Như Khói Như Cát

Chương 8: Chương 8: Một sai lầm




Bọn họ ăn xong bữa sáng đơn giản, thì đã tới gần buổi trưa.

Chương trình này là chương trình du lịch, nhưng bởi dàn khách mời tham dự tuổi tác đa dạng, cho nên cũng không phải kiểu chương trình xen kẽ các loại nhiệm vụ, nói tóm lại là sẽ không khiến người ta cảm thấy mỗi giây mỗi phút đều tràn ngập tính khiêu chiến, cho nên xét một cách tổng thể đây còn là một chương trình tương đối nhẹ nhàng thoải mái.

Lục Yên Đinh không biết người khác nghĩ thế nào, nhưng với cậu mà nói, thật sự không tính là thoải mái.

Những thứ cậu cần phải chú ý đến có rất nhiều, nghe lời đoán ý, các loại cảm xúc biến hoá của người khác, phiên vị và phương hướng, cùng với mỗi câu đều phải giữ đúng mực, khống chế biểu cảm của chính mình vân vân.

Nửa ngày trôi qua, cậu có chút uể oải.

Cho dù quy trình này cậu cũng đã quen thuộc, bởi vì cậu thật ra cũng không có tác phẩm nào, trước cũng chỉ là diễn qua hai bộ phim truyền hình, còn đều là nhân vật nam bảy nam tám, công việc của cậu chủ yếu là sắp xếp tham gia các chương trình giải trí để khiến khán giả trở nên quen mặt, tính ra đây đã là chương trình giải trí thứ tám mà cậu tham gia.

Nhưng ngay vừa mới đây thôi, đã xảy ra một chuyện khiến cậu phải chú ý.

Trong biệt thự Quan Nguyệt phát hiện ra rất nhiều quần áo phụ nữ, bởi thành viên tham dự chỉ có một mình chị ấy là nữ giới, cho nên những bộ quần áo này hiển nhiên đều là chuẩn bị cho Quan Nguyệt, sau khi hỏi qua tổ chương trình, chị ấy vui vẻ mặc thử mấy bộ quần áo, đi đi lại lại lên lên xuống xuống mấy lần cầu thang, đồng thời còn dò hỏi đám đàn ông xem cảm giác mình mặc có được không.

Lâm Khách cười nói: “Tôi thấy ấy à, tiết tấu này của Quan Nguyệt chính là không dừng lại được.”

Nam Mộng Nhất tự mang theo ít bánh quy lúc này đang chia cho mọi người, cậu vừa nhai bánh quy vừa xoa xoa mũi mình, nói: ” Chị Quan Nguyệt như vậy rất tốt mà, giống như cô gái nhỏ ấy, thật đáng yêu.”

Sở Nghiêm Thư nói: “Cảm giác con gái đều giống nhau rất yêu thích việc thử đồ nhỉ? Mẹ tôi cũng thế, mỗi lần đi shopping đều thử đồ lâu ơi là lâu.”

Khúc Như Bình luôn luôn rất ít nói, lúc này chỉ là chậm rãi cắn rộp miếng bánh bích quy của Nam Mộng Nhất, Lục Yên Đinh cảm thấy được anh tựa hồ cũng không phải rất yêu thích cái vị này, thế nhưng bởi phép lịch sự nên vẫn nhận lấy.

Lục Yên Đinh thật ra rất có áp lực, cậu phát hiện năng lực tự tìm đề tài cùng khả năng nói chuyện với mọi người của mình không bằng Nam Mộng Nhất, khả năng giao tiếp của Nam Mộng Nhất rõ ràng càng thêm tự nhiên hơn, hơn nữa xem chừng còn rất dễ dàng. Loại cảm giác thoải mái kia càng giống như là từ lúc sinh ra đã có vậy, hoặc là nói là từ hoàn cảnh lớn chất lượng tốt nên được hun đúc mà ra, mà Lục Yên Đinh không may mắn như cậu ta.

Hết thảy tất cả, đều là Lục Yên Đinh tự mình tìm tòi mà ra.

Đại khái là do ý thức được điểm ấy, Lục Yên Đinh có chút rõ là lực bất tòng tâm, cậu vốn cũng khiến cho sự việc phức tạp hoá lên, lúc này tâm lý càng như mắc nghẹn, điều này cũng đưa đến sự tình phát sinh tiếp theo.

