Edit: Dú
—————————————–
Sắc mặt lúc Tô Đồng nhận cuộc gọi rất khó coi. Nhưng Lý Gia Đồ lại không thể nghe ra được chút mất kiên nhẫn nào từ giọng điệu của anh. Việc này khiến Lý Gia Đồ ngắm tới nỗi mê mẩn. Có lẽ là đã qua giờ trưa, dù bụng hơi đói nhưng cậu vẫn cảm thấy mệt nhiều hơn.
Cậu xoa nhẹ mắt, ngáp một cái, nghe thấy anh cúp máy thì không khỏi thắc mắc nhìn.
“Khóc dữ lắm.” Tô Đồng cắn môi không mấy vui vẻ, sau khi tiến vào đường phố thì nói với Lý Gia Đồ, “Anh không ăn cơm với em được rồi, trong nhà còn đồ ăn dư, tự em hâm nóng lên ăn nhé?”
Nghĩ tới chuyện Tô Đồng sẽ lập tức đi gặp người khác, tuy Lý Gia Đồ biết người kia rất đáng thương nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Vốn dĩ là cậu đến tìm Tô Đồng là vì muốn ăn cơm trưa với anh, không ngờ vừa gọi điện xong thì anh lại đi tìm kẻ khác.
Tình huống này làm cậu nhớ đến bản thân đã từng khóc trong điện thoại khi gọi cho Tô Đồng. Cậu nhìn anh, chậm rãi gật đầu nhưng không thể nào làm vẻ mặt mình thoải mái hơn.
Ban đầu anh nhìn cậu như muốn hỏi điều gi đó nhưng không nói ra.
Trước đây khi mình gọi điện thoại cho anh ấy, lúc đó vẻ mặt của anh như thế nào? Lý Gia Đồ đã tận mắt chứng kiến vẻ không kiên nhẫn như vậy của anh nhưng câu nói lại dịu dàng an ủi, trong thoáng chốc cậu bắt đầu thấy hơi bất an. Cậu muốn hỏi anh, dù có dùng giọng điệu đùa cợt cũng được, nhưng sợ rằng sự nghi ngờ không tin tưởng đó sẽ làm anh mất hứng, dẫu sao anh đã rất phiền lòng rồi.
“Sẽ không đưa cậu ta về đấy chứ?” Lý Gia Đồ suy nghĩ, nhìn ra ngoài cửa sổ lẩm bẩm.
Tô Đồng không trả lời, không biết anh có nghe thấy không. Nếu không nghe thấy thì thôi, cậu cũng hiểu loại ghen này ngốc nghếch quá thể. Cậu vẫn mong rằng ở trước mặt Tô Đồng, mình là một người vừa thông minh vừa hiểu chuyện.
Nhưng anh vẫn nghe thấy. Anh dùng giọng điệu vừa khuyên nhủ vừa đùa giỡn, “Lại suy nghĩ lung tung nữa là anh sẽ giận đó.”
Lý Gia Đồ liếc sang thì thấy anh đang bận xoay vô-lăng, không có thời gian nhìn cậu.
“Ưm… Em xin lỗi.” Cậu nghĩ một lát rồi quay đầu sang hỏi, “Tối nay anh về ăn cơm tối không?”
Anh nhướn mày đành nói, “Anh cũng không biết nữa.” Anh đậu xe ở cổng tiểu khu, thả Lý Gia Đồ xuống xe, “Tối nay nếu anh không về thì em tự ăn bên ngoài nhé.”
Lý Gia Đồ suy nghĩ một chốc, “Em muốn đi siêu thị mua thức ăn về nấu.” Thấy Tô Đồng gật đầu thì bất mãn vươn tay, “Em không có tiền.”
“À…” Tô Đồng giật mình nhớ ra chuyện này, cười vẻ áy náy, lấy thẻ từ trong ví tiền ra, “Mật mã là sáu chữ số cuối trong số điện thoại của anh.”
