Hà Bích Vi ngồi ngay ngắn ở trong bóng tối, mỏi mệt hỏi: “Tần Việt, con có thể thay đổi không?”
Tần Việt trở mình, đưa lưng về phía Hà Bích Vi, bật cười một tiếng: “Thay đổi cái gì?”
“Tần Việt, sao con lại biến thành như vậy! Con làm cho mẹ ở Tần gia không ngóc đầu lên được, sao mẹ lại sinh một đứa con như thế chứ!” Trần Bích Vi cuồng loạn nhìn Tần Việt hét to: “Con có chịu thay đổi hay không, không thay đổi mẹ sẽ nhốt con cả đời, con còn muốn đi tìm Giang Yến? Mẹ cho con biết không thể, con làm cho mẹ mất mặt một ngày, mẹ sẽ nhốt con một ngày, đến khi nào con nghĩ xong, mẹ sẽ cho con đi ra ngoài.”
Bốn người bảo vệ đứng ở cửa mặt không cảm xúc, như đối với chuyện xảy ra bên trong tập mãi thành quen.
“Tần Việt, mẹ con chúng ta đi tới hôm nay không dễ dàng, con muốn vì một người không tiếc tất cả thủ đoạn kéo con xuống dưới, mà không muốn mẹ sao?” Lời nói của Hà Bích Vi đã khôi phục bình tĩnh, bà không tức giận, nhìn bộ dạng Tần Việt bướng bỉnh nằm trên giường tâm nguội lạnh.
“Con mấy tuổi rồi Tần Việt?” Hà Bích Vi nói: “Cái gì quan trọng cái gì không quan trọng còn để cho mẹ nói cho con biết sao? Con bao nhiêu tuổi? Hả?”
“Mẹ, con năm nay 26 tuổi.” Giọng nói Tần Việt mang theo cười nhạo, trào phúng: “Con đã hai mươi sáu tuổi, con không thể có cuộc đời của mình sao?”
“Bởi vì mẹ là mẹ của con, con không đành lòng để mẹ chịu ủy khuất, từ nhỏ mẹ bảo con phải học tập, con đi học tập, bảo con đoạt quyền con liền đoạt quyền.” Tần Việt còn nói: “Không phải con không thể hóa giải nguy cơ lần này, không phải không thể đánh bại Tần Sở, nhưng mẹ… Con mệt mỏi thật sự. Con cảm thấy không còn ý nghĩa, con chỉ muốn bên cạnh người con yêu cũng không được sao?”
Hà Bích Vi ngồi qua một bên, che mặt: “Mẹ cũng chỉ có một mình con là con trai, sau này con có thể tìm rất nhiều bạn trai, bạn gái, tại sao phải nhất định là Giang Yến chứ?”
Thể lực Tần Việt không chống đỡ nổi, anh mới từ nhà cũ đi ra, đồ đạc còn chưa thu dọn xong đã bị người của Hà Bích Vi bắt lại. Trong lòng anh lo lắng cho Giang Yến, ban đêm thường mơ thấy Giang Yến khóc, cửa chính không ra được, Tần Việt một lần lại một lần gọi điện thoại cho Giang Yến. Giang Yến không chịu nhận điện thoại, anh chỉ muốn nói lời xin lỗi, nhưng điện thoại cũng gọi không được.
Hừng đông là lúc lòng người yếu ớt nhất, lòng Tần Việt cũng sinh ra sợ hãi vô ngần, Giang Yến đã lấy được vật mình muốn, nếu như cậu bỏ đi, thì anh phải đi đâu tìm cậu? Trong lòng anh rất gấp, chỉ muốn đi tìm Giang Yến, vì thế anh từ trên lầu nhảy xuống. Nhưng Hà Bích Vi như trước không chịu buông tha, ở dưới lầu cũng bố trí người, Tần Việt nhảy lầu chân bị thương, anh rất đau mất công tốn sức lấy điện thoại di động ra gọi cho Giang Yến, ngoài ý muốn lại gọi được, nhưng còn chưa kịp vui vẻ, điện thoại đã bị Hà Bích Vi cướp đi cũng cho người nhốt anh lại.
Tần Việt tuyệt vọng: “Mẹ hỏi con tại sao phải là Giang Yến? Sao mẹ không tự hỏi bản thân mình, tại sao phải là Tần Hoài Nguyên?”
