Như quả hữu mạt nhật, ngã môn tựu tại nhất khởi ba
Tác giả : Thương Dạ nữ tử
Biên : Thiên Dạ
☆, cùng một chỗ đi
Thường Giản ngẩn đầu xem danh sách giảm biên chế dán trên tường bên ngoài phòng làm việc, mặt không biểu tình. Thường Giản trở về chỗ ngồi của mình, trông thấy bên người vây tới một đám gương mặt bi thương, có người trầm thống nói:” Công ty thật sự là hơi quá đáng, làm sao như vậy được, hiện tại cuối năm có ai tuyển nhân viên đâu, bảo người làm sao mà sống!”
Thường Giản thuần thục trước sau như một bộ dáng tươi cười sáng lạn: “Không có chuyện gì đâu, vốn lúc trước cũng mong có ngày nào đi ăn uống thỏa thê một phen, vừa vặn tôi cuối cùng cũng có thể cuộc sống mà mỗi ngày đều tăng ca này, mừng còn không kịp”.
Có người lại nói “ Tiểu Thường chúng tôi không nỡ xa cậu!” cậu liền xông đến chỗ người đang nói mà ôm, một bộ dáng tình thâm ý trọng. “Tiểu Lưu, tôi cũng không nỡ xa các cậu, thời gian cùng làm với các cậu rất vui vẻ”. Thường Giản lại buôn ra, đối với các đồng nghiệp đang vây quanh mình… Ah, không , hiện tại là đồng nghiệp cũ, hét lớn “ Mọi người đừng như vậy nữa, vừa vặn là giờ tan tầm, tôi mời mọi người đi ăn cơm, mọi người không ai được từ chối, vui vẻ tụ lại, về sau có rảnh mà mời tôi đi chơi, tôi mới đến !”
Trong văn phòng lại sôi trào lên, cãi nhau rồi thu đồ đạc, tắt máy tính rồi tắt máy tính, một đám người thật đông vây quanh Thường Giản đi ra. Chen vào trong thang máy, mười mấy người còn lại ríu ra ríu rít, thảo luận xem trưa mai ăn gì, thảo luận xem cuối tuần làm gì, chọc nhau cười đùa, lời nói thực cởi mở. Thường Giản đứng trong góc thang máy, khôi phục vẻ mặt không biểu tình, trầm mặc lấy di động ra, nhìn thoáng qua thời gian ghi trên đó.
19 giờ 35 phút, ngày 21 tháng 11 năm 2012.
Cách lễ mừng năm mới còn 80 ngày, cách cuối năm còn có 40 ngày, mà cách tận thế còn có 30 ngày.
Hôm nay, cậu vô thân vô cố không bằng hữu không người yêu, bị công ty cho nghỉ việc.
Thường Giản dẫn mọi người đến nhà hàng câu thường vào, đi vào thì vừa vặn trông thấy ông chủ quen biết đã đưng trước sảnh, cậu vỗ vai người nọ : “Quản lý, lấy mấy bàn đắt tiền nhất của nhà hàng, mấy món không hơn một ngàn thì đừng đem lên a!” Quản lý nhà hàng gật đầu đáp ứng, kêu mấy người phục vụ dẫn bọn họ đến chỗ ngồi, lại viết một tờ giấy gọi người cầm vào bếp.
Đồ ăn rất nhanh được đem lên , một bàn của Thường Giản thực nháo nhào nhào nhào, oẳn tù tì rồi mời rượu, đem nhà hàng thành hàng quán bình thường, mấy người khách khách cũng phải đảo mắt nhìn xem. Quản lý nhà hàng nhìn thoáng qua bên đó, cũng không nói gì, nghe được bên kia lại lớn tiếng hô rượu, quản lý tự nhiên đẩy rương rượu đến bàn bọn họ. Lúc đặt rượu xuống nghe có người nói “Tiểu Giản nha, cậu đúng là kẻ biết chọc cười nhất văn phòng chúng ta, đối xử người khác lại tốt như vậy, chúng tôi sẽ tịch mịch a. Đúng rồi , sau này cậu có ý định gì a? Vẫn ở lại đây hay về quê?” Quản lý cất kỹ rượu rồi ngẩn đầu, trông thấy Thường Giản cười đến vui vẻ, vẻ mặt một bộ chẳng có gì : “ Tôi hả, đến đâu hay đến đó, dù sao cũng đâu có chết đói, mọi người không cần lo lắng cho tôi đâu !” Có người khác nói tiếp:” Nhưng mà, bằng cấp cậu tốt như vậy, đi chỗ nào chẳng được, chắc không cần ở lại cái công ty nhỏ này, nhất định là tìm được chỗ tốt rồi!” Mọi người lại nhao nhao phụ họa.