Cậu chỉ muốn xin chút tiền tiêu vặt của Tô Đồng để sống qua cái tuần ba mẹ không ở nhà mà thôi, nhưng không ngờ anh lại đưa thẻ luôn. Mặt cậu lộ vẻ khó xử, “Thẻ cho em thì anh dùng cái gì?”
“Không sao, thẻ này là để nhận tiền thưởng, em cứ dùng đi. Anh cầm thẻ lương là được.” Tô Đồng giao thẻ ngân hàng cho cậu, nghĩ một lát rồi nói, “Tối nay nhớ trả tiền lại cho Trịnh Đào.”
Lý Gia Đồ vốn định làm vậy, thấy anh rong dài quá nên lấy thẻ, lầu bầu, “Biết rồi, cần anh nói sao.” Nhìn Tô Đồng định lái xe đi, cậu lại vội hỏi, “Anh thật sự không về nhà ăn cơm à? Em nấu cơm đó.”
Tô Đồng ngạc nhiên nhìn chăm chú cậu một lúc lâu.
Lý Gia Đồ sửng sốt, đóng cửa lại. Cậu thấy Tô Đồng ngồi trong xe vừa bực mình vừa buồn cười nhìn cậu, tuy không nghe rõ giọng nhưng nhìn khẩu mình miệng thì rõ ràng là —
“Nhóc quỷ.”
Buổi trưa Lý Gia Đồ về nhà, hâm nóng đồ ăn còn dư từ tối hôm qua rồi vừa ngồi trên sô pha xem phim vừa ăn cơm. Trước khi ngủ trưa, cậu lên mạng tìm kiến vài món ăn gia đình thoạt trông khá dễ làm, tính xem buổi chiều phải mua những loại thức ăn gì, bớt khó làm thì cũng tiện cho cậu bớt khó ăn hơn.
Ai ngờ lúc tỉnh dậy đã là bốn giờ rưỡi. Cậu vội vàng cưỡi xe đạp ra siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn về, mồ hôi chảy đầm đìa về nhà nấu cơm tối.
Thực tế chứng minh quả nhiên là thức ăn chay khá dễ khống chế lửa, dù có không nấu chín hay quá chín thì vẫn không trở ngại tới việc ăn uống. Lý Gia Đồ gần như làm rập khuôn như trên chỗ giải thích của sách dạy nấu ăn nhưng vẫn khiến tất cả món ăn thành thảm họa.
Cậu thấy bản thân hầu như chẳng thể cứu vãn nổi nữa rồi, bưng món ăn lên trên bàn rồi dùng đũa và muôi chọn một chút món bỏ vào hộp tiện lợi rồi đặt sang một bên. Thừa dịp còn chút thời gian, Lý Gia Đồ tắm rửa một cái, rửa bay hết một người đầy mùi dầu khói.
Dù thấy nếu không đi đến trường thì sẽ muộn tiết tự học, nhưng Tô Đồng vẫn chưa về.
Trước khi tắm, cậu gửi tin nhắn cho anh nhưng chưa thấy trả lời. Cậu đứng trước tủ quần áo một chốc, gỡ áo sơ mi ca rô nhạt treo trên móc xuống.
May là lúc cậu đang buồn bã một mình bới cơm thì anh đã về. Sau khi anh vào cửa, Lý Gia Đồ như bị ma xui quỷ khiến nhìn ra ngoài làm Tô Đồng vờ trừng mắt tức giận với cậu.
“Ăn cơm này.” Cậu vội đứng dậy xới cơm cho anh.
Anh cầm đôi đũa trên bàn rồi chọc vào đĩa khoai tây xào thịt, “Đây là món gì?”
Cậu bưng cơm sang, “Khoai tây xào thịt…”
Khoai tây bị chọc vỡ tức là đã chín rồi. Ai ngờ Tô Đồng lại gắp một miếng bỏ vào miệng, thấy phát ra tiếng thì cười nói, “Chín không đều này bạn.”
“Lần đầu tiên em làm mà, không làm tốt được.” Lý Gia Đồ đặt cơm xuống rồi lại về chỗ tiếp tục ăn.
