Như quả hữu mạt nhật, ngã môn tựu tại nhất khởi ba
Tác giả : Thương Dạ nữ tử
Biên : Thiên Dạ
☆, kế hoạch tận thế
Ngày 22 tháng 11, Thường Giản vào ở nhà của quản lý.
Bởi vì không đi làm, chỉ riêng việc chi tiêu đã ra chứ không có vào, chớ nói chi đến món tiền thuê nhà kếch xù, cho nên Thường Giản rất cảm kích đề nghị của quản lý.
Buổi chiều Thường Giản cuối cùng cũng đem hết toàn bộ đồ đạt đến ổ mới, khi còn chưa kịp thở, quản lý ném cho cậu một cái nhiệm vụ mới.
” Đem chuyện muốn làm trong một tháng này của cậu liệt kê ra đi”
” Hả ?”
” có thể coi là ……chuẩn bị tốt kế hoạch cho tận thế.Mọi thứ đều phải quy hoạch rõ ràng mới có hiệu suất”
“……”
Vì vậy liền cả hành lý cũng chưa kịp dọn dẹp, Thường Giản bỏ ra ba giờ ngồi vùi đầu khổ tưởng, cân nhắc lại cân nhắc, châm chước lại châm chước, rốt cục định ra một phần hành trình tự nhận là không sơ hở tý nào cung kính đưa cho quản lý xem qua.
Quản lý thản nhiên ngồi trên ghế sa lon, giở ra tờ giấy đã nhăn nhăn nhúm nhúm.
Chỉ có mấy dòng ăn xong rồi ngủ ngủ xong rồi ăn.
“……”
” để dành năm ngày không được sao! Tâm linh tôi vừa mới bị thương, cần nghỉ ngơi một chút”
” Ba ngày.”
“QAQ”(giống tiếng quác quác =)) )
Cùng nhau chơi game suốt đêm, loại đối chiến.
” Tôi không biết chơi game.”
“…… khối lập phương Russia cũng có được a!”
Ăn đồ ăn người khác vì mình làm, hơn nữa nhất định phải có bánh Tạc Gia (cà tím chiên -炸茄饼 – bạn nào muốn biết thêm chi tiết thì copy cái chữ kia lên GG).
” Cậu cho rằng tôi mở nhà hàng thì biết làm cơm?”
“……”
” Hơn nữa bánh cà tím chiên mới chịu sao?”
” Tôi muốn ăn ah……”
” Ăn mì gói cũng được mà ?”
“QAQ”
Đi xem phim sau đó cùng nhau đứng ở trên đường cười to.
“……”
Đi lặn ở Maldives
“…… Cậu có hộ chiếu sao ?”
” Không có……”
” Không kịp làm đâu, bỏ đi .”
” Vì cái gì! Có chỗ kí một phát là được mà !”
” Vậy cậu có nhiều tiền như thế để chi trả sao?”
“…… Chẳng lẽ không phải anh xuất tiền sao!”
” Thỉnh giao tiền thuê nhà tháng này.”
“QAQ”
Đi Nhật Bản xem hoa anh đào.
“……”
Rồi chu du Châu Âu.
“……”
Đến Nam Cực xem chim cánh cụt.
“……”
Đi Châu Phi xem động vật hoang dã.
” Đi ra ngoài xuống lầu quẹo phải đi đến giao lộ có một tòa soạn báo, có bán bản đồ địa lý các quốc gia, cậu tự đi mua đi. Tất cả đều xong.”
“QAQ”
Đi Tây Tạng xem tuyết sơn.
” Cậu nghĩ cậu đủ chi phí tự đi sao ?”
” Đại khái…… Đủ a……”
” Cái này thông qua đầu tiên.”
” Cám ơn QAQ”
Muốn tự mình làm một cái máy bay, muốn bay lên trời.
“ Tôi cảm thấy chuyện này có cho cậu mười năm nữa cũng làm không xong”
” Không phải máy bay thật ! Là máy bay điều khiển a……”
” Ah, là đồ chơi ah.”
