Như Nguyệt Như Thu

Chương 59: Chương 59




Nguyệt Thu Triệt ngơ ngác ngồi, tựa hồ đã ngồi thật lâu, vẫn không nhúc nhích, thẳng đến lúc cảm thụ ấm áp quen thuộc kia, mới khôi phục tinh thần, ý thức được chính mình như đi vào cõi thần tiên rất lâu như vậy.

“Tuyết, xong việc rồi?” Thả lỏng chính mình đem toàn bộ thân mình rơi vào cái ôm ấm áp phía sau, thỏa mãn thở dài một tiếng.

“Ân, Triệt nhi đang suy nghĩ gì mà? Ngay cả ta đến đây cũng không biết, nên phạt!” Trừng phạt dường như chỉ cắn nhẹ một chút lên đôi môi hồng nhuận mê người kia, lập tức liền rời đi, chính là người còn thẹn thùng lúc nãy lại bất ngờ chủ động làm nụ hôn sâu sắc hơn.

Nếu người trong lòng vui, Nguyệt Như Tuyết đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức chuyển thành chủ động, hôn người trong lòng say đắm, không biết trước kia và bây giờ ra sao. Tại nơi người không thể nhìn thấy, trong mắt hàn quang hiện lên, xem ra vẫn là sớm một chút giải quyết chuyện nàycho tốt. Ôm chặt người trong lòng, đau lòng an ủi người mình yêu say đắm.

Liễu Tương Vân thật vất vả bỏ ra cả ngày đi theo nha đầu của mình, từ lúc Vân nhi trở về, nghe được Vân nhi nói Nguyệt Như Tuyết kiên nhẫn nghe hắn nói rất nhiều, không khỏi vui sướng. Một bên bước nhanh đi, vừa thỉnh thoảng nhìn chung quanh xem xét, tìm vị trí Tuyết Triệt, kỳ vọng tìm được mục tiêu của mình – Nguyệt Như Tuyết. Cước bộ bỗng nhiên dừng lại, trừng mắt nhìn cảnh tượng hai người đang hôn nhau say đắm trong đình, ánh mắt động cũng không dám động một chút, giống như xem người quái dị phía trước, khuôn mặt từ xanh chuyển trắng lại xanh rồi xám, một hồi lâu mới khôi phục lại tinh thần, không phát ra bất cứ tiếng động gì, lặng yên rời đi.

———————————————-

Đêm khuya, Nguyệt Thanh cung , trong phòng tối đen.

“Ngươi nói thật? Hai người bọn họ thật sự là có quan hệ như vậy?” Thanh âm nam nhân mang theo sự giật mình cùng giảo hoạt vang lên trong căn phòng tối đen.

“Ta thấy tận mắt, kia còn có thể giả bộ!” Xem nam tử mang vẻ mặt giảo hoạt, nữ tử mở miệng cảnh cáo, “Ta nói cho ngươi, ta còn chưa đạt được cái mà ta muốn, ngươi cũng không nên hành động thiếu suy nghĩ phá hủy chuyện của ta!”.

“Biết, biết, ta và ngươi là cái gì quan hệ a!” Tà mị nhìn nữ tử dung mạo xuất sắc trước mắt, nam tử bắt đầu hấp ta hấp tấp.

“Dừng tay!” Nữ tử đẩy ra bàn tay đang dần kề ngực mình, lớn tiếng ngăn cản, “Cẩu chỉ được ăn thỉ, cũng không nhìn xem đây là đâu! Thời gian cũng không còn sớm, ngươi trở về phòng mình đi.” (thỉ = phân)

Nghe ý tứ trong lời nói của nữ tử, nhưng nam tử cũng biết mục đích của mình còn chưa có đạt tới, không phải là lúc cùng nữ tử trở mặt, đành cẩn thận nhìn xung quanh, thần không biết quỷ không hay về trở về phòng mình, không biết toàn bộ cử động của mình đã rơi vào một đôi tối mắt đen sáng ngời đứng trong bóng tối. Nhiệm vụ hoàn thành, thân ảnh trong bóng tối không tiếng động rời đi, hướng người báo cáo.

————————————————-

Sau khi nam tử rời đi, nữ tử mới thắp đèn, ánh sáng mỏng manh – rõ ràng chiếu ra Liễu Tương Vân, lúc này mang đầy oán hận, bị ghen tị khiến khuôn mặt trở nênvặn vẹo. Nhớ tới buổi chiều, chính mình trong lúc vô tình chứng kiến cảnh đó, biểu cảm càng trở nên khủng bố, thật có thể tưởng tượng được người trước mắt lại là một trong võ lâm tam đại mỹ nữ.

Nguyệt Như Tuyết lại có thể ngang nhiên cùng một nam tử hôn môi, hơn nữa nam tử này còn là con của mình, chẳng lẽ Liễu Tương Vân nàng, đường đường là một trong võ lâm tam đại mỹ nữ ngay cả một người nam nhân cũng không bằng, không cho phép, nàng quyết không cho phép, nàng nhất định phải khiến Dương Vũ Phong kia biến mất!

