Nhụ Mộ

Chương 67: Chương 67




Edit: Dú

—————————————–

Thường ngày, Lý Gia Đồ chưa từng biết Tô Đồng thức dậy vào lúc nào bởi khi cậu tỉnh lại thì đã thấy anh đang chuẩn bị bữa sáng rồi. Nhưng có lẽ là vì tối hôm trước ngủ không an ổn lắm nên sáng hôm sau khi Tô Đồng tỉnh giấc đã bị cậu phát hiện.

Anh chưa kịp ngồi dậy thì cậu bỗng mở mắt, ôm eo anh kéo xuống giường.

Tô Đồng buộc phải nằm xuống gối, ngạc nhiên nhìn cậu, “Anh đi làm bữa sáng mà.”

“Ăn đồ bên ngoài là được.” Lý Gia Đồ mơ hồ nói, vươn tay còn lại kéo Tô Đồng vào lòng mình.

Tô Đồng hết cách, đành nằm trên giường cùng Lý Gia Đồ.

Cậu cúi đầu, cọ lên đầu vai anh, vô ý “Hừ” hai tiếng, mở mắt ra thì thấy Tô Đồng đang tò mò cúi đầu nhìn mình.

“Không sợ đói à?” Sau khi cậu nhắm mắt lại thì anh hỏi, véo mặt cậu vài cái.

Cậu siết chặt tay, nghĩ thầm Tô Đồng gầy quá, “Đói bụng thì ăn anh là được.” Một lúc lâu sau, cậu không nghe thấy Tô Đồng đáp lại, mở mắt lần nữa, “Anh sẽ để em đói chết ư?”

Tô Đồng suy ngẫm quan sát cậu, nhéo cằm cậu, “Anh chỉ nghe nói môn Văn của em tốt lắm, làm bài thường được điểm tuyệt đối, nhưng không ngờ…”

“Không ngờ gì?” Lý Gia Đồ chăm chú nhìn anh.

Mi tâm của anh hơi nhăn lại, dường như hơi phiền não, “Không ngờ em thật sự biết tán tỉnh đó.”

Bỗng cậu không nằm yên nổi nữa, một tay nắm lấy vai Tô Đồng, trở mình vọt lên trên, ngồi kẹp lên người anh.

Eo Tô Đồng bị đè xuống, nhịn đau “Hừ” một tiếng rất nhỏ, nhìn gương mặt của Lý Gia Đồ ở trên cao, khóe miệng cong cong, hơn nửa ý lộ ra đều là sầu lo.

“Thầy Tô, mới sáng sớm không nên đùa giỡn đâu.” Lý Gia Đồ nheo mắt, nhìn chằm chằm vào anh.

Anh nâng một tay chạm vào mép áo ngủ của Lý Gia Đồ thì dừng lại, sau đó đặt tay lên eo cậu, không vạch trần là ai đã đùa giỡn trước.

Có lẽ là vì mới sáng sớm, Lý Gia Đồ vừa tỉnh ngủ nên đầu óc vẫn chưa hoạt động được. Cậu muốn suy nghĩ xem nên xử lý Tô Đồng như thế nào nhưng lại không nghĩ tiếp được thì ngay vào lúc ấy, điện thoại đặt ở đầu giường vang lên.

Tô Đồng cũng nghe thấy tiếng chuông, vươn tay cầm lấy điện thoại của Lý Gia Đồ. Màn hình sắp tối, trên đó đang có một tin nhắn chưa kịp nhìn rõ.

Lý Gia Đồ mở khóa, thấy đó là tin nhắn trên mạng mà Thanh Trạch Cảnh Văn gửi sang, muốn xác nhận xem cậu có thật sự sẽ ra ngoài gặp mặt không, “Phiền quá.”

“So với chuyện đó…” Tô Đồng cười khổ, “Bạn học Lý Gia Đồ này, bạn có thể leo xuống người anh trước được không?”