Thường Giản ha ha cười, lại rót rượu cho bọn họ.
Quản lý nhà hàng lại đến đứng ở sảnh tính sổ . Thời gian trôi qua, người qua đường ngoài cửa dần ít đi, đa số thực khách ở nhà hàng ăn uống no say cũng rời đi. Thường Giản trả hóa đơn, ở trước cửa vẫy mấy chiếc taxi cuối cùng đem mọi người đi hết. Quản lý nhà hàng tiếp tục ký sổ, ánh mắt liếc xéo nhìn qua có người lại tiến đến, đang muốn mở miệng mời chào, lại thấy chính là Thường Giản vừa trả hóa đơn quay lại, đứng trước mắt mà ánh mắt mông lung nhìn anh “ Quản lý, tôi ngồi ở đây một lúc có được không ?”
” Ngồi tự nhiên.”
Trong nhà hàng chỉ còn lại có hai ba bàn khách, quản lý nhìn Thường Giản lung la lung lay đi đến bên một bàn dành cho bốn người ở gần cửa sổ, phanh một tiếng không biết là ngồi xuống hay là té xuống, tóm lại là tựa lệch trên ghế, đầu cúi gầm trong ngực, yên tĩnh nhìn ra cửa sổ.
Quản lý cũng mặc kệ câu ta, tiếp tục làm việc.
Rất nhanh người khách cuối cùng cũng đi, quản lý khóa kỹ tiền mặt, lại phân phó hết các nhân viên phục vụ : cho đám bọn họ tan tầm. Thường Giản vẫn ngồi ở đằng kia không nhúc nhích, quản lý đoán cậu ta có phải ngủ rồi hay không, tiến lại xem thử, phát hiện mắt cậu ta vẫn mở lại rất sâu sắc, nếu như nói vừa rồi ánh mắt kia vẫn là sương mù men say che đi mà nói, hiện tại chính là long lánh hữu thần.
Quản lý ngồi xuống đối diện cậu :” Tôi phải đóng cửa.”
Thường Giản rốt cục bỗng nhúc nhích, xoay đầu lại, kéo căng mặt cũng không có chút biểu lộ nào, kinh ngạc nhìn anh.
” Quản lý, lại đến bình rượu.”
” Ở đây không phải quán bar.”
Thường Giản trên mặt lộ ra một nụ cười sáng lạn :” Tôi uống ở đây không được sao.”
” Đi, lại quầy .” Nói xong đứng dậy đi trước .
Thường Giản theo sau đến quầy rượu, nhìn quản lý mở ra tủ lạnh đã khóa kĩ, cầm ra cho cậu một chai bia. Xúc cảm lạnh buốt trong tay kích thích, Thường Giản lại mở miệng “Quản lý, anh có biết hôm nay ngày mấy ?”
“21.”
” Vậy anh có biết hôm này là ngày gì?”
Quản lý suy tư một chút, lắc đầu.
Thường Giản nở nụ cười:” Hôm nay đúng là trước tận thế một tháng.”
” Ah.”
” Oa, anh tốt xấu cho một chút phản ứng. Anh không tin tận thế?”
Quản lý cũng khẽ cười:” Việc này, ai biết được.”
Thường Giản cảm giác mình bị cười nhạo, có chút buồn, không tự giác nhăn lại lông mi, quệt mồm, biểu lộ bốc đồng như vậy cậu cũng không nhớ rõ trước kia đã làm bao lâu, lại bị quản lý nhà hàng trước mắt thu hết vào mắt.
” Cái kia,anh có vợ không ?”
” Không có.”
” Bạn gái thì sao ?”
” Cũng không có.”
” Vậy làm sao bây giờ, tận thế đến rồi bên người cũng không có một ai , thực đáng thương ah!”
