có một cách để phát tiết, không tìm được cách chỉ có thể lấy mình phát tiết. Cậu không chịu uống thuốc trị bệnh Lâm Nhuệ cho, cũng không sợ bị nghiện, trước đây mỗi ngày uống một viên, miễn cưỡng vượt qua giai đoạn trả thù, sau đó một viên rồi lại tiếp tục một viên, cậu có thể nhận biết cơ năng thân thể dần mất đi, từng chút từng chút trôi đi. Cái ngày cậu nói chuyện với Tần Sở ở đã ở trong phòng vệ sinh ói ra một ngụm máu đầu tiên. Lúc đó Giang Yến vẫn chưa sợ sệt, cậu bình tĩnh liếc mắt nhìn, lau vết máu, rửa tay rời đi.
Trong gương đứng một người sắc mặt trắng bệch, hình dung bệnh trạng, Giang Yến hoảng hốt hỏi mình: “Thành công trả thù Tần Việt, mày có vui vẻ một chút hay không?”
Không có người trả lời cậu, Giang Yến nhìn vào gương cười khúc khích, rất giống người bị bệnh thần kinh: “Vậy chúng ta trước khi đi đưa Tần Việt một lễ vật lớn.”
Giang Yến sửa soạn bản thân tử tế, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển vở, trên bìa có hình hoa hướng dương, đó là tất cả ký ức mà cậu không dám mở ra khi cùng Tần Việt lái xe đến Tinh Hà trấn.
Quyển vở lạnh lẽo, tuy rằng quyển bút ký là vật chết không biết nói chuyện, nhưng đã ghi lại mỗi một khắc vui thích và bừa bãi trên đường đi.
Viện điều dưỡng rất yên tĩnh, Giang Yến đẩy cửa phòng bệnh lầu bốn. Hứa Nhất đang dựa vào giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người. Giang Yến và Hứa Nhất giống nhau bảy tám phần, mặt mày tương tự, nhưng tính cách lại khác nhau rất nhiều.
Nghe động tĩnh, Hứa Nhất nhìn ra cửa. Chắc vừa mới khóc cho nên vành mắt hắn có chút hồng. Giang Yến ở dưới giường kéo ra một cái ghế, ngồi đối diện với Hứa Nhất.
“Anh đến tìm em làm gì?”
“Muốn đến nói cho cậu chuyện của Tần Việt.” Giang Yến sờ sờ tay Hứa Nhất, có thể do bệnh tình trở nên khá hơn không ít, Hứa Nhất tuy rằng vẫn gầy, nhưng trên người lại tản ra sinh cơ: “Thoạt nhìn cậu có thể sống đến một trăm tuổi.”
Hứa Nhất cũng không nói gì, ngược lại mu bàn tay cảm thụ được nhiệt độ lòng bàn tay Giang Yến, cảm giác đó làm cho hắn rất yên lòng nhẹ nhõm, nhưng chưa đến hai giây đồng hồ, Giang Yến liền thu tay về.
“Tôi tới tìm cậu là muốn cho cậu một cơ hội, một cơ hội thực sự trở thành tôi.”
“Kỳ thực suy nghĩ kỹ thời gian tôi và Tần Việt chung đụng cũng không dài. Một quãng thời gian khi tôi 15 tuổi….” Giang Yến giương mắt nhìn Hứa Nhất: “Ở Tinh Hà trấn, chuyện phát sinh cậu nên biết rõ ràng, bằng không lời của cậu nói Tần Việt chưa chắc sẽ tin.”
Cậu để quyển sổ có hình hoa hướng dương nở rộ trước mặt Hứa Nhất: “Còn có tất cả những ký ức của chúng tôi trên đường đến Tinh Hà trấn.”
“Tại sao phải cho em?” Hứa Nhất nhìn quyển sổ trong tay lúng ta lúng túng hỏi.
“Bởi vì cậu thoạt nhìn có thể sống đến một trăm tuổi.” Giang Yến nở nụ cười, còn nói: “Tôi đùa thôi.”
“Không phải cậu luôn ham muốn biến thành tôi sao? Cậu xem hiện tại trong thân thể của cậu chảy dòng máu của tôi, ký ức của tôi lúc 15 tuổi cậu cũng có, quyển nhật ký này là ký ức của tôi lúc 25 tuổi.”
“Cậu xem càng nhiều thì có thể lừa gạt Tần Việt tin tưởng cậu càng nhiều, tốt nhất cả đời đều không phát hiện được.”
Giang Yến ngồi một hồi, điện thoại di động chấn động, cậu từ đâu đó lấy điện thoại di động ra, người điện thoại tới chính là Tần Việt. Giang Yến ấn tắt, ánh mắt Hứa Nhất lại mờ đi.
“Anh ta chỉ cảm thấy lương tâm thẹn với tôi mà thôi.” Giang Yến an ủi Hứa Nhất: “Thời gian tôi ở chung với anh ta so với năm năm của hai người thật sự không đáng chú ý. Anh ta vì cứu cậu, đem tôi nhốt ở bệnh viện, tôi nói tôi không chịu anh ta lại tự đâm mình một dao, cậu xem, anh ta yêu cậu biết bao nhiêu.”
“Cậu muốn lừa gạt thì phải lừa gạt anh ta cả đời.” Trước khi đi Giang Yến còn nói: “Tôi đem chìa khóa nhà của mình kẹp ở trong quyển sổ, cậu chuộc tội xong không chỗ đi có thể trở về nhà ở.”
