Edit: Dú
—————————————–
Đôi tay của Tô Đồng đang nắm cánh tay cậu bỗng mất đi sức lực. Anh dần buông tay ra, sự bối rối ngập tràn đôi mắt. Dường như anh đã không còn lời nào để nói được nữa, chỉ có thể thốt lên một câu duy nhất, “Quả thật là anh muốn tốt cho em.”
Lời này, Lý Gia Đồ đã tự nhủ trong lòng mình không dưới ngàn vạn lần, nhưng nghe Tô Đồng nói vậy, cậu vẫn không nhịn được, cười lạnh một tiếng.
“Anh đã hỏi em, nhưng em luôn nói em rất ổn, trong trường không xảy ra chuyện gì.” Tô Đồng vừa nói câu này, hơi thở của anh hơi phập phồng, “Em ở trường bị bắt nạt đến vậy, còn bảo với anh là không có chuyện gì. Em làm anh yên tâm sao được đây?”
Lý Gia Đồ mở to mắt, khó tin nổi, “Nên anh mới đi hỏi bạn em?”
Lời đã đến bên miệng nhưng anh lại không nói ra, nhưng Lý Gia Đồ đã biết điều anh muốn nói là gì. Anh muốn nói rằng, nếu không phải vậy thì anh phải làm sao?
“Anh đã từng nghĩ tới chưa, tại sao em không muốn nói cho anh biết?” Lý Gia Đồ thất vọng, “Anh cho là em chỉ không muốn khiến anh lo lắng thôi sao? Đúng vậy, đúng là em có nghĩ như vậy đấy. Nhưng anh có biết vì sao em lại nghĩ như thế không? Là vì em tự thấy bản thân em có thể giải quyết được.”
Đôi mày của Tô Đồng nhíu lại, xót xa nhìn cậu, dường như anh đã hết cách với cậu, lại dường như anh sợ rằng dù anh có nói gì, Lý Gia Đồ cũng chẳng để vào tai.
“Vì thấy tự mình có thể giải quyết được chuyện này, đợi đến khi anh về thì sẽ như chẳng có chuyện gì từng xảy ra cả. Vậy nên em mới không nói với anh.” Lý Gia Đồ nói tiếp, bắt đầu dần thấy sợ sệt, lo rằng lời cậu nói ra, Tô Đồng cũng không nghe, “Tại sao anh không thể tin em chút nữa, xin vào năng lực của em? Anh và bọn họ… Sao anh phải lo là em không thể? Tại sao lại cảm thấy em không làm được chứ?”
Tô Đồng rũ tay xuống, bất đắc dĩ đáp, “Không phải anh không tin. Anh thật sự chỉ là quan tâm đến em thôi. Em không nói gì, thật sự khiến người ta lo lắng lắm.”
Lý Gia Đồ buồn cười, “Em không nói gì, tại sao anh không thấy đúng là chẳng có chuyện gì cả? Em nói không có chuyện gì, anh càng thấy là có chuyện, còn hỏi thăm người khác, đây không phải là không tin tưởng lời em ư?”
“Lý Gia Đồ à…” Tô Đồng khó tin mở to mắt, cứ như anh không thể tin nổi cậu sẽ nói kiểu vậy với mình.
Anh cắn chặt răng, kiềm nén tâm trạng kích động của mình, dường như đã hao mòn hết tính nhẫn nại cuối cùng, “Em không nên nói như thế, anh cũng không còn cách nào khác nữa.”
“Đúng vậy.” Lý Gia Đồ gật đầu, không thể không đồng ý, rồi cậu lại gật đầu tiếp, “Cũng như cách anh không nên bỏ qua em mà đi tìm ba mẹ em vậy. Anh không nên làm như thế, em cũng chịu thôi.”