Quản lý vừa cười: “ Chuyện đó cũng không có biện pháp”
” Còn một tháng nữa, anh dù sao cũng tìm cái biện pháp chứ”
” Tôi không biết. Cậu nói làm sao bây giờ?”
Thường Giản nhìn lên trần nhà rất nghiêm túc mà suy nghĩ, lông mi toàn bộ nhăn nhúm, bộ dáng minh tư khổ tưởng quả thực có thể nói là ngây thơ chân thành, quản lý nhất thời không có biện pháp để phân biệt cậu ta là say hay không say.
” Ah, không bằng như vậy.” hơn nửa ngày, Thường Giản mới đột nhiên nghĩ đến một biện pháp tốt, nhìn quản lý mà mắt lóe sáng giống như lóe ra hai ngọn lửa nhỏ.
” anh không có bạn, tôi cũng không có bạn , còn một tháng nữa, không bằng hai người chúng ta kết thành một đôi, thế nào?”
Quản lý nhìn Thường Giản trước mặt, trên mặt cậu ta tươi cười lóng lánh đến chướng mắt.
“…… Như vậy, ít nhất lúc tận thế đến, chúng ta cũng không phải ở một mình.”
☆, ở chung a
Thường giản khi tỉnh lại đầu trống rỗng, tựa như một đoạn phim nhỏ, hoàn toàn không nhớ nội dung cốt truyện. Vừa ngồi dậy, đã thấy một người tiến đến trước mặt cậu, để sát mặt vào nhìn mặt cậu, mang theo một tia ôn nhu vui vẻ “ Tỉnh rồi ?, cậu thật có thể ngủ”
Động tác của Thường Giản lập tức tạm dừng, cả người cứng tại chỗ. Cậu không có kinh nghiệm đối với việc vừa tỉnh dậy thấy một người lạ bên người, tròng mắt trừng trừng, nhất thời không kịp phản ứng, đợi cái loại cảm giác trùng kích qua đi, mới do dự dò xét người trước mặt.: “Anh…”
Người trước mặt thản nhiên ngồi đối diện cậu, nâng lên kính mắt, cười nói “Không nhận ra?”
Thường Giản lúc này mới nhận ra người nọ, lập tức kinh hãi:” Quản lý nhà hàng?!”
Người trước mặt chỉ là cười.
Chưa thấy qua bộ dáng quản lý đeo mắt kiến, tựa như là thấy một người khác, Thường Giản lắp bắp nói cả buổi mới mở miệng “Cái kia, cái kia…… Tôi tại sao lại ở chỗ này?”
” cậu ngày hôm qua nói còn chưa dứt xong thì say đổ, gọi như thế nào cũng không tỉnh, tôi lại không thể ném cậu trong nhà hàng, đành phải mang cậu trở về”
” Ah…… Như vậy, vậy làm phiền anh rồi.” Thường Giản rất xấu hổ, kỳ thật cậu cùng người này cũng không phải quen thuộc gì, chỉ là thường đến nhà hàng của anh ta mới nhận thức. Đây cũng là lần đầu cậu ở lại nhà người ta, lại dưới tình huống say như chết, nên cậu xấu hổ vô cùng.
” tôi không làm dơ nhà của anh chứ……?”
” Không có, lúc cậu say lại rất nghe lời”
“…… Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Thường Giản gượng cười hai tiếng.
Quản lý hé mắt, ánh mắt sắc bén nhìn cậu:” Xem cậu thật giống như rất khách sáo, cùng tôi ở chung không thoải mái sao?”
Thường Giản đầu chấn động, theo phản xạ lộ ra mỉm cười cộng thêm lập tức phủ nhận:” Không có không có, như thế nào không thoải mái, quản lý là người tốt như vậy”
Thế nhưng mà đối phương nghe nói như thế sắc mặt cũng không tốt một chút nào, vẫn nhìn cậu chăm chăm, thấy Thường Giản trong lòng đều sợ hãi.
” Ách…… Cái kia, cũng quấy rầy đã lâu rồi, nếu không có gì tôi trước hết……”
” Lời cậu nói ngày hôm qua là ngiêm túc sao?”
” Ah?” muốn nói cáo từ đột nhiên bị trách móc, Thường Giản còn không kịp phản ứng, chỉ thấy người đối diện sắc mặt vừa đen một tầng.
” cậu không nhớ rõ?”