“……”
Đem tiền tiêu hết.
” Việc này tuyệt đối không có vấn đề, bất quá đằng sau nên thêm một câu nữa ‘không vay tiền của người khác’.”
“……”
Đi trụ sở bí mật, cùng một đêm.
” Trụ sở bí mật?”
“……”
” Cùng một đêm?”
” Đừng nghĩ quá nhiều!”
Cuối cùng cùng nhau một chỗ chờ tận thế đến.
Sau khi kế hoạch tận thế đã định xong, quản lý cũng thả cho Thường Giản đi dọn dẹp hành lý. Lúc dọn được một nửa, bụng Thường Giản bị đói nên kêu vang, thở không ra hơi, liền ủy khuất cầu khẩn quản lý thưởng cho một phần cơm. Quản lý còn chăm chú hoàn thiện kế hoạch cho tận thế của bọn họ chính xác đến từng phút đồng hồ, nhìn Thường Giản bộ dáng đáng thương, đành vung tay , kêu Thường Giản đi thay quần áo. Cậu lại nhảy dựng lên vui vẻ theo sát phía sau anh . “Muốn đi ra ngoài ăn sao? Phiền quá vậy, ở nhà tùy tiện làm vài món được rồi”. Cậu còn tò mò chưa thấy được trù nghệ đích thực của quản lý.
Quản lý liếc nhìn cậu một cái:” Tôi bình thường đều ăn tại nhà hàng, trong nhà không có cái gì ăn được.”
“……” Thường Giản rốt cục bắt đầu tin tưởng việc quản lý nói không nấu cơm chắc chắn là không hề gạt cậu.
May mắn quản lý còn có xe, lúc chín giờ hai người cũng đến nhà hàng ăn một bữa tối trễ. Thường Giản bị đưa đến phía sau nhà hàng, kì thật chính là một cái bàn dài mà phòng bếp cùng nhân viên dùng cơm, cậu chọn một chỗ ngồi ngồi xuống, đã thấy quản lý xắn tay áo lên rồi chui vào bếp bật lửa đặt nồi lên.
” Ài? Anh làm cái gì ?”
” Bây giờ, đầu bếp đều tan tầm .” Nồi đặt trên bếp lửa lớn cũng phát ra tiếng kêu rung động, làm cho thanh âm trả lời của quản lý trở nên có chút mông lung.
Thường Giản không hề lắm miệng nữa, vụng trộm quan sát phía sau lưng quản lý, nhìn thấy anh ta thái thịt thành từng tảng, không khỏi mím môi cười trộm, lại oán thầm lời của người này không biết câu nào thực câu nào giả.
Rất nhanh hai đĩa cơm chiên hiện lên trên bàn, xanh đỏ tím vàng, ngũ thải ban lan (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen).
” Oa, thật xinh đẹp, đây là cái gì? Lần sau lại đến chỗ anh ăn cơm luôn đi !”
Quản lý trừu rút khóe miệng: ” Đây là cơm chiên độc nhất vô nhị của quản lý, số lượng có hạn. Nếu như mỗi ngày đều đến , tôi không phải bị mệt chết sao”
” Hắc hắc.” Nghe thế cười trả lời, Thường Giản chẳng biết tại sao đặc biệt vui vẻ.
” Ah, ăn ngon!” Thường Giản cười híp mắt :” Xem ra người nào đó nói sẽ không nấu cơm là giả. Vậy thực hiện nguyện vọng thứ nhất của tôi đi”
” Không phải đã thực hiện rồi sao?” Quản lý cầm cái thìa trong tay gõ nhẹ lên đĩa trước mặt Thường Giản.
Thường Giản lập tức trừng thu hút:” thực hiện chỗ nào, đâu có bánh Tạc Gia!”
“Cái cậu nói là phẩm vị cấp thấp, bổn quản lý sẽ không làm”
“Đồ ăn còn phân chia cấp bậc hả? Anh không nên vũ nhục nguyện vọng của tôi!”