“Nương, muộn như vậy còn chưa ngủ sao?” Liễu Thanh Vân thấy phòng Liễu Tương Vân còn sáng đèn, liền đẩy cửa mà vào.

“Đúng vậy, ngủ không được, đang nghĩ cha ngươi khi nào thì có thể đối với mẫu tử chúng ta giống như đối với nghiệt chủng kia!” Nhìn thấy Liễu Thanh Vân đẩy cửa vào, Liễu Tương Vân liền thu hồi diễn cảm lúc nãy, vẻ mặt ủy khuất.

Nói đến điều này, vẻ mặt Liễu Thanh Vân cũng đổi sắc, nghĩ đến hắn đối Nguyệt Thu Triệt tỉ mỉ chu đáo, trong lòng càng nghĩ càng không cam lòng, trong mắt không khỏi lộ ra oán hận.

“Ngươi có nghĩ muốn cha ngươi đối với ngươi tựa như đối Nguyệt Thu Triệt kia không?”.

Không nói gì chỉ gật đầu, từ ngày biết Nguyệt Như Tuyết là phụ thân mình, trong lòng Liễu Thanh Vân luôn hi vọng như vậy.

“Chỉ cần cha ngươi đối cái Dương Vũ Phong kia mất đi tin tưởng, như vậy hắn tự nhiên sẽ phát hiện của ngươi hảo, nghĩ đến hắn còn có một đứa con.”

Ngẫm lại lời nói của Liễu Tương Vân, Liễu Thanh Vân cảm thấy thập phần có lý, nhưng là nghi hoặc nói: “Vậy Vân nhi nên làm như thế nào mới có thể để cho phụ thân chỉ chú ý Vân nhi?”

Liễu Tương Vân cười ngọt ngào, đến bên cạnh Liễu Thanh Vân nói cho hắn biết đối sách vừa mới cùng nam tử kia thương thảo. Liễu Thanh Vân một bên cẩn thận nghe, một bên nhíu mày trầm tư, vì cái gì nương muốn người kia trở thành như vậy? Không phải còn có phương pháp khác sao?

“Đừng lo lắng, ngươi cứ việc làm theo tính toán của ta, mặt khác đều có ta an bài.” Nhìn thấy Liễu Thanh Vân nghi hoặc, Liễu Tương Vân dù sao cũng muốn che dấu sự thật về Nguyệt Như Tuyết cùng Nguyệt Thu Triệt, cũng không tính toán giải thích, chỉ sợ hắn hoài nghi lại hỏi lung tung, nhanh chóng hạ lệnh trục khách, “Được rồi, giờ cũng không còn sớm, ngươi cũng nghỉ ngơi một chút đi.”

“Vậy con cáo lui.”

——————————————————————

Sóc ấm lâu. Phòng nghị sự.

“Nguyệt Trúc, sự tình thế nào ?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của nam tử thản nhiên hỏi.

“Chỉ chờ vạch trần bộ dáng hai kẻ kia nữa thôi.”.

“Ân.”.

“Nguyệt Tinh, còn ngươi?” Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng của nam tử hỏi một tỳ nữ khác.

“Ta đã sớm chuẩn bị thoả đáng , chuyện này, ta mong đợi đã lâu mà, có phải hay không, Nguyệt Trúc?” Nguyệt tinh vẻ mặt khó có thể che dấu hưng phấn cùng vui sướng, càng khiến Lâu chủ cùng các Đường chủ kia thêm tò mò, chính là ngại cung chủ, không dám ép hỏi.

“Cung chủ, xin ngươi thương xót, nói cho ta biết a, ta thật sự là tò mò muốn chết!” Ấn Thủy nịnh hót nhìn Nguyệt Như Tuyết, ánh mắt vụt sáng, đều biểu thị “Thật muốn biết, thật muốn biết”, nhưng không thể dao động Nguyệt Như Tuyết nửa phần.

“Tham kiến cung chủ.” Một thân ảnh hắc sắc quỳ gối ở trong sảnh.

“Như thế nào?”.

“Quả nhiên giống như cung chủ suy nghĩ.”.

“Là ai?”.

“Sắc trời quá mờ, thuộc hạ không thể thấy rõ, mong cung chủ thứ tội.”.

“Lui ra.” Vừa dứt lời, bóng đen vô thanh vô tức biến mất.

“Nguyệt Trúc, nói cho bọn hắn biết.” Nguyệt Như Tuyết lưu lại những lời này, thân ảnh cũng biến mất ở Sóc Ấm lâu.

Những người lưu lại từ từ tiếp thu lời nói của cung chủ, nhất thời ầm ĩ, vẻ mặt mang ý cười, vây quanh Nguyệt Tinh Nguyệt Trúc, “Nói mau, nói mau!”.

Sau một nén hương, Sóc Ấm lâu truyền đến vài tiếng kinh hô.

“Thật sự, thật sự, thật tốt quá!”.

“Ta đã sớm hoài nghi , không thể tưởng được a, không thể tưởng được a….”.

“Nguyệt Thanh giống như đã lâu không có náo nhiệt như vậy !”.

“Có vở kịch hay nhìn, ha ha……..”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.