“Lý Gia Đồ!” Rốt cuộc Tô Đồng đã nâng âm lượng lên, “Em có thể phân biệt rõ được mâu thuẫn chủ yếu và thứ yếu không? Bây giờ chuyện của chúng ta đã tạo ảnh hưởng không tốt đối với nhà trường, dù chúng ta không sai, nhưng vẫn phải chịu trách nhiệm với nó. Anh đã không còn liên quan gì đến trường nữa, nhưng em vẫn là học sinh của trường. Vậy nên nếu buộc phải xử lý, em sẽ bị tổn thương trực tiếp. Em gạt anh, không nói với anh, cũng không nói với ba mẹ em. Em có từng nghĩ tới không, rằng nếu không phải đương sự nói ra, tỉ lệ sai sự thật sẽ là bao nhiêu? Nếu hôm nay lúc cô chủ nhiệm của em nói với ba em, mà ông không hề biết chuyện trước, ông sẽ phản ứng như thế nào đây? Hôm nay anh không có mặt ở đó, không biết tình huống lúc ấy như thế nào. Nhưng em tin không? Nếu ba em không biết trước, không chừng ngay cả việc lo lắng nói đỡ cho em cũng chẳng có. Ba em là người đã năm mươi mấy tuổi, còn là lãnh đạo của một đơn vị, trước mặt một cô giáo trẻ hơn mình nhiều, vì con trai của mình bị lăng nhục, em đã từng lo nghĩ đến cảm nhận của ông ấy chưa?”
Lý Gia Đồ cũng tức giận với anh, cơ thể cậu hơi run rẩy, “Vậy, so với cảm nhận của em, anh thấy cảm nhận của ba em quan trọng hơn?”
Tô Đồng há miệng, quả đúng là Lý Gia Đồ không nghe anh nói gì mà, không biết nên khóc hay nên cười đây, “Em có thể đừng xoáy vào mấy thứ vụn vặt đó được không? Gì mà cảm nhận của em, cảm nhận của ba em? Bọn anh không hề khác gì nhau, anh và ba em đều muốn tốt cho em. Vả lại, nếu ba em không biết, sau đó ông nghe được tình hình của con trai mình từ miệng kẻ khác, trong lòng ông sẽ khó chịu, sẽ trách mắng em. Nếu hôm nay ba em không biết chuyện trước thì em phải làm sao? Em nói em có thể tự giải quyết, vậy em sẽ giải quyết như thế nào? Em sẽ hết đường chối cãi, nói làm gì có chuyện như vậy, hay là muốn thừa nhận mặc cho nhà trường xử lý?”
“Không có nhiều cái ‘nếu’ đến vậy.” Đối mặt sự phẫn nộ của Tô Đồng, Lý Gia Đồ vẫn mạnh miệng, “Anh đã sắp xếp xong xuôi, sau đó ở nhà nghĩ tới những cái ‘nếu’ chẳng xảy ra này để chứng minh cho tính chính xác của anh. Nhưng em nói cho anh biết, tình huống hôm nay thật sự là như thế nào. Anh nói là nếu! Nếu ba em không biết, sau đó ba nghe chuyện của em từ miệng của kẻ khác, trong lòng ông sẽ khó chịu. Em thừa nhận, chắc chắn ông sẽ không thoải mái gì. Nhưng anh có biết em đã biết như thế nào, rồi bằng lòng thừa nhận như thế nào không? —— Bởi vì hôm nay, từ miệng của ông, từ miệng các bạn em, em nghe chuyện của anh, em cực kỳ cực kỳ khó chịu!”
Tô Đồng ngẩn ngơ, tựa như câu nói cuối cùng của Lý Gia Đồ đã chặt đứt năng lực ngôn từ của anh, khiến anh không thể thốt nên lời.
“Em biết mọi người đều là tốt cho em.” Lý Gia Đồ vừa nghĩ tới điều này, đáy lòng cậu như tràn sự chua xót khó chịu như đau đớn khi bị ăn mòn. Cậu chịu đựng sự đớn đau ấy, buồn bã nói, “Nhưng lúc mọi người muốn tốt cho em, đã từng suy xét xem em sẽ nghĩ như thế nào chưa? Nếu mọi người làm việc này vì em, để em trải qua chuyện này quá thuận lợi, trông cũng rất vui vẻ đấy, vậy em nên cảm ơn mọi người nhỉ? Có lẽ là em hèn hạ lắm, nhưng em thật sự sẽ không cảm ơn mọi người. Bởi vì em thấy nó rất giả tạo, đó không phải cuộc sống mà em tự mình trải nghiệm.”