Quản lý nhìn cậu đang lòng đầy căm phẫn, khẩu khí nhàn nhạt: “ biết làm cơm chiên không có nghĩa là biết làm cái bánh gì đó”
Thường Giản thành khẩn nhìn anh : “Baidu một phát là biết làm liền”
” Cái loại đồ ăn mà xem sách nấu ăn xong làm, cậu cũng dám ăn sao?”
” Tôi dám! Tôi có thể đem anh ra làm chuột bạch trước, nhất định sẽ đốc thúc anh không ngừng tiến bộ. Hơn nữa tôi tin tưởng rằng, kỹ năng mới gì cũng hoàn toàn có thể luyện tập được !”
Quản lý rốt cuộc nhìn không được ‘phụt’ một tiếng cười ra “ Cái này, cậu…. Ai, tôi cảm tưởng nói chuyện với cậu quả thực kéo thấp chỉ số thông minh của tôi”
Thường Giản cũng cười:” Không có việc gì không có việc gì, cao xử bất thắng hàn (ở chỗ cao không khỏi rét vì lạnh), ngẫu nhiên lão nhân gia ngài cũng phải xuống cảm thụ chỉ số thông minh của hạ tầng chút đi”
Quản lý một ngụm cơn ngẹn lại ở cổ họng, thiếu chút nữa phun ra, dang tay vô cái bàn : “ Ăn cơm! Không cho nói chuyện!”
Thường Giản ngậm miệng cười, ngoan ngoãn ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Thường Giản đi theo quản lý đến trước đại sảnh nhà hàng, nhìn quản lý cùng với một tổ trưởng trực ban nói : “Lưu Tổng ngày mai sẽ tới, tôi cần nghỉ ngơi một tháng, có sự tình quan trọng thì gọi điện cho tôi là được”
Thường Giản trong lòng cả kinh, đến lúc ngồi lên xe mới dám hỏi quản lý : “ Anh không đi làm một tháng? Vì tôi sao? Anh không cần làm như vậy, chúng ta có thể đợi đến cuối tuần….”
Quản lý liếc cậu một cái:” Hành trình kế hoạch tận thế của cậu như vầy, tôi cho dù có không đi làm cũng sợ không làm hết những sự tình kia”
Thường Giản cúi đầu không lên tiếng, cậu biết là bởi vì quản lý đối cậu quá dễ dãi , cậu mới bất giác trước mặt anh tùy hứng đùa nghịch một chút, nhưng nếu ảnh hưởng đến công tác cùng sinh hoạt của đối phương, thì cậu tuyệt đối không muốn.
“Kỳ thật, những thứ kia tôi chỉ tùy tiện nói , anh không cần tin là thật…”
Quản lý nghiêm túc nhìn cậu “Nếu như cậu mơ một mình, phải có một người đến giúp cậu biến thành thực tế, bằng không thì tất cả cũng chỉ là ‘tùy tiện nói’ mà thôi”
” Thế nhưng mà làm ảnh hưởng đến anh……”
” cậu quan tâm nhiều như vậy làm gì vậy?” Quản lý cười xoa đầu cậu “ Tận thế sắp đến, cũng không có giao thiệp với ai , có kiếm tiền như vậy thì được cái gì đâu ?”
Thường Giản cười khổ:” anh không phải không tin tận thế ư.”
Quản lý khởi động xe, vững vàng mà đi ra khỏi bãi đậu xe “Tôi có tin hay không. Hôm nay coi như là tận thế, có gì không được chứ?”
” Cái kia…… Kế hoạch tận thế nên sửa lại một chút, tôi chỉ chiếm nữa tháng, còn lại nửa tháng để cho anh , anh cũng liệt kê ra mấy việc đi. Như vậy anh cũng theo giúp tôi, tôi cùng anh, công khai công bình công chính” Thường Giản chớp chớp mắt, như cún con nhìn anh.
