Edit: Dú
—————————————–
“Bây giờ cậu lập tức gửi tin nhắn thoại ngay cho Trịnh Đào, dùng chính giọng của cậu nói cho cậu ấy biết tất cả đều là hiểu lầm.” Lý Gia Đồ thấy cô mãi không trả lời, không muốn phí thời gian với cô nữa bèn nói rõ ý của mình.
Lông mày và lông mi của Kim Nhã Văn nhướn lên, thoáng liếc nhìn cậu rồi dời mắt sang chỗ khác.
Lý Gia Đồ kiềm chế bản thân không nghiêng người về phía trước, lúc nói lại mất kiên nhẫn, khí áp thật sự rất thấp, giọng nói nghiêm khắc, “Có nghe không?”
Cô bị cậu dọa tới mức sửng sốt, mãi lâu sau mới không đành lòng lấy điện thoại ra, lại nhìn về phía cậu, trề môi thờ ơ mở ứng dụng điện thoại, đè nút âm thanh nói với vẻ nhạt nhẽo, “Này, cậu hiểu lầm rồi. Tôi không phải Lý Gia Đồ, cậu đừng si tâm vọng tưởng nữa, Lý Gia Đồ sẽ không thích cậu đâu. Cứ vậy nhé, sau này đừng liên lạc nữa.”
Nghe vậy, Lý Gia Đồ trừng mắt, suýt nữa đã vỗ bàn đứng dậy.
Kim Nhã Văn đặt điện thoại lên mặt bàn, nhún vai, ngửa mặt nói, “Nói xong rồi. Cậu vừa lòng rồi chứ?”
Đối mặt với dáng vẻ không biết ăn năn của cô nàng, Lý Gia Đồ hoàn toàn không biết phải xả giận với cô như thế nào mới được. Nghĩ rằng chuyện đến nước này cũng xem như có thể rõ được một đoạn, cậu thầm muốn xóa bỏ hết bất cứ quan hệ nào với cô. Dư quang thoáng nghe thấy chuông điện thoại trên bàn của cô, vừa thấy là tin nhắn Trịnh Đào gửi đến, Lý Gia Đồ không khỏi nhíu mày.
“Cậu không đọc à?” Kim Nhã Văn thắc mắc.
Lý Gia Đồ im lặng.
Cô cầm điện thoại nhìn một lát, bật cười thành tiếng, quơ quơ điện thoại trước mặt cậu, “Đó, cậu xem đi. Không phải tớ lừa cậu ta mà? Tớ nói thật với cậu ta rồi mà cậu ta không tin.”
Quả nhiên Trịnh Đào gửi tin nhắn cho cô, dù chỉ là kí tự nhưng những trong từng câu chữ đều cực kỳ sốt ruột: Cậu nói gì vậy? Đùa à? Cậu tìm con gái nói những câu này sao?
“Cậu có muốn nói gì với cậu ta không? Dù sao cậu mới là Lý Gia Đồ thật sự mà.” Kim Nhã Văn chớp mắt.
Lý Gia Đồ không muốn thân phận ở trên mạng của cậu có liên quan gì đến Trịnh Đào. Nếu để cậu ta biết cậu quan tâm đến cậu ta thì kết quả càng phiền phức hơn. Cậu không biết nói gì, mấp máy môi, thử suy nghĩ xem nếu là Tô Đồng thì anh sẽ giải quyết như thế nào.
Trên thế giới luôn có một số người mang cách suy nghĩ hoàn toàn không giống với mình khiến Lý Gia Đồ không thể hiểu nổi rốt cuộc là họ đã nghĩ từ ý tưởng gì mới có thể làm ra chuyện không ngờ đến vậy. Đối với người như thế, Lý Gia Đồ không biết “cố tìm cái chung, gác sự khác biệt” là cái gì —— Cậu tuyệt đối không muốn nảy sinh bất cứ sự liên quan nào với tư tưởng của bọn họ.
Vậy nên dù có trơ mắt ra thì Lý Gia Đồ cũng không muốn khuyên nhủ Kim Nhã Văn nữa. Cậu không thay đổi vẻ mặt nói với cô, “Mặc kệ là cậu có cố ý hay không thì cậu đã khiến cậu ấy hiểm lầm. Nếu chuyện này không liên lụy đến tôi thì tôi cũng không muốn để ý đến làm gì. Cậu lập tức giải thích rõ ràng với cậu ấy ngay cho tôi, nói đến khi nào cậu ấy tin mới thôi.”
Kim Nhã Văn liếc một cái xem thường, lộ vẻ không biết nói gì thêm nữa, đành nói, “Tớ nói rồi đó thôi, là tự cậu ta ngu ngốc.”
