Nhụ Mộ

Chương 89: Chương 89




Edit: Dú

—————————————–

Trên đường đi từ tòa nhà dạy học về đại viện của ký túc xá, ba con hai người đều im lặng. Trước khi đi, cô chủ nhiệm nói giới hạn thời gian cho Lý Quân Trác. Thực ra, Lý Gia Đồ không nghĩ là cô tin cậu sẽ có thể cải tà quy chính trong vòng hai tuần, nhưng đây là quyết định được đưa ra bởi nhà trường, họ chỉ có thể chấp hành mà thôi.

Vì hôm nay có nhiều phụ huynh đến trường nên cổng kí túc xá được mở rộng để tiện cho cha mẹ vào thăm con cái của mình. Lý Gia Đồ và ba cậu cùng đi về phòng kí túc, cậu không vào cửa mà chỉ đứng ở bên ngoài.

Trong phòng cũng đang có những phụ huynh khác, cha của Chu Thư Uyên và mẹ của Đàm Hiểu Phong hãy còn ở đó. Lý Gia Đồ đối mặt rồi lễ phép chào hỏi, sau đó lấy một số quyển sách trong cặp ra, bắt đầu sửa soạn để về nhà.

Lúc này Phùng Tử Ngưng đang cầm bát cơm, ngồi ở bàn Đàm Hiểu Phong cùng ăn những món mẹ Đàm Hiểu Phong mang tới với hai mẹ con họ. Cậu ta thấy Lý Gia Đồ đang thu dọn hành lý thì buông cà mèn đi tới, “Sao lại soạn đồ?”

“Cô bảo tôi về nhà hai tuần.” Lý Gia Đồ lượm những cuốn sách muốn dùng, không ngẩng đầu. Nhưng cậu thấy Trương Cạnh Dư đang đi qua từ bên cạnh, nghe thấy cậu nói như vậy bèn không khỏi nhìn cậu.

Phùng Tử Ngưng vừa nghe thế thì cực kỳ giật mình, cứ như không phản ứng lại kịp, khó hiểu hỏi, “Tại sao?”

“Còn có thể là chuyện gì nữa.” Thấy cậu ta quan tâm đến mình như vậy, nội tâm hơi bình tĩnh của cậu lại nổi gợn sóng. Cậu đặt cặp xuống, nhìn về phía cậu ta, nghiêm túc hỏi, “Tiểu Ngưng, tôi hỏi ông một câu, ông phải trả lời thật cho tôi.”

Phùng Tử Ngưng chớp mắt, trông hơi căng thẳng, “Ông hỏi đi.”

Lý Gia Đồ nhớ Trương Cạnh Dư đã từng nói, vào cái tối chủ nhật mà cậu không về kí túc xá, là Phùng Tử Ngưng đã nói với cô chủ nhiệm là cậu phải về nhà. Cậu cân nhắc từ ngữ rồi nói, “Có phải ông thường liên lạc với Tô Đồng, kể tình hình ở trường của tôi cho anh ấy không?”

Phùng Tử Ngưng sửng sốt, nhìn thoáng qua chỗ Đàm Hiểu Phong theo phản xạ. Mãi lâu sau cậu ta nhún vai đáp, “Không hay liên lạc cho lắm. Tôi chỉ hóng chuyện thôi, có hỏi thầy chút chuyện của hai người.”

“Ông hỏi về chuyện của bọn tôi.” Lý Gia Đồ để ý cậu ta đang cố tình hiểu sai ý của cậu, hỏi thẳng, “Anh ấy thì sao? Có hỏi về tôi và ông, và cả tôi với những bạn khác?”

Cậu ta mím môi, trả lời mập mờ, “Tám chuyện ấy mà, khó tránh khỏi sẽ tiện thể nói… Thầy ấy rất quan tâm đến ông.”

Lý Gia Đồ nhíu mày. Cậu nhìn ngược về phía Đàm Hiểu Phong đang chú tới bầu không khí nói chuyện của bọn cậu.

Đàm Hiểu Phong đang ăn cơm cùng mẹ, thấy thế thì buông đũa xuống, đi tới, kiên nhẫn nói, “Thầy Tô là quan tâm đến ông. Thật ra thầy cũng không hỏi gì, chỉ là sợ ông quá chăm chỉ học hành, không chăm lo được cho cuộc sống của mình, quên ăn cơm vân vân các thứ. —— Không phải ông cũng thường quên đấy sao?”