” Ha ha……” Lão bản cười đến vỡ bụng, quay đầu nhìn cậu “ Cậu muốn để tôi liệt kê, thực sự tôi nghĩ không ra. Tôi không có chuyện gì đặc biệt muốn làm. Huống hồ kế hoạch tận thế của cậu, đâu có mấy cái tôi đã làm qua đâu, nên cũng coi như là cậu thay tôi lên kế hoạch a”
” Làm sao có thể!” Thường Giản lại không tự giác chu miệng:” Nếu quả thật có tận thế, anh sẽ không nghĩ có chuyện làm sao? Rõ ràng là không tin còn lừa tôi sao”
” Aiz, tôi nói là thật.” Ngữ khí của quản lý có phần bất đắc dĩ: “ Thực sự biết rõ mình sắp chết rồi, nếu tôi biết rõ tôi cũng chỉ sẽ như bình thường , như thường đi ra đường, như thường lệ ngủ rồi ăn, cũng sẽ không cố tình làm ra cái gì”
” Ah…… Vì cái gì?” Thường Giản nghe, không hiểu sao trong lòng có chút cay cay.
Quản lý lại không chú ý, chuyên chú nhìn về phía trước: “Ai biết được, đại khái là vì tôi có có mộng tưởng gì a”
Thường giản không nói.
Quản lý cười nhìn bộ dáng cậu cúi đầu: “ hơn nữa, vẫn chỉ nghỉ có một tháng, tiền cũng không thiếu được, ai bảo tôi là ông chủ đâu?”
Thường Giản bĩu môi, đã trầm mặc hơn nửa ngày, mới nhỏ giọng lầm bầm một câu:” Vạn ác tư bản chủ nghĩa.”
Quản lý cười to.
Về đến nhà, Thường Giản chứng kiến quản lý lập nhật trình hằng ngày, lập tức không hài lòng: “Vì cái gì ăn hết ngủ ngủ hết ăn của tôi được sắp xếp đến ba ngày cuối cùng?!”
” Chẳng lẽ không nên như vậy sao, ăn được ngủ đủ mới có thể chết được thoải mái mà.”
” Không được! Một tháng sinh tồn cuối cùng của chúng ta phải là một con đường trọng yếu trải qua cảm ngộ nhân tính, có lẽ từ đó chúng ta cảm nhân được sự huyền bí tiến hóa nhân loại”
” Cho nên……?”
” Cho nên kế hoạch tận thế của tôi hẳn phải bắt đầu nhìn qua sinh hoạt bình thường của heo”
Quản lý im lặng nhìn cậu : “ Ý cậu là người là tiến hóa từ heo sao?”
” Vậy làm sao, người là động vật có vú, heo cũng là động vật có vú, người có thể tiến hóa từ khỉ, vì cái gì lại không thể tiến hóa từ heo đến đâu ?”
“……” Quản lý cười lắc đầu : “Sóng điện não của chúng ta rõ ràng không cùng một cấp độ, được rồi coi như theo lời cậu”.
Thường Giản vui vẻ nhảy dựng lên:” A, chúng ta tối nay có thể chơi game suốt đêm?”
“……”
☆, đi chơi vui cười a
Ngày 23 tháng 11, Thường Giản ở nhà quản lý chính thức bắt đầu sinh hoạt ăn ngủ , ngủ ăn.
Cậu vốn ở trong phòng riêng, nhưng bởi vì trong phòng không có TV, chiến trường của cậu trở thành ghế sô pha, mỗi ngày cơm nước xong xuôi thì coi TV , lên mạng lướt wed coi tạp chí,đến lúc mệt thì nằm ngủ, thỉnh lại ăn cơm. Thật giống như cuộc sống của heo. Quản lý dường như công việc bề bộn, thường không có ở nhà, Thường Giản nghĩ anh ta cũng không có khả năng yên lòng vì việc trong nhà hàng, nên cũng không đi quản lý anh ta. Nhưng đến giờ cơm quản lý sẽ trở về, hoặc là mang thức ăn nhanh hoặc là mang nguyên liệu về nấu vài món đơn giản. Buổi tối ở chung , Thường Giản rốt cục cũng ăn được món bánh Tạc Gia tâm tâm niệm niệm.