“Cậu ấy ngốc nên cậu ỷ vào việc mình thông minh mà bắt nạt cậu ấy?” Lý Gia Đồ trầm giọng chất vấn, nhưng nói được một nửa lại vội ngừng lại, sửa lời, “Lúc trước cậu đã làm cậu ấy tin cậu chính là tôi thì bây giờ dùng cách đó để cho cậu ta biết cậu không phải tôi. Nếu cậu ấy thật sự cứng đầu không hiểu thì cậu gặp mặt cậu ta, mặt đối mặt nói.”
Cô liên tục nghe nhiều câu mệnh lệnh cũng đã thiếu kiên nhẫn, trợn mắt hỏi, “Dựa vào cái gì?”
“Không dựa vào cái gì cả. Đừng đấu trí với tôi nữa. Tôi có thể tóm được cậu thì cũng có cách khiến cậu không thể chịu đựng nổi. Cậu tin không?” Lý Gia Đồ nhìn chằm chằm vào cô, nói mà chẳng chớp mắt.
Kim Nhã Văn gắng nuốt nước bọt, vừa sợ vừa tức, một lát sau mắt đã đỏ bừng. Cô ngồi trên ghế không yên, rất lâu sau bỗng cầm tách hồng trà trước mặt Lý Gia Đồ, đứng dậy hất vào mặt cậu rồi mắng, “Đồ thần kinh!”
Cô vừa hất trà xong thì lập tức xách túi rời đi, ngay cả nhân viên phục vụ đang lau bàn ở quầy cũng nhìn tới nỗi sững sờ.
Lý Gia Đồ ngồi trên sô pha, hận đến mức nghiến răng. Cậu chỉ cảm thấy nước lạnh như băng đang chảy dọc theo má ướt cả áo sơ mi. Có lẽ trong hồng trà bỏ thêm đường khiến vải dính lên ngực, cực kỳ khó chịu.
Dù cậu có mượn khăn ướt từ chỗ phục vụ, lau mãi trong phòng rửa tay thì trên áo sơ mi vẫn còn vết trà. Vốn dĩ cậu muốn tối nay mặc áo quay về trường nên không mang thêm áo, kết quả chỉ e là phải ở nhà giặt sạch mới được.
Cậu nhìn đồng hồ, hơn mười hai giờ trưa. Bây giờ đón xe về nhà thì cũng phải một giờ hơn mới tới nơi, mà cậu lại không muốn một mình ăn cơm trưa ở trung tâm thương mại. Chuyện của Kim Nhã Văn vẫn tồn tại trong đầu cậu, cơn giận còn sót vẫn chưa tiêu tán, vừa tức vừa thấy bất đắc dĩ. Lý Gia Đồ gọi điện thoại cho anh thì nhận ra anh không nghe máy, nghĩ rằng công ty anh cũng gần đây nên tạm thời sửa chủ ý, đi tìm Tô Đồng.
Hành khách ngồi trên xe buýt vào cuối tuần không ít. Lý Gia Đồ đứng ở vị trí gần cửa sau như thường lệ, phát hiện dì ngồi bên cạnh cậu liên tục dùng ánh mắt đầy quái lạ quan sát cậu, e là cũng bị chiếc áo sơ mi bẩn của cậu hấp dẫn sự chú ý.
Vất vả lắm mới xuống được xe, cậu đi về phía công ty của Tô Đồng dựa theo chỉ dẫn trên bản đồ điện thoại, đến nơi rồi nhưng không thấy được tên tòa nhà. Lý Gia Đồ chần chừ một lát rồi bước vào tòa nhà làm việc bốn lớp trông như máy ấp trứng kia, đẩy cửa thủy tinh ra thì thấy nhân viên tiếp tân đang mỉm cười với mình.
“Chào cậu.” Cô gật đầu với Lý Gia Đồ rồi hỏi cậu, “Xin hỏi có thể giúp gì được cho cậu?”
Lý Gia Đồ đã thấy tên và logo của công ty sau lưng cô, rốt cuộc cũng xác định được mình đã đến đúng nơi, âm thầm khẽ thở phào, “Em muốn tìm Tô Đồng ạ.”
Cô tiếp tân thắc mắc nhìn cậu, “Tô Đồng?”
“Ờm, là Tô trong ‘Tô Châu’, Đồng trong ‘đồng quan’ ạ.” Lý Gia Đồ nói xong thì lấy tay viết lên bàn mặt thủy tinh trước mặt.
Lúc này cô mới gật đầu hiểu rõ, “Xin hỏi cậu có hẹn trước không?”