Lý Gia Đồ thầm thở dài trong lòng, không muốn làm khó hai người nữa. Cậu không để mình lộ vẻ mặt mất kiên nhẫn, điềm nhiên gật đầu, “Ừ, tôi biết rồi. Không trách các ông, các ông đều là vì quan tâm đến tôi.” Câu cuối cùng vô ý đổi thành ý khác.

Phùng Tử Ngưng khó xử nhìn về phía Đàm Hiểu Phong, muốn nói gì đó nhưng lại thành thở dài.

Lý Gia Đồ còn muốn hỏi ít chuyện nữa, nhưng cậu nghĩ lại thì thấy đáp án từ chính miệng Tô Đồng vẫn chân thực nhất. Cậu không muốn giống ba mẹ cậu, giống Tô Đồng của cậu, rằng sự quan tâm xuất phát từ đáy lòng lại phải lấy từ câu trả lời của người khác.

“Đợi ông trở về!” Trương Cạnh Dư tiễn cậu ra tới cửa, phát hiện Lý Quân Trác đã đứng đó, sắc mặt cứng lại, chuyển thành cười khách sáo, “Chào chú ạ!”

Lý Quân Trác mỉm cười, “Chào cháu.” Ông nhìn về Lý Gia Đồ đã đeo cặp sách, “Chừng ấy đồ đủ rồi chứ?”

Cậu không có tinh thần gì, gật đầu, “Trong nhà có quần áo mà.”

Ba cậu nhìn một cái đầy thâm ý, “Vậy đi thôi.”

Ánh nắng mặt trời vào giữa trưa sáng đến nỗi dù con người ta có nhìn xuống sàn nhà cũng không thể mở mắt ra nổi. Lý Gia Đồ mang lòng dạ nặng tâm sự đi bên cạnh ba, đồng thời cũng có những lời muốn hỏi ông, nhưng cậu lại không mở miệng được. Cậu không có cách nào đối mặt với ba, thốt ra tên của Tô Đồng, dù vừa mới ban nãy thôi, ba cậu đã kiên định đứng về phía cậu như vậy.

Đi đến bãi đỗ xe, Lý Gia Đồ đang định mở cửa ghế phó lái thì nghe Lý Quân Trác nói, “Con đừng lên xe.”

Lý Gia Đồ kinh ngạc ngẩng đầu, còn cho là cậu nghe nhầm, “Gì ạ?”

“Con đừng về nhà, đến chỗ Tô Đồng đi. Dù gì con cũng chẳng đến trường, có ở đâu thì trường cũng không biết được.” Lý Quân Trác nói xong thì mở cửa ghế lái ra.

“Ba…” Nghe ông nói vậy, dù thế nào thì Lý Gia Đồ bất kể thế nào cũng không vui vẻ nổi, chỉ thấy lòng mình lạnh lẽo. Một loại cảm giác bị chán ghét rồi vứt bỏ len lỏi vào đáy lòng.

Lý Quân Trác nhìn cậu rất sâu, thở dài nói, “Hai ngày trước Tô Đồng đã đến nhà chúng ta, sau khi nói chuyện cùng ba với mẹ con thì mẹ đã khóc mấy ngày liền, hôm qua còn ngất xỉu nữa. Sáng nay mẹ phải đến bệnh viện châm cứu.”

Cậu sững sờ.

“Để bà ấy biết con bị nhà trường yêu cầu đình chỉ học thì sẽ hỏng bét mất.” Lý Quân Trác nhìn cậu đầy tiếc nuối, tựa như đã thất vọng cùng cực với cậu, nhưng đồng thời cũng cam chịu, “Con đến chỗ Tô Đồng trước đi. Có chuyện gì thì qua chuyện này rồi nói sau.”

Lý Gia Đồ vội vàng hỏi tiếp, “Mẹ thế nào rồi ạ?”