Khi cậu nói lời này, giọng càng lúc càng nhỏ, càng nói càng không còn sức lực. Mỗi một câu thốt ra, trong lòng cậu đều có âm thanh nhắc nhở chính cậu, “Nhưng mọi người đều thương mày, đều quan tâm mày, đều sợ mày chịu khổ, đều muốn tốt cho mày.” Lý Gia Đồ vừa nghe những lời này được lặp lại trong lòng, vừa nói lên những điều thật sự muốn nói ra miệng.
Việc này khiến cậu hao phí rất nhiều sức tinh thần, rõ ràng chỉ là nói mấy câu thôi mà cậu đã thấy hô hấp thật khó khăn. Đầu óc cậu lờ mờ, tựa như lúc nào cũng có thể ngất xỉu. Nhưng cậu trông thấy vẻ mặt yêu thương của Tô Đồng, mũi cậu chợt thấy chua xót, hốc mắt cũng nóng lên. Lý Gia Đồ cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình, giọng đã khàn, “Tô Đồng, em thật sự không muốn làm một đứa trẻ nữa. Anh để em tự làm chủ bản thân, được không?”
Đôi mắt anh đã ửng đỏ, Lý Gia Đồ chưa từng nhìn thấy ánh nhìn đau xót nào như vậy. Anh thở dài, rất dài rồi kéo cậu qua, ôm cậu vào lòng.
Anh ôm cậu rất mạnh, Lý Gia Đồ cảm thấy vai mình đang đau đớn. Khó khăn lắm cậu mới giơ tay lên ôm lại anh, túm lấy chất vải sau lưng anh.
“Anh xin lỗi.” Giọng anh run rẩy, lần nói thứ hai đã quả quyết hơn nhiều, “Anh thực sự xin lỗi em.”
Não Lý Gia Đồ thiếu ô-xi, màn ảnh trước mắt nhuốm màu u ám, lại thêm nhiều ánh sao. Cằm cậu đặt trên vai Tô Đồng, cố hết sức nuốt nước bọt, trong lúc hoảng hốt ấy, cậu chợt không nhớ ra vừa nãy cậu đã nói gì.
Chẳng qua là trí nhớ vài phút thôi mà. Cậu tưởng rằng mình sẽ mãi mãi không thốt ra được những lời ấy. Cậu nghĩ tới tình yêu của Tô Đồng, đó là thứ cậu cầu còn chẳng được, là thứ cậu hẳn phải nhét vào trong túi mình, vậy nên anh quân tâm đến cậu, trân trọng cậu, cậu không có tư cách gì để nghi ngờ hay khước từ. Nhưng cậu vẫn nói ra, lúc kịp phản ứng lại mới cảm thấy chuyện này thật khó tin.
Nhưng gánh nặng từ trước tới nay vẫn luôn đặt trong lòng như biến mất một chút vào lúc này đây. Sức nặng còn lại vẫn đặt trong tim, nhưng vốn dĩ cũng không nặng đến vậy, Lý Gia Đồ thấy cậu sẽ dần dần quen thôi.
Nếu Tô Đồng đã nghe ba cậu kể về sự thu xếp của trường rồi thì Lý Gia Đồ cũng chẳng cần giải thích cái gì nữa. Chiều hôm đó, Lý Gia Đồ ngủ trưa, ban đầu chỉ là nhắm mắt lại, dù thế nào cũng không ngủ được, nhưng sau đó vẫn thiếp đi lúc nào không hề hay biết. Lúc tỉnh dậy đã là chập tối hơn sáu giờ.
Tô Đồng đã không ở nhà nữa.