“Mẹ, cha là người mẹ yêu, nhưng mẹ lại muốn nhiều hơn. Mẹ con Tần Sở chỉ chiếm được danh phận, còn cha cái gì cũng cho mẹ, di chúc đều để lại cho mẹ, nhưng mẹ vẫn không vừa lòng.” Giọng nói Tần Việt mang theo trào phúng: “Con muốn Giang Yến sao mẹ nhất định ngăn cản con? Một người hai mươi mấy tuổi mà ngay cả cuộc đời của mình cũng không làm chủ được, thật sự rất thất bại.”
“Cao cao tại thượng, có tiền có thế, người người kính trọng con ba phần không tốt sao?” Hà Bích Vi kinh ngạc hỏi anh.
“Không có Giang Yến, không có ý nghĩa gì.”
“Mẹ không quản được con, sẽ có người quản được con.” Hà Bích Vi vuốt mặt, không nói chuyện, quay người đi ra ngoài.
Thư phòng Tần Hoài Nguyên không lớn, khoảng bảy mươi mét vuông, thảm trải nền màu tối, một giá sách khá lớn bằng gỗ tử đàn dựa vào tường.
“Tần Việt.” Tần Hoài Nguyên nghiêm khắc nhìn anh: “Mẹ của con rất thương tâm.”
“Vậy thì thế nào?” Tần Việt bị nhốt ở trong nhà nửa tháng, thương tổn khi nhảy lầu còn chưa chuyển biến tốt, người suy yếu: “Con là người thế nào, đến bây giờ mẹ mới thương tâm nói rõ con đối với mẹ đầy đủ hiếu thuận.”
“Con nhất định phải nói như vậy sao?” Tần Hoài Nguyên ném văn kiện trên tay lên mặt bàn: “Nhà chúng ta phát triển đến bây giờ có bao nhiêu người chờ xem chuyện cười của chúng ta? Con bây giờ giỏi rồi, bởi vì một người không liên quan, mâu thuẫn với anh của con thành dạng gì. Còn chủ động từ bỏ chức vị của mình, nói không cần là không cần.”
“Tần Sở có đức hạnh gì, nó không phải là người biết làm ăn. Con vì một Giang Yến, con thật đúng làm cha quá thất vọng rồi.”
“Em ấy không phải là người không liên quan, con yêu em ấy.”
“Con còn dám mạnh miệng đúng không?” Tần Hoài Nguyên tiện tay lấy quyển tạp chí thương mại trên bàn ném mạnh vào người Tần Việt, giận không chỗ phát tiết: “Trong nhà dốc lòng bồi dưỡng con, con báo đáp với ba như thế sao. Ba cho con biết, Tần Việt, muốn đi tìm Giang Yến không có cửa, chờ qua một thời gian ngắn, phong ba bình tĩnh con trở về đi làm cho ba, không có thương lượng.”
“Không thể, bảo con từ bỏ Giang Yến không có khả năng, trừ phi ba nhốt con cả đời.”
Tần Hoài Nguyên trào phúng nhìn Tần Việt: “Bản lãnh rất lớn đúng không, được, con muốn đi cũng được, ngày hôm nay con bước ra, đời này cũng đừng trở lại, cái nhà này không có một chút quan hệ với con, con cũng không cần trở về.”
“Cầu còn không được.” Tần Việt không hề nghĩ ngợi, đi về phòng của mình, đi lấy hành lý ra ngoài.
“Lấy đồ đạc cái gì, nếu quyết định đi thì đồ trong nhà, một cây kim cũng không thể mang đi.” Giọng nói của Tần Hoài Nguyên từ trong hàm răng phát ra: “Ngày hôm nay con vì Giang Yến đi ra khỏi nhà, sau này Tần gia với con một dao cắt đứt, không một chút quan hệ.”
“Chăm sóc thật tốt mẹ của con.”
Tần Việt đóng cửa lại, không mang theo cái gì, cứ như vậy mà đi, không một chút do dự.
Khi thân ảnh Tần Việt hoàn toàn biến mất ở cửa lớn, Tần Hoài Nguyên từ cửa sổ quay người trở về ngồi trên ghế.
Trong ấn tượng của Tần Hoài Nguyên thì Tần Việt là người thông minh, sát phạt quả quyết, là một người rất có thiên phú. Nhưng ông ít khi nhìn thấy Tần Việt có tâm tình gì, từ nhỏ đã là đứa con đàng hoàng chân thật. Ở nhà cũ vì Giang Yến mà Tần Việt đánh nhau với Tần Sở, đó là lần thứ nhất ông cảm nhận được trong lòng Tần Việt cũng có khát cầu, con trai không nên ép bản thân mình sống thành công cụ của Hà Bích Vi.