Tô Đồng xắn tay áo lên, rửa sạch tay rồi ngồi bên cạnh bàn, “Lần trước làm cánh gà om cô-ca với trứng xào cà chua rất ngon mà, sao lại không làm?”
“Thì không thể ăn mãi hai món kia được.” Nghe lời động viên của anh, cậu chớp mắt, nghĩ tới một chuyện lại vội hỏi, “Ơ? Anh ăn khoai tây rồi à? Mau nhổ ra đi, ăn sống sẽ mắc bệnh đó!”
Tô Đồng đã nuốt hết vào rồi, cười ra vẻ không để ý, “Không sao, không chết người được. — Ăn mãi cũng chẳng hề gì, anh không ngán đâu.”
“Ồ.” Lý Gia Đồ khẽ đáp, đưa hộp tiện lợi đã đặt trước ở một bên sang, cẩn thận chọn miếng khoai tây bên trong, định thấy miếng nào còn sượng thì gắp ra.
Tô Đồng đang ăn cơm, thấy cậu chỉ lo gắp đồ ăn thì hỏi, “Làm gì vậy?”
“Để ngày mai anh mang đi ăn.” Nghĩ tới việc Tô Đồng bận bịu chỉ có thể ăn mì gói, Lý Gia Đồ nấu nhiều hơn một chút, tuy hương vị không tốt nhưng chắc vẫn ngon hơn mì ăn liền hoặc đồ ăn ngoài. Cậu dùng đũa gãi trán, tiếc nuối nhìn đống đồ ăn vốn đã được xếp gọn lại bị gắp ra lộn xộn hết cả.
“Ăn cơm trước đi, lát nữa anh chở em đến trường.” Tô Đồng dùng đũa kẹp đũa cậu kéo sang bát cơm của cậu rồi buông ra, “Muộn rồi.”
Lý Gia Đồ và hai miếng cơm vào miệng, còn chưa kịp nhai nuốt đã nói, “Em ăn no rồi.”
Nghe vậy, Tô Đồng ngẩn người, bật cười thành tiếng.
Anh đặt đũa xuống, đứng dậy dùng một tay ngăn áo sơ mi có hơi rộng rồi vươn tay còn lại qua bàn ——
Cậu ngửa mặt lên, nhìn anh cúi người xuống hôn lên đôi môi còn dính mỡ của mình.
Cộng cả thời gian ăn cơm thì Tô Đồng về nhà chưa được mười lăm phút đã phải ra cửa. Anh nói cứ đặt đồ ăn trên bàn, chút nữa anh về rửa rồi đưa Lý Gia Đồ về trường trước.
Ánh nắng chiều phủ kín chân trời, vừa rực rỡ vừa như mộng ảo, giao hòa cùng muôn hoa khắp thành phố. Trước khi mặt trời lặn còn nổi chút gió lạnh, xe của Tô Đồng đậu ven đường, lúc xuống tầng đã thấy hoa Tử Kinh rụng trên kính chắn gió.
Tô Đồng vẫn không kể với cậu lúc anh đi gặp Trịnh Đào thì cả hai đã nói những gì. Lý Gia Đồ nghĩ dù gì chuyện này cũng liên quan đến mình, có hỏi cũng không sao nên hỏi ngay trong xe, “Chuyện xử lý ra sao rồi?”
Ban đầu anh còn khó hiểu nhìn cậu, sau khi kịp phản ứng lại mới cười nói, “Không tốt lắm. Anh thật sự không biết cách an ủi người khác.”
“Thật sao?” Lý Gia Đồ nháy mắt.
“Thật.” Tô Đồng nghĩ một lát rồi nói thêm, “Anh ở trước mặt em không phải chính anh. Vậy nên em không phải cảm thấy kì lạ đâu.”
Lý Gia Đồ bĩu môi, rút lá thư từ trong cặp sách ra. Suy nghĩ trước sau rồi, cậu lấy thêm cả tiền bên trong ra nữa, chỉ đặt tiền ở trong phong bì còn thư thì để trên xe anh.