Lý Gia Đồ lướt dạo trong phòng mãi lâu sau vẫn không nhớ ra mình muốn làm cái gì. Cậu tắm rửa một cái, vốn dĩ lúc đi ra muốn tìm cái gì để ăn, nhưng mở tủ lạnh ra thì phát hiện bên trong toàn là rượu chuẩn bị sẵn, bèn lấy ra đặt lên kệ bếp, mở nắp bình, vừa lau tóc vừa uống.
Chỉ một giấc ngủ trưa thôi mà như đã qua mấy đời.
Điện thoại của Lý Gia Đồ nhận được tin nhắn từ Đàm Hiểu Phong: Ông ổn chứ. Nhìn thấy lời quan tâm này, phản ứng đầu tiên trong đầu cậu tất nhiên là, có chuyện gì à. Nhưng cậu ngẫm lại thì biết ý Đàm Hiểu Phong hỏi là chuyện gì bèn trả lời lại: Không sao, đều rất ổn, bây giờ đang ở nhà Tô Đồng.
Một lát sau, Đàm Hiểu Phong trả lời: Không sao là tốt rồi. Tiểu Ngưng rất lo lắng cho ông, cả chiều cứ nhắc tôi mãi.
Lý Gia Đồ không khỏi mỉm cười.
Đàm Hiểu Phong kéo cả Phùng Tử Ngưng vào nhóm chat. Câu đầu tiên của Phùng Tử Ngưng chính là: Nếu hai tuần này không phải đi học thì có thể đi chơi!
Cậu ngẩn người, đầu tiên là phản ứng không kịp với lời của cậu ta, sau đó lại tức khắc cảm thấy thật sự đúng là như vậy. Trừ hồi còn học tiểu học, mẹ và cậu cùng nhau đi theo tour đến Hải Nam ra thì Lý Gia Đồ chưa từng rời khỏi tỉnh bao giờ.
Nghĩ đến đây, Lý Gia Đồ chợt nhớ đến chuyện gọi cho mẹ cậu, xem tình hình của bà giờ thế nào rồi.
Điện thoại đợi một chốc mới kết nối được, từ giọng của mẹ, cậu cảm thấy bà đang rất bất ngờ, “Chuyện gì thế con?”
Nghe thế, Lý Gia Đồ hơi kinh ngạc, giờ đây cậu mới phát hiện, thì ra nếu cậu không có chuyện gì thì sẽ chẳng gọi cho mẹ. Cậu gãi lông mày, “Không có chuyện gì đâu ạ. Ba con đâu? Hai người ăn cơm chưa?”
“À… Mẹ nấu mì, đang ăn đây. Ba con ra ngoài ăn cơm, chiều nay bên y tế của trấn họp, họp xong thì ra ngoài ăn!” Mẹ hỏi, “Con thì sao? Ăn chưa?”
Lý Gia Đồ đáp, “Vẫn chưa ạ, chút nữa ăn sau.”
“Sao còn chưa ăn? Không phải tối nay phải đi học à?” Mẹ cậu ngạc nhiên.
Bà chưa biết cậu đã bị đình chỉ học nên mới hỏi như thế. Xem ra sau khi ba về đã không kể chuyện này với mẹ. Lý Gia Đồ cũng không nhắc đến, “Đang định ăn ạ, muốn đợi căn tin ít người thì đi.”
“À… Vậy mau đi ăn đi.” Bà thúc giục.
Lý Gia Đồ cảm thấy cuộc gọi này cậu không nói thêm gì được nữa, nhưng cậu nhất thời không nỡ cúp máy. Cậu nắm điện thoại, nghĩ một lát rồi nói, “Con đi ăn trước đây. Mẹ có chuyện gì thì cứ gọi cho con nhé.”
Mẹ cậu cười, “Được, mẹ cũng không có chuyện gì đâu. Con đi ăn cơm đi, chào con.”
Có lẽ khi thật sự càng để ý đến một người, lại càng không mong đối phương sẽ lo lắng. Lý Gia Đồ không thể nghe ra từ trong giọng nói ôn tồn của bà để xem bà không khỏe ra sao, cậu thản nhiên mỉm cười, “Vâng, chào mẹ ạ.”