“Lớn tuổi rồi, không chịu nổi nhiều đả kích để vậy, sức khỏe hơi cạn kiệt.” Trước khi ông lên xe còn nói thêm, “Con đến nơi thì gọi điện cho bà ấy, nói chuyện vài câu. Đừng hỏi chuyện mẹ con bị bệnh, mẹ không muốn cho con biết, cũng không muốn ba nói cho con. Con đã lớn rồi, học ngoan một chút, biết không?”

Bờ môi và đầu lưỡi của cậu khô khốc, đầu nặng trĩu như rưới chì vào, chỉ có thể lúng túng gật đầu, ngay cả việc ừ hử cũng không phát ra tiếng.

Lý Quân Trác nhìn chăm chú vào cậu, chốc lát sau lại nói, “Ba về trước đây, nhớ gọi cho mẹ con đấy.” Nói xong, ông ngồi vào xe, đóng cửa lại.

Nhìn xe của ba chậm rãi lái ra khỏi bãi đỗ xe, mở tầm mắt ra nhìn, cậu cảm thấy ngày hôm nay nóng quá. Cậu cúi đầu, nhìn cái bóng của mặt trời đang chiếu trên đỉnh đầu cậu, chật vật dừng bên chân tựa như một vòng tròn được vẽ trên mặt đất.

Lời của ba cậu khiến Lý Gia Đồ nhớ tới chuyện đã xảy ra ở phòng sách vào mấy năm trước. Lúc ấy ông cũng từng nói, mẹ biết cậu thích con trai, đã khóc rất lâu rất lâu.

Nhưng người mẹ đã khóc rất lâu rất lâu đó, người mẹ đã khóc lòa cả đôi mắt đó, từ trước đến nay Lý Gia Đồ chưa từng nhìn thấy. Lúc đó lòng cậu ngập tràn suy nghĩ sự riêng tư của bản thân đã bị xâm phạm, nghĩ đến bút tích của mẹ trên chiếc máy tính đã sao chép nhật ký của cậu, thậm chí còn thấy đây chẳng qua chỉ là lời răn đe của ba cậu mà thôi.

Cậu đã lớn rồi.

Những lời này đánh mạnh vào lòng của Lý Gia Đồ. Cậu đã lớn rồi, nhưng lại để mẹ phải khóc đỏ hai mắt.

Lý Gia Đồ hoàn toàn không tưởng tượng ra được dáng vẻ lúc mẹ rơi nước mắt. Trên đường đến nhà Tô Đồng, cậu cố gắng hồi tưởng, rốt cuộc lại hồi tưởng đến chuyện đã ẩn sâu trong trí nhớ. Nó đã bị chôn vùi sâu đến vậy, cảm giác không còn chính xác nữa.

Cậu đã quên là hồi lớp mấy tiểu học rồi, chỉ sợ là lúc ấy vẫn chưa lên tiểu học cũng nên. Khi Lý Gia Đồ còn rất nhỏ rất nhỏ, người ba trẻ tuổi thèm rượu như sinh mạng, vợ chồng hai người thường vì chuyện này mà khắc khẩu với nhau. Có một lần, họ cãi vã rất lớn, mẹ cậu rời nhà mấy ngày.

Lý Gia Đồ ngây thơ chưa biết chuyện ở cùng ba vài ngày, vào buổi sáng hôm ấy khi mẹ quay về thu dọn hành lý, cậu mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này — Cậu sắp không có mẹ nữa.

Khi ấy cậu ôm lấy vòng eo nhỏ gầy của mẹ, khóc lóc la lên bảo mẹ đừng đi. Sáng hôm đó, ba cậu không ở nhà, hai mẹ con cậu ôm nhau khóc rất lâu, nước mắt của mẹ khiến mái tóc của Lý Gia Đồ ướt đẫm.

Chỉ nhớ mỗi chuyện này. Lý Gia Đồ nghĩ, nếu cậu từng thấy mẹ khóc, thì cũng chỉ có một lần đó mà thôi. Sau đó ba mẹ không ly hôn, trải qau những tháng ngày bình thường, vì còn nhỏ không nhớ rõ chuyện nên về sau Lý Gia Đồ cũng chẳng nhớ ra nữa.

Cậu đã từng sợ mất mẹ đến vậy, nhưng năm ấy, lúc nghe kể là mẹ khóc, trong lòng cậu lại chỉ có sự oán trách với bà.