Bị người đối diện khuôn mặt lạnh lùng hù dọa, Thường Giản trong lòng rung chuyển một phen, lập tức mặt mày hớn hở mà pha trò : “Nhớ rõ nhớ rõ, đương nhiên nhớ rõ chứ. Bất quá…… anh nói là nói về cái gì, nếu không thì nhắc tôi một chút?”
” Về…… cậu nói trước tận thế muốn cùng tôi kết thành một đôi.”
“……”
” Còn có , tôi đã đáp ứng.”
“!!!”
Quản lý nhìn biểu lộ khiếp sợ của Thường Giản, mắt rủ xuống thản nhiên nói:” Xem ra cậu thật sự không nhớ rõ, được rồi coi như, dù sao cũng là lời nói đùa đi.”
Thường Giản tranh thủ thời gian sáng tỏ:” Không đúng không đúng, tôi nhớ được , chỉ có điều…… Chỉ nhớ rõ nửa phần trước.”
Trông thấy quản lý giương mắt nhìn cậu , Thường Giản đột nhiên ngạnh, cúi đầu trầm mặc một hồi mới nói tiếp:” Cái kia…… Cũng không phải lời nói chơi.”
” Tốt, vậy ăn cơm trước đi.” Người đối diện nhanh chóng đứng lên đi.
“……” Chuyển biến kiểu này có chút quá nhanh, ảo giác như là để cho Thường Giản trả lời một đáp án chính xác mới có cơm ăn.
Bữa sáng rất đơn giản, sữa bò nóng trong lò viba cùng bánh mì mua ở siêu thị, làm cho tưởng tượng của Thường Giản tan vỡ. Muốn hỏi tưởng tượng cái gì, đương nhiên Thường Giản nghĩ, kẻ làm chủ một cái nhà hàng thì cơm nước cũng phải phong phú chứ, bữa sáng tối thiểu cũng phải có mười tám loại thức ăn. Loại này đích thực phá hư Logic.
Vừa ăn, quản lý tiếp tục cùng cậu nói chuyện phiếm:” Nghe các cậu ngày hôm qua nói chuyện, cậu từ chức ?”
” Ân.” Thường Giản qua loa một tiếng.
Quản lý nhìn về phía cậu:” Cũng bởi vì tận thế?”
” PHỐC……” Thường Giản một miệng sữa bò thiếu chút nữa phun ra ,” Làm sao có thể! Tôi còn không có điên như vậy a…… Kỳ thật, tôi bị công ty sa thải a”
” Vì sao bị sa thải?”
” Công ty sa thải người còn cần lý do ư?” Thường Giản nhún nhún vai,” Đại khái là tôi làm việc không tốt a.”
” cậu thoạt nhìn không giống người lười biếng” quản lý một bên gặm bánh mì, một bên rất nghiêm túc nói:” Là đồng sự của cậu giở trò quỷ sao?.”
Thường Giản sửng sốt một chút, mới cười rộ lên:” Cám ơn anh nói như vậy. Công ty hiệu quả và lợi ích không tốt, tôi là người ít thâm niên nhất , không tìm tôi làm người chết thay thì tìm ai bây giờ? Bọn họ đều đã coi tôi là người bên ngoài, lại tốt nghiệp ở đại học danh tiếng, tìm một chỗ công tác khác cũng không thành vấn đề, nếu không thì về quê”
” cậu tựa hồ không có ý định về nhà.”
Thường Giản cười khổ lắc đầu.
” Vậy bây giờ tính thế nào đây, muốn tìm việc làm ư?”
” Tạm thời thì không , muốn nghỉ ngơi một thời gian ngắn. Đây không phải tận thế sắp đến sao , tôi dùng một tháng này vẫn còn không đủ a” Thường giản cười đến vui vẻ.
Quản lý ăn xong bữa sáng, rút khăn tay lau miệng:” cậu thật sự tin có tận thế?”
Thường giản học ngữ khí của anh ta:” Loại chuyện này, ai biết được.”
Cái này quản lý cũng cười, thanh thản ngồi nhìn cậu:” Cái kia…… cậu vì cái gì tuyển tôi ?”
Thường Giản cười ha ha:” cái gì tuyển với chả chọn a, anh cho rằng tuyển người mẫu sao? Vậy còn anh, anh thì tại sao chọn bên cạnh tôi ?”