Cậu cúi đầu nhìn anh, ngược lại càng đè xuống hơn nữa, thấy Tô Đồng bị đau nhíu cả mày mới nói, “Em không đó.”

Anh ngạc nhiên, lúc cậu trả lời tin nhắn thì bỗng bắt lấy cánh tay cậu, dùng sức kéo xuống. Lý Gia Đồ giật mình, chiếc eo đã bị Tô Đồng nhổm dậy ôm lấy ngay tức khắc, trời đất xoay chuyển, ngã trở về gối.

Mà Tô Đồng thì đang đè lên người cậu, ánh mắt sắc bén như một con đại bàng săn mồi. Con ngươi anh quá đen, đậm đến mức như muốn hít người đang ở trong mắt vào lòng.

Lý Gia Đồ gắng gượng nuốt nước bọt.

“Không ngoan chút nào.” Tô Đồng nắm lấy cằm cậu.

Ngón tay của anh dùng sức lớn, đau đến nỗi Lý Gia Đồ nghĩ chắc là đã hằn dấu luôn rồi, trái tim cũng vì đập mạnh và loạn nhịp mà hơi chết lặng, chỉ biết ngơ ngác nhìn anh.

Nhưng rốt cuộc anh cũng không làm gì hết. Cậu trơ mắt nhìn anh leo xuống người mình, sau đó rời khỏi giường.

“Anh giận à?” Cậu nhìn bóng dáng Tô Đồng đứng trước tủ quần áo.

Tô Đồng thở dài, tìm bộ đồ để ra ngoài, “Nếu anh biết làm sao để giận được em thì tốt.” Anh xoay người mỉm cười với Lý Gia Đồ, quỳ một chân lên giường, cúi người hôn cậu, “Dậy đi, chúng ta ra ngoài ăn sáng.”

“Em vẫn muốn.” Trước khi anh đứng dậy, Lý Gia Đồ ôm lấy eo anh, kéo anh xuống, hôn lên môi.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu. Ban đầu Tô Đồng chỉ đứng một chân, sau đó dần chuyển trọng tâm sang người Lý Gia Đồ. Bất tri bất giác, cái chân còn chưa chạm đất kia đã cách một lớp chăn quỳ giữa hai chân cậu.

Tay của Lý Gia Đồ chui vào áo ngủ của anh, vuốt ve trên lưng anh tựa như một con rắn đang uốn éo, tay còn lại trượt dọc theo vùng ngực cường tráng lên phía trên. Lúc chạm tới ngực anh, cậu cảm giác đầu lưỡi của Tô Đồng trở nên chậm chạp hơn.

Buổi sáng thật sự không phải là một thời điểm tốt.

Hơi thở rất nóng, Lý Gia Đồ tưởng rằng mùa hè đã đến rồi.

Vậy mà vào lúc này đây, điện thoại lại vang lên.

Cậu nhướn mày, lúc Tô Đồng ngừng hôn môi thì không nhịn nổi mà mắng một tiếng.

Nhưng anh lại bật cười.

Cậu cực kì mất hứng trừng Tô Đồng, gập hai chân lại, kéo luôn cả điều khiển điều hòa qua, vừa nhìn sang điện thoại thì quả nhiên lại là tin nhắn của Thanh Trạch Cảnh Văn. “Đã đủ chưa đó.”

Tô Đồng đứng dậy, trước khi rời khỏi phòng thì mạnh mẽ ôm cậu vào lòng.

Trả lời xong, cậu vẫn không xuống giường. Cậu ôm đầu ngơ ngác ngồi, đợi cơ thể vẫn chưa yên phận bình tĩnh trở lại. Rốt cuộc vẫn không thể ngồi yên nổi, cậu đợi gần đến giờ mới rời giường tìm quần áo để mặc.

Phòng vệ sinh đã bị Tô Đồng chiếm mất, Lý Gia Đồ thay xong đồ thì ngồi ở cuối giường một lúc lâu mới đợi được anh đi ra.