Quan Nguyệt mặc một chiếc váy màu hồng nhạt đi xuống, chị ấy vừa xuống đám đàn ông phía dưới liền bắt đầu cười, điều này làm cho Quan Nguyệt cũng phóng khoáng mà cười ha hả, vừa cười vừa lớn tiếng hỏi: “Như thế nào hả! Cái váy này ý, thế nào?”

Nam Mộng Nhất giơ cánh tay lên, vỗ tay nói: “Đẹp lắm, chị Quan!”

Lục Yên Đinh cũng ngẩng đầu lên nhìn qua, đầu tiên cậu nhìn, đã cảm thấy cái váy này không thích hợp với Quan Nguyệt lắm, hơi bị trẻ quá, Quan Nguyệt rõ ràng tuổi tác đã lớn, không mặc được màu sắc trẻ như vậy.

Lâm Khách trêu ghẹo nói: “Quan Nguyệt, cô định thử qua một lượt tất cả quần áo sao?”

Quan Nguyệt vuốt tóc một cái, cười nói: “Tại sao lại không chứ?”

Chị ấy đảo một vòng, mới quay sang hỏi Lục Yên Đinh: “Tiểu Lục, cậu cảm thấy thế nào?”

Trước đấy, Lục Yên Đinh luôn cho rằng sự mẫn cảm và thành thật là ưu điểm của bản thân, nhưng cậu lại không biết rằng, những người như thế này sẽ rất để ý tiểu tiết, trong việc giao tiếp với con người vì cứ lo được mất mà dẫn tới tâm trạng bị hoảng hốt rồi làm ra những chuyện không tính đến hậu quả, so với những người thẳng tính còn hay mắc sai lầm hơn.

Lục Yên Đinh do dự một chút, thành thật nói: “Chị Quan, em cảm giác bộ váy này không quá thích hợp với chị.”

Lục Yên Đinh cũng không biết mình lúc đó tại sao muốn nói thật ra, mà trên thực tế xác thực cậu cũng đã nói vậy. Vừa mới nói ra thôi, cậu đã biết mình phạm sai lầm rồi, trong đầu óc vang lên tiếng chuông cảnh báo, nhiệt độ thân thể cũng hạ thấp, đó là cảm giác lo lắng hoảng hốt đến cực điểm: cậu sắp không thể suy nghĩ được gì hết nữa rồi.

Quan Nguyệt ngược lại không hề tức giận, chị ấy vẫn cười như cũ, “Làm sao lại không hợp?”

Ý cười của những người khác chỉ là nhạt dần, Lục Yên Đinh đầu óc nhất thời bối rối, cậu thậm chí không biết mình đang nói cái gì, chỉ là cảm giác tất cả mọi người đang nhìn mình, cậu chỉ là đang nói chuyện theo bản năng: “Chính là, cái này váy hồng quá… Cảm giác tương đối thích hợp với những cô gái trẻ hơn ạ.”

Khi cậu nói xong chính mình cũng có chút sững sờ, ý cười của Quan Nguyệt hoàn toàn phai nhạt, chị ấy liền nói: “Có ý gì?”

Lục Yên Đinh bắt đầu lo lắng, “Không phải…”

Quan Nguyệt lắc đầu, “Thôi!”

Tiếp sau cô liền đạp giày cao gót “cộp cộp” lên tầng.

Bầu không khí nhất thời rất lúng túng, Lâm Khách mở miệng trước, nói rằng: “Phụ nữ ấy mà, nghe câu nói đó ít nhiều có lẽ vẫn là thấy không vui. Như vậy đi, Tiểu Lục đợi lát nữa vẫn là nên cùng Quan Nguyệt nói chuyện một chút, cô ấy có thể hiểu được mà. Cái này tôi cảm thấy được, vẫn là do nam nữ đối với lý giải tuổi tác không quá tương đồng.”

Nam Mộng Nhất cũng nói: “Đúng, thật ra đàn ông đối với tuổi tác có thể không coi trọng như vậy. Chị Quan đã so với đại đa số người cùng lứa nhìn qua là trẻ hơn rất nhiều rồi, mà cũng bởi xã hội bây giờ yêu cầu đối với phụ nữ cũng quá là khắt khe thôi.”