Cậu sửng sốt, “Không ạ…”
“Xin chờ một lát.” Cô tiếp tân mỉm cười ngọt ngào với cậu, cầm điện thoại bàn riêng bấm số nội bộ, “A lô? Thư ký Bạch, xin hỏi quản lý Tô có ở đó không?”
Nghe xưng hô này, Lý Gia Đồ đang nhìn ngắm xung quanh không khỏi kinh ngạc nhìn về phía nhân viên tiếp tân.
“À… Anh ấy vẫn đang ở phòng thí nghiệm à. Là thế này, ở đây có một…” Cô nhìn về phía Lý Gia Đồ.
Cậu vội báo tên của mình.
“Nơi này có một cậu học sinh tên Lý Gia Đồ tới tìm anh ấy.” Cô gật đầu, xác nhận nói, “Đúng, vâng.”
Trước đây Tô Đồng đã từng đề cập tới chuyện anh làm việc ở đây nhưng chưa nói về chức vụ của anh. Lý Gia Đồ muốn nhoài về phía trước bàn hỏi xem rốt cuộc Tô Đồng làm cái gì ở trung tâm nghiên cứu này, nhưng nghĩ đến chuyện cậu tự mình đến tìm anh, còn hỏi han từ người khác thì sẽ bị người ta nghi ngờ nên không hỏi gì thêm.
Mấy phút sau, cô tiếp tân nhận điện thoại, đáp lại hai tiếng rồi mới cúp máy, mỉm cười với Lý Gia Đồ, “Xin chờ một chút, quản lý Tô nhanh chóng xuống đến đây rồi.”
“À… Được, cảm ơn ạ.” Lý Gia Đồ vẫn cảm thấy xưng hô này xuất hiện trên người Tô Đồng nghe vừa không tự nhiên vừa không chân thực.
Nhân viên tiếp tân nói nhanh chóng thì đúng là nhanh chóng thật.
Chưa tới hai phút sau, Lý Gia Đồ đã nghe thấy tiếng thang máy xuống đến nơi. Cậu nhìn về phía âm thanh đó thì chỉ thấy Tô Đồng đang mặc áo blouse trắng bước ra từ bên trong. Dáng vẻ này của anh thoạt nhìn rất xa lạ.
“Sao lại trở thành như vậy?” Tô Đồng vừa nhìn thấy cậu đã hỏi.
Lý Gia Đồ cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi đã bẩn của mình, mang vẻ mặt đau khổ đáp, “Xui xẻo thôi.”
“Ăn chưa?” Anh vừa nói vừa cởi áo blouse trắng ra.
Cậu lắc đầu.
Anh nhìn đồng hồ rồi hỏi, “Chúng ta về ăn nhé?”
Lý Gia Đồ gật đầu liên tục.
Anh buồn cười nhéo mặt cậu một lát, gấp đôi áo blouse giao cho cô tiếp tân rồi dặn dò, “Tối nay đặt lại trên tầng giúp tôi nhé. Cảm ơn.”
“Vâng, được ạ.” Nhân viên tiếp tân lễ phép đáp lời, mở áo blouse của anh ra rồi cẩn thận gấp lại, “Quản lý Tô đi thong thả.”
Tô Đồng gật đầu, “Vất vả rồi.”
Vốn dĩ anh sẽ tăng ca vào cuối tuần nhưng không báo trước chuyện tan làm. Lý Gia Đồ đi theo Tô Đồng đến bãi đỗ xe nở đầy hoa Tử Vi, nhìn chiếc xe mới đậu được vài tiếng đã bị hoa Tử Vi rơi đầy, màu tím nhạt, màu trắng hồng rải rác trên chiếc xe màu bạc khiến nó còn xinh đẹp hơn cả xe hoa nữa.
“Xem ra tính tình của người gặp không tốt lắm nhỉ.” Tô Đồng mở khóa xe, phủi hoa Tử Vi rơi xuống kính chắn gió, trêu chọc cậu.
Lý Gia Đồ lên xe, tức giận nói, “Là một cô gái.” Cậu nhìn Tô Đồng đã ngồi trong xe, “Anh không ngạc nhiên chút nào sao?”
Tô Đồng hơi ngẫm nghĩ, cắm chìa khóa xe vào, “Chuyện này vốn đã là một trong các dự đoán rồi.”
Cậu cũng có dự liệu được khả năng này. Nghĩ tới việc mình không xử lý chuyện này cho tốt, cậu vừa thắt dây an toàn vừa lẩm bẩm, “Không biết cô ấy có tiếp tục giải thích với Trịnh Đào không. Lúc ấy em bắt cô ấy gửi tin nhắn thoại cho cậu ấy nhưng cậu ấy lại không tin mình bị lừa. Anh không biết đó thôi…” Cậu nghĩ lại thì thấy mình không nên nói xấu con gái nên bỏ qua.