Chỉ có điều bộ dáng thực kỳ quái.
” Tại sao là màu đen ?” Thường Giản nhìn kỹ đồ vật đen sì ở trên bàn bị kẹp thành một khối, dùng một loại ánh mắt như đang nghiên cứu thuốc thử hóa học mà nhìn.
” Kẹp lại rồi đó.” Quản lý bình tĩnh trả lời.
Thường Giản cũng không chê, một ngụm cắn xuống, miệng chậc chậc:” Kỳ thật cũng không tệ lắm, lớp hương vị bên ngoài lại có một phong vị khác”
Quản lý cười, cũng kẹp một cái ăn:” Cậu vui là được rồi.”
Thường Giản nghe vậy lại trừng mắt:” Đừng nghĩ rằng tôi sẽ dễ dàng hài lòng như vậy”
” Kỳ thật tôi đã tìm được bí quyết , lần sau làm lại thêm chút nước thử.”
Thường Giản lại vui vẻ :” Kia thực mong chờ biểu hiện ngày mai của anh a”
” Ngày mai còn ăn?” Quản lý khởi khởi mi:” Sẽ không chán ư?”
” Làm sao mà chán được !” Thường Giản trong miệng nhét đến căn phồng “ Bánh Tạc Gia là giấc mộng của tôi ! Mộng a! Anh sẽ không hiểu đâu”
Buổi tối, Thường Giản lại quấn quít lấy quản lý để … kịch chiến. Tối ngày đầu tiên cùng quản lý war đến 12 giờ đã mở mắt không ra , Thường Giản nghĩ đến quản lý buổi sáng hôm đó có đi làm, buổi tối mệt mỏi là chuyện bình thường cho nên có lòng tốt buông tha anh. Ngày hôm sau quản lý kiên trì đến hai giờ sáng, nhưng cuối cùng vẫn không để ý cầu khẩn nài kéo của Thường Giản, dứt khoát bỏ rơi cậu mà đi ngủ.
Thường Giản thầm hạ quyết tâm, hôm nay như thế nào cũng phải ác chiến suốt đêm đột phá năm điểm mới được !
Vì vậy Thường giản sớm tắm rửa thay quần áo, xông vào phòng ngủ của quản lý, nhảy vọt lên giường, rút phăng quyển sách cầm trên tay của vị quản lý đang hòng trốn tránh, dọn xong tư thế, bê lên đạo cụ.
” Hảo hán, đến chiến!”
Quản lý tự nhiên không theo, Thường Giản đành phải cường thế ép buộc, cuối cùng thậm chí bá vương ngạnh thượng cung – lôi máy tính của quản lý lên, cường hành khởi động máy, mở web lên…
Vì vậy đây cũng lại là một đêm war không ngủ.
Quản lý hai ngày trước bị đánh thua te tua, cả cái bàn cũng bị Thường Giản một phát miểu sát. Mấu chốt là tên nhóc này còn nghĩ ra đủ loại trừng phạt kì lạ cổ quái quý hiếm, làm quản lý phiền càng thêm phiền.
” Anh khi còn bé không có chơi game sao ?”
Tại một lần quản lý bị phạt uống hết một ly sữa bò + bánh quy + tôm + kẹo sô cô la + gà + chất lỏng sền sệt không rõ, nôn cũng không rõ ràng buồn nôn, Thường Giản rốt cuộc bắt đầu đồng tình cho anh.
” Chơi thì có chứ, chỉ có điều rất ít, khi đó đều là ở nhà vụng trộm chơi thôi.” Quản lý quả nhiên vẫn là quản lý, cho dù sắt mặt xám ngoắt, thần sắc vẫn bình tĩnh như thường.