Anh không nhìn về phòng chút nào đã đi thẳng ra phòng khách.

Lý Gia Đồ nhìn bóng lưng của anh, trong lòng không khỏi mắng một tiếng rồi chậm chạp đứng lên, lết đôi dép lê vào phòng rửa mặt. Trên sàn nhà ướt sũng, lúc cậu đánh răng còn nhìn chằm chằm vào vòi hoa sen vẫn đang tích nước, đưa tay sờ lên những giọt nước còn giữ lại, rất lạnh.

Khi hai người sắp ra cửa mới phát hiện thì ra thời gian quậy trên giường quá dài, không còn thời gian để họ ngồi xuống ăn sáng trong tiệm nữa.

Tô Đồng đi thẳng đến bãi đỗ xe lấy xe ra, đón Lý Gia Đồ đang cầm bánh kẹp(*) đứng ở cổng tiểu khu. Địa điểm hẹn gặp Thanh Trạch Cảnh Văn rất gần công ty của Tô Đồng nên anh định chở cậu đến xong thì đến công ty tăng ca.

(*Nguyên văn: 手抓饼 – Tớ cũng không biết là bánh gì…)

“Anh muốn ăn không?” Lý Gia Đồ đưa chiếc bánh kẹp đã cắn một miếng về phía anh, lúc đợi đèn xanh thì hỏi.

Tô Đồng rũ mắt liếc trứng gà và giăm bông ở chỗ cậu đã cắn, không hiểu vì sao mà mặt cứng đờ, bâng quơ nói, “Không cần đâu, anh đến công ty rồi ăn sau.”

Lý Gia Đồ nhìn chiếc bánh kẹp trong tay, lập tức biết được vì sao sắc mặt Tô Đồng lại mất tự nhiên như vậy. Cậu xấu hổ hắng giọng một cái, nhìn ra phía ngoài, im lặng ăn xong bữa sáng của mình.

Dòng xe cộ vào sáng cuối tuần không nhiều lắm, dù địa điểm gặp mặt ở gần chỗ đường sắt ngầm đang tu sửa, đường chật hẹp nhưng hai người vẫn đến nơi trước giờ. Lý Gia Đồ xuống xe ở cửa trung tâm thương mại, “Anh tăng ca đến bao giờ?”

“Tùy em.” Xe của anh chưa dừng được bao lâu thì phía sau đã có một chiếc xe buýt.

Cậu hơi lưỡng lự, “Em tự về là được, công việc của anh quan trọng hơn.” Nói xong, cậu muốn vào trong xe hôn anh một cái thì thấy xe buýt khoảng chừng không chứa ít người, đành phải vẫy tay tạm biệt với Tô Đồng như vậy.

Trong trung tâm thương mại đã mở điều hòa, vì mới bắt đầu buôn bán chưa tới một tiếng nên hơi lạnh lẽo. Lý Gia Đồ tìm một hồi mới ra tiệm bánh ngọt kia. Cậu vừa đi tới cửa đã thấy trên trần nhà treo những cục bông hình đám mây, không khỏi chùn bước.

Trong tiệm chỉ có một khách hàng, đó là một cô gái đang cực kỳ thích thú nghe nhân viên phục vụ giới thiệu bánh ngọt trong tiệm. Cách mười một giờ còn mười phút nữa, Lý Gia Đồ đang nghĩ có nên đứng chờ ở cửa hay không, không ngờ cô gái ngồi trong tiệm vẫy tay cực kỳ hưng phấn với cậu, hô lên, “Lý Gia Đồ! Nơi này!”

Tựa như sấm sét giữa trời quang, Lý Gia Đồ khiếp sợ đến nỗi hồn chẳng quay về nổi. Cậu sửng sốt khoảng hai giây, lối tư duy mới lắp được một trong những suy nghĩ trước đó vào, dùng tốc độ nhanh nhất giữ bình tĩnh.

“Tớ còn đang lo cậu không tới chứ!” Hai mắt cô gái như phát ra ánh sáng, người như muốn dán luôn vào viền bàn.