Tô Đồng lái xe ra khỏi bãi, như đang suy ngẫm lời của Lý Gia Đồ nên tạm thời chưa đáp lại. Một lúc lâu sau, anh “Chậc” một tiếng, lắc đầu thở dài.
“Quản lý Tô, anh nghĩ gì vậy?” Lý Gia Đồ tò mò hỏi.
Anh liếc sang cậu, tự giễu nói, “Anh chỉ là một nhân viên thôi, đừng học gọi bậy theo người khác.”
Lý Gia Đồ vỗ má, “À…” Cậu nghiêng người sang, “Vậy rốt cuộc là anh đang nghĩ gì?”
Tô Đồng móc điện thoại từ trong túi ra, đặt sang một bên rồi nói, “Nếu thật sự không giải quyết được thì không chừng anh phải tìm Trịnh Đào thôi. Nhưng mà…” Anh thở dài, “Anh không muốn nói chuyện với cậu ấy lắm.”
Cậu trăm ngàn lần không ngờ Tô Đồng sẽ có cảm xúc chán ghét rõ ràng đến vậy. Nghe thế, Lý Gia Đồ giật mình trợn mắt. Dù cậu cũng không mong Tô Đồng và Trịnh Đào có liên quan gì đến nhau —— Cậu luôn không hiểu nổi, vì sao Trịnh Đào lại có nhiều lời có thể nói cùng Tô Đồng như vậy.
Tuy cậu ta đã tỏ tình với cậu trong thư nhưng về những chuyện khác thì bình thường rất hiếm khi tâm sự cùng cậu. Dù Lý Gia Đồ cầu còn không được với chuyện này nhưng nghĩ lại thì việc Trịnh Đào đi tìm Tô Đồng cực kỳ quái lạ.
“Không phải anh là người cực kỳ có kiên nhẫn sao?” Lý Gia Đồ cố ý nói.
Tô Đồng cười khổ, “Em hiểu lầm rồi, anh là một người cực kỳ không kiên nhẫn.”
Lý Gia Đồ nháy mắt mấy cái, “Thật à? Sao em lại không thấy nhỉ?”
“Toàn bộ kiên nhẫn anh đều dùng trên người em rồi, đương nhiên là em không nhìn ra được.” Tô Đồng giận dỗi nói.
Cậu hơi nghiêng đầu suy nghĩ một lát, gật đầu đầy vẻ vừa lòng.
Một lát sau, cậu lại hỏi, “Nhưng vì sao anh không muốn nói chuyện với Trịnh Đào? Con người cậu ấy cũng có xấu xa đâu.”
“Cậu ấy không xấu xa, nhưng rất phức tạp.” Tô Đồng suy ngẫm, “Tuy cậu ấy tâm sự rất nhiều với anh nhưng anh vẫn cảm thấy không nhìn thấu được người này… Với cả, cậu ta rất thiếu thốn tình cảm.”
Lý Gia Đồ không chắc lắm, “Thiếu thốn tình cảm?”
“Em không thấy vậy à?” Ngược lại là Tô Đồng ngạc nhiên.
Cậu không thể không thừa nhận, gật đầu rồi hỏi tiếp, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó à ——” Gặp đèn giao thông, Tô Đồng dừng xe lại, thuận miệng nói, “Sau đó thì anh không có nhiều yêu thương đến vậy để chia sẻ cho người khác.”
Lý Gia Đồ quay sang nhìn anh, phát hiện lúc anh nói những lời này đúng là đã biểu lộ vẻ mất kiên nhẫn. Dù có như thế, Lý Gia Đồ vẫn cảm thấy nếu Trịnh Đào thật sự cầu xin sự giúp đỡ từ anh, anh vẫn sẽ không bỏ mặc.
Anh rất tốt bụng. Tô Đồng của cậu rất tốt bụng.
Lý Gia Đồ nhìn hoa Tử Vi bên đường, vốn dĩ hoa mang màu tím nhạt đầy sức sống, nhưng trải qua cái nắng mặt trời oi gắt đã dần trắng. Mỗi bông hoa trông cực kỳ yếu ớt, không biết đã nở rộ trong khung cảnh tươi đẹp này như thế nào.
“Lại đây.” Chuông điện thoại của anh đồng thời vang lên cùng lời nói.
Lý Gia Đồ hoàn hồn, quay đầu nhìn Tô Đồng cầm điện thoại lên.
Là Trịnh Đào gọi tới, trước khi nhận cuộc gọi, anh lặng lẽ hít một hơi.