” Chậc chậc, trách không được. Anh chơi trộm như vậy mà cũng chơi được thế này, cũng không phải gà mờ rồi. Đến, để Tiểu bá vương tôi dạy anh. Anh muốn giống như tôi vậy, dùng nhiệt huyết bành trướng tình cảm mãnh liệt, coi ‘nó’ như là cừu nhân, ba ba ba BA~, ba ba ba BA~, cứ như vậy, dữ dội và mãnh liệt mà đạt một điểm rồi lại một điểm!”
Trong phòng truyền đến một hồi bang tiếng vang bang BA~ BA~ cực lớn mà quỷ dị……
Lúc Thường Giản hảo tâm giản giải kĩ thuật, cũng không biết là quản lý đã thông suốt hay là làm việc quen tay, dần dần có thể cùng Thường Giản đấu nhau ngang sức ngang tài, ngẫu nhiên lại hòa nhau một ván. Hai người đối diện màng hình của mình, đồng dạng thần sắc vặn vẹo hung ác, ngón tay đùng đùng không ngớt đập trên bàn phím, chỉ thấy song phương sau một vài giây tốc độ nhanh chóng cũng tan nát.
Rạng sáng năm giờ, phía chân trời có chút điểm bạch quang, Thường Giản Tâm thoả mãn nhấc nhấc chân như bùn nhào nằm phịch trên gường của quản lý, tóc tai loạn cào, quần áo không chỉnh tề, miệng ngốc ngốc khép mở, vù vù mà ngủ, không có lấy chút phong độ cùng hình tượng như ngày thường.
Vui vẻ rạo rực cầm kế hoạch tận thế bị đá qua một bên, Thường Giản cầm lấy bút để ở bên cạnh đánh vào hai cái.
Bởi vì đối kháng mệt mỏi, hôm nay quản lý cùng Thường Giản đồng dạng ngủ say đến xế chiều mới tỉnh lại, vừa nghiên đầu, đã nhìn thấy mặt Thường Giản ngã lệch phía bên cạnh anh, mở to mắt nhìn chằm chằm trên trần nhà, ánh mắt trống rỗng.
Quản lý vừa mới tỉnh còn chưa phục hồi thần trí, đã bị bộ dáng của cậu dọa cho hoảng : “Cậu làm sao vậy?”
Thường Giản xoay đầu lại sâu kín liếc anh một cái, ai oán phun ra một chữ:” Đói……”
“……”
Nguyên lai bình thường lúc này, Quản lý đã sớm mang đồ ăn về quăng uy cho cậu. Hôm nay sủng vật bị chủ nhân quên cho ăn như thường lệ, hữu khí vô lực.
Quản lý nhìn thời gian, âm thầm thở dài : “Không có thời gian nấu cơm, thay quần áo, đi ra ngoài ăn.”
Thường Giản ngồi xuống lên án:” Thế nhưng mà ba ngày của tôi còn chưa hết.”
” Đi ra ngoài ăn cũng không có phá hư mục tiêu của cậu nha ?” Quản lý bất đắc dĩ nhìn cậu:” Hơn nữa không phải muốn đi xem phim sao, vừa vặn hôm nay có thể giải quyết”
“Thế nhưng mà phần kế hoạch này mục tiêu là ở nhà, nếu như đi ra ngoài…… sẽ bị phá.” Thường Giản ủy ủy khuất khuất nhỏ giọng biện hộ.
Quản lý trừng cậu, Thường Giản lập tức cúi đầu bộ dáng xấu hổ.
” Cũng không biết kiếp trước có nợ cậu không” Vứt bỏ lại câu nói như vậy, quản lý nghênh ngang rời đi.
Lưu lại Thường Giản đứng ở cạnh cửa nước mắt uông uông trông mong cùng trông mong, sắp biến thành nhìn qua phu…… Ah không phải, nhìn chủ nhân.
Buổi tối, Quản lý kéo Thường Giản lại tiến hành nói chuyện nghiêm túc, về bước tiếp theo của kế hoạch tận thế..
” Ba ngày ‘sinh hoạt bình thường của heo’ của cậu ngày mai là đến kì hạn nha”
Thường Giản sững sờ, tiếc nuối gật đầu.