Mẹ và ba từng là hai con người muốn ly hôn với nhau, nhưng thời điểm ấy, cậu nghe ba miêu tả lại, suy nghĩ trong lòng cũng chỉ là —— Ba cứ luôn đứng về phía mẹ.

Thì ra yêu là một chuyện thay đổi thất thường như vậy.

Lý Gia Đồ không biết lúc Tô Đồng đang nghỉ ngơi ở nhà thấy cậu quay về, có thể sẽ kinh ngạc hay chăng.

Nếu là thường ngày, cậu thấy chắc hẳn anh sẽ cực kỳ ngạc nhiên, nhưng sau khi cậu biết, rằng lúc cậu không biết, Tô Đồng đã gặp ba mẹ của cậu, cũng hỏi thăm chuyện ở trường của mình qua bạn bè, cậu lại cảm thấy, cho dù cậu có xảy ra chuyện gì, Tô Đồng cũng sẽ chẳng thấy bất ngờ.

Không chừng hiện giờ Tô Đồng đã nhận được cuộc gọi của Lý Quân Trác, nói cho anh biết Lý Gia Đồ sắp đến tìm anh rồi.

Bước vào cửa nhà Tô Đồng, trước khi Lý Gia Đồ lấy chìa khóa ra, trong lòng cậu đã lẩm nhẩm, “Mong là Tô Đồng đừng ngạc nhiên.” Cậu sợ nhìn thấy Tô Đồng giả vờ kinh ngạc.

Cậu hít một hơi thật sâu, mở cửa phòng ra, nghĩ một lát rồi kêu một tiếng, “Em về rồi.” Cứ như đã về nhà vậy.

Tô Đồng bước ra, vẻ mặt có hơi trầm trọng.

Lý Gia Đồ nhìn anh, im lặng đứng cạnh cửa đổi giày.

“Không đi học?” Tô Đồng hỏi.

Lý Gia Đồ đau lòng nhắm mắt lại, thuyết phục với bản thân, “Là mày nghĩ quá nhiều rồi, là mày cứ nghĩ lung tung thôi.” Cậu điều chỉnh tâm trạng, đổi xong giày thì bước vào trong, buông cặp sách xuống, “Cô bảo em về nhà nghỉ hai tuần, em không muốn về nên tới đây.”

Tô Đồng nhận lấy cặp sách nặng trịch của cậu, sự im lặng dịu dàng trông đáng sợ khác thường.

Lý Gia Đồ quay đầu lại, thấy anh đang định há miệng muốn nói thì trách móc, “Tại sao anh về nước sớm như vậy? Không phải đã bảo là ngày mồng 1 tháng 10 mới về sao?”

(*Chú thích: Mồng 1 tháng 10 là Quốc khánh của Trung Quốc.)

Tô Đồng ngẩn ra, nụ cười vội vã trông không được tự nhiên, “Cũng không quy định về thời gian mà, chuyện của công ty xong thì anh về thôi.”

“Anh đã xem bài post đó rồi sao?” Đầu cậu như bị thiêu đốt nóng hết cả lên, không rõ bản thân rốt cuộc đang nói cái gì nữa, “Cái bài post nói em quyến rũ anh, sau đó anh bị trường đuổi việc ấy, trên đó còn có cả ảnh chụp chúng ta nữa.”

Anh sửng sốt, một lúc lâu sau mới khó xử nhìn cậu, giọng nói ôn hòa như đang muốn an ủi người khác, “Lý Gia Đồ à…”

“Phùng Tử Ngưng và Đàm Hiểu Phong không kể cho anh biết? Cô Tưởng không nói với anh?” Lý Gia Đồ ngạc nhiên nhìn anh, cảm thấy rất kỳ lạ, “Vậy anh về làm gì? Là anh thấy không giấu được chuyện nên mới thẳng thắn nói với ba mẹ em, đúng không?”

Tô Đồng vội đặt cặp sách trên tay xuống một bên, bắt lấy cánh tay đang ân ẩn run rẩy của cậu, nhẹ giọng nói, “Lý Gia Đồ à, em hãy nghe anh nói…”

“Không cần nói nữa. Em biết rồi.” Lý Gia Đồ mỉm cười, “Là anh quan tâm đến em, là anh muốn tốt cho em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.