Không biết Tô Đồng đã biết người giả mạo cậu rốt cuộc là ai chưa, nhưng nếu anh không hỏi cậu thì cậu cứ ngầm thừa nhận là anh đã biết hoặc là anh không biết.
Tóm lại thì không phải chuyện quan trọng gì cả, nếu chuyện này có thể cắt đứt thì sau này cũng không có gì cần phiền lòng đến nữa.
Thật sự là Lý Gia Đồ không muốn có quá nhiều tiếp xúc tình cảm với người khác nên không thể nói rõ ra đây là chống cự hay vô lực được. Trên đường đến trường, Lý Gia Đồ rời khỏi nhóm kia, hơn nữa còn xóa tài khoản QQ đó trong điện thoại, nghĩ rằng sau này dù trong nhóm đó có xảy ra chuyện gì thì cũng không muốn gia nhập quấy rối nữa.
Vào đêm tự học tối chủ nhật, mọi người đều không giấu được tư tưởng bà tám, loại chuyện này càng rõ hơn ở lớp cậu.
Sự sôi nổi của lớp tự học, đến tiết tự học đầu tiên vẫn không yên tĩnh được, chủ nhiệm giáo vụ không biết đã tới cửa sau của lớp từ lúc nào, im lặng đứng đó hai phút mới bị học sinh ngồi ghế sau nhìn thấy.
Ai nấy đều không dám hó hé gì, chỉ có thể âm thầm nhắc nhở nhau nên chẳng mấy chốc, toàn bộ phòng học yên lặng như chết.
Lý Gia Đồ đợi đến khi mọi người xung quanh đều cúi đầu đọc sách rồi mới lấy tiền ra, xoay người bỏ vào chồng sách vở trước mặt Trịnh Đào.
Lúc cậu đặt xuống hơi dùng ít lực nên tạo ra tiếng động, Trịnh Đào thoạt nhìn không hề có tinh thần gì hoảng sợ không thôi, ngẩng đầu nhìn cậu.
Cậu không thể nói rõ trong mắt cậu ta muốn biểu đạt thứ gì. Phải chăng cậu ta vẫn còn hi vọng cậu có thể cho một câu trả lời, dù là từ chối cũng được?
Với chuyện này, Lý Gia Đồ không có tinh lực để đoán. Cậu thu tâm tư lại, chỉ đơn thuần trả tiền lại cho cậu ta, quay người lại tiếp tục tự học.
“Sao lại cho cậu ta tiền?” Không ngờ đứa bạn cùng bàn lại phát hiện, cậu ta nhỏ giọng hỏi.
Cậu lắc đầu, bâng quơ đáp, “Tiền lúc trước mượn.”
Trương Cạnh Dư gật đầu ra vẻ đã hiểu nhưng vẫn cảm thấy kì lạ, “Sao lại mượn cậu ta?”
“Tôi muốn mượn chỗ các ông nhưng đứa nào cũng về từ sau khi tan học hôm thứ sáu mất rồi, tôi cũng hết cách.” Lý Gia Đồ khẽ nói.
Cậu ta chớp mắt, nhún vai bày tỏ không hề thấy hứng thú chút nào.
Cả buổi tối này Lý Gia Đồ không quay đầu nhìn Trịnh Đào một cái, miễn việc bị cậu ta phát hiện lại liên lụy tiếp.
Cứ như vậy, dù Trịnh Đào vẫn lợi dụng thời gian tự học để lên mạng hay không thì Lý Gia Đồ không biết.
Cậu chỉ biết tối hôm đó, Trịnh Đào về kí túc xá xong vẫn luôn vùi đầu viết nhật ký. Cậu ta im lặng viết, bọn La Tử Hảo vẫn muốn nhờ cậu ta mua bữa sáng hộ nhưng cậu ta không trả lời.
Trước lúc ngủ, Lý Gia Đồ gửi tin nhắn cho Tô Đồng xong, thấy cũng mười hai giờ rưỡi rồi mà đèn khẩn cấp trên bàn Trịnh Đào vẫn sáng. Cậu ta vẫn đang viết.