Ông thở dài, một mặt vì mình phải cực khổ một lần nữa về công ty giúp Tần Sở nắm giữ công việc, một mặt vừa hy vọng Tần Việt có thể tìm được Giang Yến kia, còn phải đi ứng phó cha mình và Hà Bích Vi, làm một người cha thật quá khó khăn.
Tần Việt ra khỏi nhà đi thẳng đến nhà Giang Yến, anh muốn nói với Giang Yến: Anh sẽ cùng Hứa Nhất nói rõ ràng, Giang Yến chúng ta bắt đầu lại từ đầu có được hay không, lại như lúc đi đến Tinh Hà trấn vậy.
Cửa lớn mở, Tần Việt yên lòng. Lúc đẩy cửa ra Tần Việt cảm thấy tất cả có gì đó không đúng, trong nhà quá mức ấm áp, chung quanh sạch sẽ có người quét tước qua, còn có hơi người ấm áp.
Anh bước vào trong nhà, lên tiếng gọi: “A Yến.”
Lầu hai, phòng thứ hai có động tĩnh. Một người đẩy cửa ra, cầm trong tay một quyển sổ ghi chép.
Sổ ghi chép kia Tần Việt nhận ra, là quyển bút kí Giang Yến ở trên đường viết viết vẽ vời.
Mà người cầm quyển sổ không phải là Giang Yến.
Hứa Nhất ở trên lầu nhìn anh cười: “Tần Việt, anh trở lại.”
“Giang Yến đâu?” Tần Việt hỏi Hứa Nhất.
Vui cười trong mắt Hứa Nhất còn chưa biến mất, thì nghe thấy Tần Việt hỏi hắn, Giang Yến đâu?
“Từ lúc em làm phẫu thuật đến bây giờ chúng ta mới gặp mặt, anh không hỏi em gần đây có khỏe không?” Hứa Nhất miễn cưỡng duy trì nụ cười.
Tần Việt bước lên lầu hai rồi ngưng lại, ngước đầu rất nghiêm túc nói với hắn: “Hứa Nhất.” Anh nói rất thẳng thắn: “Kỳ thực anh không hiểu ái tình là cái gì, cũng không biết làm sao đi yêu một người. Anh tốt với em là dựa vào độ ấm áp của tình cảm thời niên thiếu duy trì được.”
Hứa Nhất lẳng lặng nhìn Tần Việt không nói.
“Thời gian trôi qua anh chỉ có thể yêu em lúc 15 tuổi trong trí nhớ.” Tần Việt nghi hoặc: “Nhưng tiếp xúc với em càng nhiều, anh càng không hiểu yêu một người là như thế nào, chỉ có thể dựa vào ký ức khô cằn mà tốt với em.”
“Không phải, Tần Việt không phải, anh chỉ nhất thời bị Giang Yến đầu độc mà thôi, chúng ta không phải ở cùng nhau năm năm sao?” Hứa Nhất đi về phía trước đi hai bước, vội vàng tranh luận.
Tần Việt đứng cuối thang lầu ở lầu hai, nhìn hư không, đến nửa ngày nói một câu: “Xin lỗi.” Còn nói: “Anh sẽ bồi thường cho em, em muốn cái gì anh cũng cho em.”
Hứa Nhất giống như mất hồn, sổ ghi chép từ trong tay rơi xuống đất, kinh ngạc hỏi anh: “Tại sao? Rõ ràng em yêu anh như vậy, so với Giang Yến tốt hơn nhiều, Tần Việt, anh không nhìn thấy sao?”
Hứa Nhất khóc dữ dội, thân thể run rẩy rẩy, nước mắt thuận theo khóe mắt chảy xuống, mất khống chế, hắn siết cánh tay Tần Việt: “Anh đã nói sẽ chăm sóc em cả đời, anh chẳng qua là cảm thấy có lỗi với Giang Yến mà thôi, đây không phải là yêu, là hổ thẹn. Công ty Yến Hoa, Giang Yến cũng đã lấy lại, anh ấy vẫn là một thiếu gia kiêu ngạo như trước kia hô mưa gọi gió, Tần Việt, em cái gì cũng không có, em cũng chỉ còn lại mình anh.”