Thái độ quá mức kích động của cô gái khiến nhân viên phục vụ mỉm cười sâu xa. Trán Lý Gia Đồ run lên, gượng cười, ngồi xuống đối diện cô nàng, “Cậu chính là Thanh Trạch Cảnh Văn?” Cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhân viên phục vụ đang đưa thực đơn cho mình, nụ cười với cô trông tự nhiên hơn.

Cô gái ấy sửng sốt, lùi về phía sau tựa lưng vào sô pha, xấu hổ gật đầu rồi bỗng nhớ tới gì đó, tự giới thiệu với cậu, “Tớ học ở lớp 11/3, tên là Kim Nhã Văn.”

Tên này nghe hơi quen nhưng tạm thời cậu không nhớ ra nổi, gật đầu lễ phép, ngẩng đầu nói với phục vụ, “Hồng trà chanh.”

Người phục vụ vừa đi, Lý Gia Đồ bỗng cảm thấy chỗ để dời sự chú ý không còn nữa, chỉ có thể bị Kim Nhã Văn trắng trợn nhìn chằm chằm, cả người không thoải mái.

Cậu liếm môi, trong đầu cố gắng hồi tưởng lại đã gặp cô ở đâu. Lớp 11/3 là lớp Văn, vậy sao cô lại ngụy trang thành một học sinh nam ban Tự nhiên? Nghĩ đến đây, Lý Gia Đồ bỗng cực kỳ muốn biết bình thường cô nàng đã nói chuyện với Trịnh Đào như thế nào.

“Cậu… sao lại biết nhóm đó?” Nếu người ngồi đối diện là một thằng con trai thì Lý Gia Đồ đoán chắc bây giờ cậu đã bắt đầu không thay đổi sắc mặt răn đe người ta, nhưng đây lại là con gái nên cậu thấy lúc nói chuyện có hơi khó nhọc.

Kim Nhã Văn chớp đôi mắt giảo hoạt, giọng điệu hơi tinh nghịch, “Lớp tớ có tiểu thụ mà, quan hệ của tớ với bọn họ tốt cực.”

Bọn… họ. Lý Gia Đồ cười khổ trong lòng, lại hỏi tiếp, “Trước đây Phùng Tử Ngưng từng là học sinh lớp các cậu nhỉ? Vì sao cậu lại hỏi tôi cậu ấy có phải thẳng hay không?”

“Tớ từng hỏi cậu ấy rất nhiều lần nhưng cậu ấy đều bảo là thích con gái.” Kim Nhã Văn ung dung nhún vai, mang vẻ mặt không tin rồi lại dùng đôi mắt tròn lóe sáng nhìn Lý Gia Đồ, “Nghe nói cậu ấy thích thầy Tô đúng không?”

Nghe vậy, sắc mặt Lý Gia Đồ trầm xuống, hỏi lại cô, “Cậu nghe ai nói vậy? Người trong nhóm à?” Cậu ngừng một lát rồi nghiêm mặt nói, “Cậu đã ở trong nhóm đó bao lâu rồi? Cậu có biết đa phần thời gian họ đều đang YY, không nói thật không?”

Kim Nhã Văn nghiêng đầu suy nghĩ một chốc rồi gật đầu, “Không chỉ có người trong nhóm đâu…” Cái miệng nhỏ nhắn của cô trề ra, “Vậy không phải vì thầy Tô mà Phùng Tử Ngưng mới tham gia câu lạc bộ đó à, hơn nữa cậu ấy còn thường tìm thầy Tô học bổ túc về bài trên lớp, còn mượn sách thầy để đọc nữa. Mấy chuyện này đều cho thấy dấu hiệu cả.”