Người đối diện nhíu mày:” Tôi lúc nào coi trọng cậu ?”
Thường giản cười nhìn anh ta:” Không có sao? Vậy anh làm như vậy thật đúng.”
Quản lý nhìn cậu nhưng cười không nói, Thường Giản cũng không chút nào lảng tránh nhìn anh ta chăm chăm. Hồi nhau trầm mặc lẫn nhau , Quản lý mới nhận thua:” Được rồi, là tôi để ý cậu, tôi đột nhiên cảm thấy, có người cùng một chỗ vượt qua tận thế , cũng không tệ”
Thường Giản cũng bắt chước anh chịu thua:” Tôi đây với anh đồng dạng.”
Quản lý nhịn không được vừa cười:” cậu quả nhiên rất thú vị. Xem ra kế tiếp một tháng tôi cũng sẽ không nhàm chán. Nói thử xem, trước tận thế cậu muốn làm cái gì ?”
” Vấn đề này tôi thật không nghĩ tới……” Thường Giản nhăn nhíu mày, theo thói quen lại nhìn lên trời, quản lý phát hiện bộ dáng này chính là thói quen lúc suy nghĩ của cậu ta “ Đại khái là thỏa thích ăn, thỏa thích ngủ, thỏa thích chơi a”
” Chỉ như vậy? Như vậy thực lãng phí sinh mệnh của một tháng cuối cùng ?” Quản lý dáng tươi cười càng sâu:” Vậy có tôi hay không có tôi có gì khác nhau đâu ?”
” Như thế……” Thường Giản cười đem quản lý từ đầu đến chân dò xét một lần,” Anh là người tốt , có thể làm bạn được” Trên mặt thản nhiên cười, nhưng ánh mắt Thường Giản dần dần chìm xuống, “ Có anh đương nhiên bất đồng, tôi trước giờ luôn chỉ là làm việc một mình “
Quản lý nhàn nhạt nhìn cậu:” Ví dụ như ..?”
” Ví dụ như……” Thường Giản đảo mắt, vạch lên đầu ngón tay mấy cái:” Khi còn bé, một mình ở nhà đợi ba mẹ, một mình chơi, một mình ngủ. Về sau đi học, một mình đến trường, một mình tan học, một mình đi. Lúc đi làm, ở một mình, một mình dạo phố, một mình ăn cơm, một mình sinh hoạt.”
Quản lý cười:” Làm cái gì đều là một mình? Như vậy quái gở a. Nhưng ta nhớ được ngươi thường mang bạn bè tới ăn cơm.”
” Có đôi khi cũng có bàn bè, có đôi khi cũng đi cùng người khác, thế nhưng mà trong lòng tôi vẫn là một mình, chẳng có gì bất đồng”.
Quản lý uống cạn hộp sữa trong tay, tư thái nhàn nhã giống như đang uống rượu vang “Tôi có gì bất đồng?”
” Tôi cũng không biết…… Tôi giống như đặc biệt nguyện ý nói cho anh biết lời trong nội tâm”. Thường Giản có chút thật xin lỗi, ánh mắt lặng lẽ chuyển sang nơi khác:” Đại khái là tôi kỳ thật cũng không tính thật sự nhận thức anh, đối với anh hoàn toàn không biết gì cả, cả tên của anh cũng không biết. Cho nên ngược lại có thể nói cho anh những thứ mà sẽ không nói cho người khác”
” Cho nên…… Cậu lại cố gắng vòng vo là muốn hỏi tên tôi ?”
” Không có.”
” Không muốn biết?”
” Ân…… Tạm thời không muốn a.”
” Được rồi.” Quản lý từ trong túi lôi ra vật gì đó, đặt lên mặt bàn giao cho Thường Giản. Thưởng Giản cầm lên xem, thì ra là một cái chìa khóa.
” Đây là……” Thường Giản có chút kinh ngạc, ẩn ẩn đoán được cái gì, nhưng lại không thể tin được anh ta có ý tứ kia.
” đây là chìa khóa.”
” sao lại đưa cho tôi….” Thường Giản hai mắt hiện tinh quang mà nhìn anh ta.
” Hiện tại liền làm chuyện thứ nhất cậu chừa từng làm qua, cùng nhau ở chung”
Hết phần 1+2