Lục Yên Đinh tâm lý ngộp đến hoảng hốt, cậu hơi khẽ mím môi, mà nở nụ cười gượng ép: “Em thật không phải là có ý đó, đợi lát nữa em sẽ cùng chị Quan nói chuyện rõ ràng.”

Sở Nghiêm Thư nhìn trái nhìn phải, nói: “Chuyện này rất nghiêm túc sao?”

Lâm Khách cười nói: “Còn có một việc không hiểu nữa, xem đi.”

Mấy người cùng cười lên.

Lục Yên Đinh lúc này phát hiện Khúc Như Bình đang nhìn mình, cậu hướng Khúc Như Bình nhìn sang, nghe thấy đối phương đối với cậu nói: “Không cần quá để ý.”

Lục Yên Đinh nghe thấy năm chữ kia thiếu chút nữa khóc oà.

Cậu biết mình thật sự là quá yếu đuối, không đỡ nổi quá một đòn, chỉ cần dưới ống kính phát sinh một chút chút chuyện nhỏ không vui thôi, đã có thể làm cho cậu cực kỳ khổ sở, đã lăn lộn ở tầng chót trong cái giới này quá lâu, khiến cho trình độ nhạy cảm đối với các mối quan hệ xã hội của cậu đã đến cảnh giới nhất định, điều này làm cho cậu trải qua vô cùng khó khăn.

Giống như là vừa mới rồi, cậu thậm chí cảm thấy được ống kính máy quay so với lúc thường càng chói mắt hơn, cậu biết đạo diễn, khán giả đều mong đợi trong chương trình sẽ phát sinh mâu thuẫn to to nhỏ nhỏ, bọn họ sẽ đem loại sự việc này cắt ghép một cách đặc thù hơn, dù đây là những mâu thuẫn thường thấy trong các mối quan hệ, đồng thời không ngừng khuếch đại, để thỏa mãn dục vọng săm xoi của mọi người.

Những người xem sẽ cùng nhau điên cuồng nghị luận các chi tiết mâu thuẫn trong thế giới mạng, điều này làm cho Lục Yên Đinh cảm giác được nôn nóng cùng khủng hoảng. Cậu hiện tại đang ôm trong lòng nỗi muộn phiền, nhưng cậu lại không muốn ở trước màn ảnh biểu hiện quá mức lập dị, vì thế cậu đang cùng cảm giác thoải mái và trầm trọng bên trong tìm kiếm điểm cân bằng, chân thành gật đầu nói rằng: “Đợi lát em sẽ nói rõ với chị Quan, là do em lanh miệng quá thôi.”

Cậu còn cười một chút, “Mẹ em trước đây còn nói em là một O quá thẳng.”

Sở Nghiêm Thư kinh ngạc nói: “A?”

Biểu hiện của cậu ta kịch quá mức, điều này làm cho những người khác đều thấy vui vẻ.

Lâm Khách cười trêu ghẹo: “Nghiêm Thư tiếng a này hàm nghĩa quá nhiều, khiến anh đây cũng không biết nghi vấn từ đâu cho thích hợp.”

Nam Mộng Nhất xoa cằm mình, khẽ mỉm cười nói: “Em cảm thấy được là nên chất vấn cậu ta rốt cuộc là có phải thẳng nam hay không.”

Lục Yên Đinh cười: “Tôi thì giới tính luyến nào cũng có thể chấp nhận được.”

Này muốn là áp đặt quá khứ hả, Lục Yên Đinh cũng muốn phủ nhận, nhưng bây giờ thời đại này là thời đại bán hủ, vì thế cậu giơ tay lên cười nói: “Được rồi, tôi thừa nhận, tôi thích con trai.”

Không ngờ rằng cậu lại thừa nhận thẳng thắn như vậy, điều này khiến Khúc Như Bình cũng khẽ nhướng mày lên.

Đám người này liền như vậy thẳng tắp nhìn về phía cậu, điều này khiến cho Lục Yên Đinh có chút ngượng ngùng, bởi cách Khúc Như Bình gần nhất, cho nên cậu trước tiên phải đối mặt với đôi mắt của anh.

Cậu đỏ mặt nói: “Thích con trai… Không được sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.