Giang Yến vốn gầy, thời gian dài không gặp càng gầy dọa người hơn, cái cổ trắng như tuyết cổ lộ ra một đoạn dài, quần áo rộng thùng thình. Hứa Nhất nhìn chằm chằm bóng lưng Giang Yến, lần thứ nhất sinh ra một cảm giác đau lòng cho Giang Yến, hắn phát hiện cậu là kẻ địch mà mình mãi mãi không thể đánh bại, nhưng cậu cũng là một người nguyện ý che chở hắn bảo vệ hắn, một người dường như không có gì xuyên thủng, nhưng bây giờ lại yếu đuối một cơn gió cũng có thể thổi bay.
Hứa Nhất kêu khẽ một tiếng: “Anh trai.”
Giang Yến ở trên văn bản chuyển nhượng cổ phần ký tên, kết thúc giai đoạn Yến Hoa là chi nhánh phải lệ thuộc vào một tập đoàn khác.
Văn kiện có ba phần, Tần Sở lấy đi hai phần văn kiện. Bỗng nhiên nói: “Cậu không hỏi Tần Việt như thế nào rồi sao?”
“Anh ta như thế nào cũng không liên quan đến chuyện của tôi, tôi chỉ lấy lại những thứ thuộc về tôi.”
Tần Sở còn muốn nói cái gì, Giang Yến bỗng đưa tay ra: “Hợp tác vui vẻ.”
Tần Sở chỉ có thể đưa tay ra, nắm chặt tay Giang Yến, khô cằn nói: “Hợp tác vui vẻ.”
Giang Yến đi thang máy xuống lầu, từ văn phòng tầng một ra đại sảnh rời đi.
Một đoạn video được phát trên TV treo tường ở đại sảnh. Nội dung tin tức liên quan đến Tổng Giám đốc tập đoàn Tần thị buổi sáng hôm nay vừa từ chức, ban giám đốc tổ chức hội nghị chọn Tần Sở đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc. Hội nghị cùng ngày, Tần Việt vẫn chưa có mặt, văn kiện khởi thảo cùng với bỏ phiếu do trợ lý thay quyền quyết định. Mọi người cấp dưới nói Tần Việt không tham dự hội nghị vì sức khỏe không tốt, không thể gánh vác cường độ công việc. Còn có người nặc danh đồn đoán việc Tần Việt nghỉ làm có liên quan đến sinh hoạt cá nhân.
Giang Yến mở chìa khóa xe nghe xong phát thanh, người dại ra. Điện thoại di động bỗng nhiên vang lên, Giang Yến lấy lại tinh thần, mở màn hình.
Trên màn ảnh có hai tin nhắn, một tin là bức ảnh, một tin khác là Tần Việt nói xin lỗi. Giang Yến rất bình tĩnh mở bức ảnh kia, đó là hình ảnh Giang Sơn và Tần Việt, khung vuông nhỏ màu xanh lam ở phía dưới thể hiện thời gian 2 phút 37 giây. Giang Yến rất rõ ràng đó là cái gì, đây là video cậu lên giường với Tần Việt, chính tay cậu làm ra.
Tầm mắt Giang Yến dừng lại trên bức ảnh hai phút, điện thoại di động trở tối, Giang Yến khóa màn hình. Tần Việt nhất định muốn dùng loại phương thức tàn nhẫn này để giữ cậu lại sao?
Ngày đó Giang Yến mặc một cái áo gió màu nâu nhạt, Tiểu Hạ nói gần đây Los Angeles gió lớn, Giang Yến biết mình rất gầy cố ý chọn áo khoác có màu ấm áp, như vậy thoạt nhìn tinh thần khá hơn một chút. Cậu ở trong xe ngồi một hồi lâu, nhắm mắt không biết đang suy nghĩ gì.
Đến nửa ngày Giang Yến nhẹ nhàng nở nụ cười, từ đâu đó lấy ra vé máy bay đi Los Angeles xé nát tan.
Trời xế chiều hôm đó Tiểu Hạ không đợi được người, Giang Yến triệt để mất liên lạc.
Nửa tháng sau Tiểu Hạ nhận được một phần văn kiện công ty Yến Hoa cùng với một phong thư. Trên đó viết: xin lỗi, anh không có mặt mũi gặp lại ba ba.
Kinh thành sắp bắt đầu bước vào mùa đông, nhà hơi lạnh, Giang Yến không có mở máy điều hòa, thần sắc bình tĩnh thu dọn đồ đạc, trong tay là một tờ đơn xét nghiệm của bệnh viện, bị cậu vò nát ném vào trong thùng rác.
“Trương Giả Chi, đi.”
“Ồ.” Trương Giả Chi từ trong tay Giang Yến nhận lấy đồ đạc, lại nhìn bốn phía: “Em thật sự phải cùng anh đi sao?”
“Ừ, đi đâu cũng được.”
“Nhưng chúng ta mới quen biết có một ngày, cũng chỉ ở trong bệnh viện nói với nhau một chút tâm sự, em liền muốn đi theo anh.”
“Anh không phải bệnh trầm cảm nghiêm trọng muốn tự sát sao?” Giang Yến đem cửa khóa lại: “Tôi cũng cảm thấy sinh hoạt không có gì hay, anh dẫn theo tôi, chúng ta làm bạn cùng nhau đi tìm đường chết.”
Đi xuống lầu, Trương Giả Chi vây quanh chiếc xe porches hưng phấn xoay chuyển vài vòng, hỏi cậu: “Muốn lái xe đi sao?”
“Không được.” Giang Yến lấy tay xiết chặt khăn quàng cổ: “Đây không phải là xe của tôi, xe của tôi đã sớm bị đâm cháy.”
“Há, vậy cũng thật là đáng tiếc.” Trương Giả Chi đi theo sau Giang Yến, âm thanh lộ ra một chút thất vọng.