“Đúng thật là có dấu hiệu, nhưng cậu nhìn từ đâu mà ra mấy cái dấu hiệu này được?” Lý Gia Đồ hỏi khiến Kim Nhã Văn phải sững người rồi nói thẳng, “Cậu hỏi từ Trịnh Đào à? Vì để dò được tin buôn chuyện mà ngụy trang thành người nào đó cậu ấy thích, lừa gạt tình cảm của cậu ấy. Bạn học này, cậu có điểm giới hạn về đạo đức không vậy?”

Cô nàng sững sờ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lý Gia Đồ, có lẽ lòng đã khiếp đảm nên tránh né ánh nhìn trực diện của cậu, nhỏ giọng nói, “Tớ không ngụy trang thành cậu, là tự cậu ta ngu ngốc thôi.”

“Cậu điền thông tin cá nhân giống tôi, dùng phần mềm biến âm nói chuyện cùng cậu ấy, vậy mà còn nói là không phải ngụy trang ư?” Nếu không có chứng cứ cực kỳ xác thực, người cũng thật sự ngồi trước mặt thì quả thật là Lý Gia Đồ không thể tin rằng một cô gái với dáng vẻ đáng yêu như vậy lại làm ra chuyện bốc đồng đến thế.

Kim Nhã Văn bị cậu dọa sợ nhưng vẫn không cam tâm, “Nhưng tớ vào nhóm đó thì chắc chắn phải giả làm con trai…” Cô nàng lặng lẽ liếc Lý Gia Đồ, vẫn không dám nhìn thẳng vào cậu, ngụy biện tiếp, “Tớ cũng nói tớ không phải rồi, nhưng cậu ta cứ tin thì có cách nào nữa chứ.”

“Cậu nói cậu không phải?” Lý Gia Đồ chưa từng nghe được chuyện nào hoang đường đến vậy.

Cô gật đầu cực kỳ chắc chắn, “Không tin cậu cứ xem bản ghi chép trò chuyện đi, ai hỏi tớ, tớ đều nói là không phải.”

Quả thật là ngay cả lúc trước khi cậu tự nói chuyện với cô, cô cũng không trả lời câu nào thừa nhận bản thân chính là Lý Gia Đồ. Cậu thật sự không biết nên đánh giá cô như thế nào nữa, là biện luận thiện ý? Hay là ngụy biện xảo trá?

Những thứ hai người gọi đều đã được đưa đến. Hình như người phục vụ nghe thấy họ cãi nhau nên lúc đưa điểm tâm lên, vẻ mặt trở nên cẩn thận hơn.

Lý Gia Đồ nhìn cô cúi đầu, cái miệng nhỏ không lên tiếng mà chỉ ăn đĩa bánh ngọt của cô, hoàn toàn không biết phải nổi cáu làm gì. Có lẽ là vì cậu nhìn chăm chú vào cô khá lâu nên khi một luồng sáng bỗng xuất hiện trong đầu, cậu mới nhớ ra đã gặp cô gái này ở đâu.

Sau khi xác nhận xong, Lý Gia Đồ càng nén giận hơn. Bởi vì không chỉ mỗi cậu đã gặp cô, mà Trịnh Đào cũng vậy.

Năm trước vào tiết bơi cuối cùng, cô và vài người bạn cùng đứng cạnh bể bơi chụp ảnh cậu. Lúc ấy là Trịnh Đào nói cho Lý Gia Đồ là cậu bị người ta chụp trộm.

“Cậu lập tức đi làm rõ chuyện với Trịnh Đào, rằng tất cả đều là hiểu nhầm ngay.” Lý Gia Đồ không thể nhịn nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi ra mệnh lệnh.

Kim Nhã Văn cứ như không hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này, cực kỳ mất hứng nói, “Cậu hung dữ như vậy làm gì?”

Cậu cầm hồng trà trước mặt lên, suýt chút nữa đã hất lên mặt cô. Cũng may hồng trà bỏ đá nên cậu dần tỉnh táo lại theo nhiệt độ, chịu đựng cơn đau đầu, “Bạn học, chuyện này cậu thấy đùa rất vui nhưng sẽ hủy hoại cả một con người. Cậu có biết không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.