Hứa Nhất giống như muốn chứng minh cái gì nhón chân đi ôm cổ Tần Việt: “Tần Việt, anh đừng bỏ lại em, em chỉ có anh, có anh là đủ rồi, không có anh, em sống còn có ý nghĩa gì.”
“Xin lỗi.” Tần Việt đẩy Hứa Nhất ra, lấy tay giúp hắn lau nước mắt: “Sức khỏe em tốt rồi có thể làm rất nhiều chuyện, tốt nhất làm chuyện vì mình. Giang Yến nói qua, người phải sống vì mình, từ bây giờ chúng ta nên bắt đầu vì mình mà sống. Không có anh thì em cũng có thể sống rất tốt.”
Tần Việt cúi người xuống, rất quý trọng nhặt quyển sổ dưới đất lên, anh không cam lòng vào từng căn phòng tìm hình bóng Giang Yến. Anh ôm một chút hi vọng, Giang Yến không đi, chỉ là trốn ở trong một căn phòng nào đó không chịu gặp anh.
Đến khi đẩy cửa thư phòng ra, lập tức Tần Việt dừng bước chân.
“Tôi đã biết.” Tần Việt cười tự lẩm bẩm: “Tôi sớm nên đoán được, là tôi nhát gan không dám thừa nhận, nhóc nói nhiều của tôi tốt như vậy, lạc quan như vậy, giống như một chú sư tử con, làm sao lại nói xấu người khác, lại làm cho tôi lo lắng chứ?”
Đối diện với anh là một bức tường, chính giữa bức tường treo một tấm ảnh. Giang Yến kéo cánh tay cha mình cười long lanh, ở phía sau cậu là chiếc xe Porches mà Giang Sơn tặng cậu nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi, trên người cậu mặc một chiếc áo sơ mi mà Tần Việt rất quen thuộc, bởi vì đó là áo của anh.
15 tuổi Giang Yến chưa đủ cao mặc áo của anh không vừa, nhưng cậu vẫn mặc áo sơ mi Tần Việt ăn dưa hấu, ở cổng vòm hôn môi với anh. 18 tuổi rốt cuộc Giang Yến đã cao hơn nhiều, cao đến có thể mặc vừa áo của anh trải qua nghi thức trưởng thành.
Tần Việt ngốc trệ một phút, mới nhấc bước chân nặng nề đi về phía bức ảnh sờ vào mặt Giang Yến: “Anh sớm phải biết.”
Trương Lan Chi nghe ồn ào mới từ phòng ngủ chính cầm một tờ đơn xét nghiệm vội vàng đi ra. Nhìn thấy Hứa Nhất ở cửa thư phòng dại ra, hốt hoảng nói: “Hứa Nhất, con xem Yến Yến đây là thế nào, tờ xét nghiệm viết là cái gì? Nó không có… ”
“Anh ấy đã biết.” Hứa Nhất nhìn Trương Lan Chi sắc mặt xám xịt, kinh ngạc nói: “Không dối gạt được… Tần Việt đều biết.”
Trương Lan Chi đứng ở hành lang, mắt không nhìn thấy thư phòng, hỏi hắn: “Tần Việt biết cái gì?”
Hứa Nhất lùi tới góc tường, thân ảnh Tần Việt xuất hiện ở hành lang, anh nhìn Hứa Nhất, liền quay đầu nhìn về phía Trương Lan Chi, bình tĩnh hỏi: “Dì, dì cũng biết?”
Tần Việt đi đến hai bước, lấy tờ xét nghiệm trong tay bà, chỉ liếc mắt nhìn rồi nghiêng mặt đi, trong mắt dần dần đầy hơi nước, rồi từng giọt nước mắt lớn chảy ra.
Tay anh gắt gao nắm lấy tờ xét nghiệm, đỏ mắt nhìn chằm chằm Hứa Nhất, trong mắt tràn đầy hận ý. Một hồi lâu như nghĩ tới điều gì tốt đẹp, âm thanh mềm nhẹ đi, nhưng nước mắt không ngừng rơi, anh nghiêng mặt hỏi Trương Lan Chi: “Dì, dì có nghĩ tới hay không, nếu như Hứa Nhất không có gạt tôi, tôi và nhóc nói nhiều bên nhau nhiều năm như vậy, sẽ sống như thế nào?”