“Chậm.” Hứa Nhất cười đáng thương: “Tần Việt, bây giờ anh biết cũng đã chậm, Giang Yến đã đi rồi.”
“Cái người kia không hề có lỗi với anh ấy, sẽ đối với anh ấy rất tốt, so với anh thì người đó có tư cách làm bạn với Giang Yến hơn anh.”
“Không quan trọng.”
“Cái gì không?” Hứa Nhất hỏi.
“A Yến yêu tôi, em ấy chỉ là… chỉ là không thể tha thứ cho tôi.” Tần Việt suy tư gian nan nói.
Hứa Nhất rút sổ ghi chép trong tay anh ra, lật hai trang, giọng nói mang theo vẻ châm biếm: “Anh biết tại sao anh của em đồng ý đem quyển nhật ký cho em không? Anh ấy hận anh, rất hận anh, anh ấy muốn đem hồi ức lúc trước của hai người cho em toàn bộ, bảo em lừa anh cả đời. Không chỉ có anh còn có em, hai người chúng ta đều thống khổ cả đời.”
“Anh ấy nói muốn đưa cho anh một món quà lớn, đây chính là món quà đó.”
“Chúng ta làm sai nhiều chuyện như vậy, anh của em mãi mãi cũng sẽ không tha thứ. Anh ấy hận không thể để hai người đê hèn như chúng ta vĩnh viễn quấn lấy nhau, dằn vặt nhau cả đời.”
“Đó cũng là chuyện giữa tôi và A Yến không quan hệ đến em.” Tần Việt cực lực khống chế tâm tình của mình, lấy sổ ghi chép và giấy khám bệnh đi, không có nói chuyện với hắn nữa, hồn bay phách lạc đi xuống lầu.
“Tần Việt!” Hứa Nhất chưa từ bỏ ý định gọi: “Không có Giang Yến mười lăm tuổi, anh thật không có một chút yêu em sao?”
Hứa Nhất nghẹn ngào, thống khổ mà nở nụ cười: “Dù cho một chút cũng không có sao?”
Tần Việt lạnh lùng quay đầu lại: “Không có, một chút cũng không có.”
Tần Việt siết chặt giấy khám bệnh của Giang Yến trong tay, ngồi xổm ở góc đường, một lần lại một lần xoa tóc và mặt của mình như là vò một tờ báo bị vứt bỏ. Mỗi một từ trên giấy khám bệnh như một lưỡi dao sắc bén nhất đâm vào trái tim của anh làm cho máu me đầm đìa. Tần Việt viền mắt hồng hồng, thần sắc hoảng hốt đứng lên, sửa sang lại tâm tình, đi vào một tiệm cơm Tây bên kia đường.
Đường Vũ Trình và Lâm Nhuệ trách Tần Việt chọn vị trí không tốt, không phải tầm nhìn tốt nhất, mà là một góc không ai nhìn thấy. Lúc đầu Đường Vũ Trình còn phàn nàn chỗ ngồi có vấn đề, sau khi nhìn thấy Tần Việt rốt cuộc không còn oán giận, bởi vì bộ dạng Tần Việt thế này thật sự không thích hợp để người nhìn thấy.
Anh luôn cúi đầu, mắt đầy tơ máu, hai má càng thêm gầy gò, cả người như lạnh lùng và táo bạo hợp thể.
“Đây là những gì cậu muốn.” Đường Vũ Trình đem tiền và điện thoại di động mới đưa cho Tần Việt, suy nghĩ hồi lâu do dự nói: “Tôi xem không thể như chúng ta tính được đâu.”
“Tôi tìm A Văn, bọn họ đã điều tra. Giang Yến hiện giờ sinh hoạt rất tốt.”
Tần Việt ngẩn người, lại nghe Đường Vũ Trình nói: “Trương Giả Chi mặc dù có bệnh trầm cảm, thế nhưng y đối với Giang Yến rất tốt. Người như Giang Yến, cậu cũng biết đó, ấm áp như mặt trời. Trương Giả Chi không phải đầu gỗ tất nhiên sẽ động tâm. Tuần trước Trương Giả Chi mua cho Giang Yến một bó hoa hồng thật to, hai người ở nhà hàng ăn cơm xong nắm tay đi ra.”
Đường Vũ Trình liếc nhìn Tần Việt, gập ghềnh trắc trở nói: “Tôi cảm thấy Giang Yến đã buông xuống, nếu không cậu… ”
Tần Việt cúi đầu, hô hấp trở nên khó khăn, sắc mặt tái nhợt, không nói một lời.
“Cậu nghĩ như thế nào?” Lâm Nhuệ bỗng nhiên lên tiếng hỏi anh.
Tần Việt ngẩng đầu lên, bộ dáng có chút chật vật: “Tôi không nghĩ gì, tôi biết mình không có tư cách quấy rối em ấy, nhưng tôi muốn đi gặp em ấy nói lời xin lỗi, hoặc là làm cho sức khỏe em ấy tốt lên… Lâm Nhuệ… Cậu biết không, So với làm cho em ấy tha thứ… ” Mắt Tần Việt ngập nước, đem tờ xét nghiệm nhiều nếp nhăn đưa cho y: “Tôi cho là Giang Yến đã cai được thuốc kia, hoặc là uống thuốc lúc trước cậu cho em ấy, tôi cho là không có vấn đề… Không hiểu em ấy từ nơi nào kiếm được thuốc, còn uống nhiều như vậy?”
“Ông trời đang trừng phạt tôi sao? Rõ ràng tôi đã cố gắng giúp em ấy cai thuốc… Rõ ràng… ”
“Tôi cảm thấy rất khó chịu.” Tần Việt nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Lâm Nhuệ cầm tờ xét nghiệm, tay run lợi hại.
Đường Vũ Trình không biết chuyện gì nên hết nhìn Lâm Nhuệ rồi nhìn Tần Việt: “Đến cùng làm sao vậy?”
“Bị suy thận.” Lâm Nhuệ dùng ngữ khí rất nhẹ nói ra mấy chữ rất trầm trọng này.
Ba người không nói nữa, nhà hàng trở nên yên tĩnh cực kỳ, có thể nghe rõ tiếng người nói chuyện và âm thanh bát đũa va chạm.
Đến nửa ngày Tần Việt im lặng cầm lấy tiền và điện thoại trên bàn, khàn cổ họng nói: “Tôi sẽ không để cho A Yến có chuyện, tôi biết mình rất ích kỷ, rõ ràng em ấy đã chạy rất xa, tôi lại muốn quấy rối em ấy, tôi chỉ muốn em ấy tốt hơn, không tha thứ cũng được, tôi cũng không mặt mũi cầu em ấy tha thứ.”
“Tôi chỉ muốn trông coi em ấy, nhìn em ấy tốt lên, nghiêm túc sinh hoạt, vui vẻ giống như trước.” Tần Việt suy yếu nở nụ cười, như là nghĩ đến chuyện tốt đẹp: “Nhìn thấy tôi đừng tiếp tục trốn tôi, thỉnh thoảng sẽ vẫy tay với tôi, cười nói: Tần Việt anh khỏe không.”
“A Yến là mạng sống của tôi, em ấy không thể có chuyện.” Đó là câu nói sau cùng của Tần Việt trước khi rời khỏi nhà hàng.