Quản lý lôi ra mấy thứ đồ đạc: : Đây là vé máy bay, đi du ngoại, khách sạn đặt trước. Chúng ta đi Tây Tạng, có vấn đề gì không?”
Thường Giản trừng to mắt, sững sờ nhìn vé máy bay đặt trước mặt , hơn nửa ngày mới kịp phản ứng:” Anh…… Anh làm những thứ này …. hồi nào?
” Ngày đó hỏi cậu mượn CMND, cậu đã quên sao?”
Thường Giản nhỏ giọng lúng túng:” Tôi nghĩ anh muốn tôi đưa CMND … là vì lo sợ ….”
” Nếu như tôi sợ, cũng sẽ không gọi cậu đến đây ở”
Thường Giản cúi đầu không nói lời nào.
” Đừng vội cảm động.”Quản lý chậm rãi đem mấy phần đồ đạc cất kỹ: ” Phần của cậu trả tiền lại cho tôi”
“……”
” Ngày mai đi ra ngoài, đi mua một ít đồ vật tất yếu.”
” Ah……”
” Còn có, cái vụ mà cậu nói đi xem phim phần ‘ muốn cùng một chỗ cười to’.”
“……”
” Tôi đã chuẩn bị khẩu trang để khi vào rạp chiếu phim, tránh đụng phải người quen , cậu không ngại a?”
“……”
Sáng sớm hôm sau hai người đến rạp chiếu phim. Quản lý vốn nghĩ chọn mấy bộ phim ít ăn khách, ít người, như vậy hai người bọn họ ở bên trong ngẩn người cười cũng ít nhất không có làm nhiều người chú ý. Thế nhưng mà Thường Giản vừa thấyảnh chụp mấy thiếu niên ở trên áp phích quản cáo, con mắt vụt một cái sáng trưng.
Trong lòng quản lý chỉ có thể lặng lẽ ai thán.
Vì vậy sau khi trận xem phim kia kết thúc,rất nhiều người xem đều nhao nhao lấy di động ra bấm tách tách không dứt , còn có tiếng nói chuyện:
” Xem mấy chàng đẹp trai gặp phải một cặp ngốc! Toàn rạp nghe bọn họ ngồi một chỗ gặm khoai tây chiên cùng bắp rang răn rắc ! Càng buồn nôn chính là cứ mãi cười to! Nhìn thấy tai nạn trên biển cũng cười , đoạn cùng con hổ so lo cũng cười, lúc mà nhân vật chính trong phim khóc lóc thì hai người kia cười đến trời đất đảo điên! Cười cười con mẹ ngươi! Bắp rang đều phun lên đùi lão nương! Một trong hai người đó còn đeo khẩu trang, không biết có phải từ bệnh viện tâm thần chạy đến hay không, kết quả không ai dám đến ngăn họ lại. Cái gì tâm tình tốt đều bị hủy mất hết!
” Ghét nhất xem phim gặp phải kẻ dở hơi, kết quả là hôm nay coi hai chàng cực phẩm lại như địa ngục! Suốt cả bộ phim hai người họ không coi ai ra gì cười to không ngớt, đặc biệt là gã đeo khẩu trang, ánh mắt còn đặc biệt dọa người! Ta xiên! (Ấn tay vào màng hình di động một phát)”
Khục…… Vô luận như thế nào, tóm lại hai người lại thuận lợi hoàn thành thêm một nhiệm vụ.
Kế hoạch buổi chiều là đi mua sắm, mục tiêu chủ yếu là mua quần áo, mùa đông Tây Tạng trọng yếu nhất là giữ ấm. Tiếp theo sẽ chuẩn bị kem chống nắng, kính mát cùng vài loại thuốc. Hai người đi đến tiệm bách hóa, đi thẳng đến tầng trên cùng chỗ các thiết bị thể thao ngoài trời, Thường Giản xem vài bản giá… liền yên lặng rơi lệ. Đáng tiếc quản lý tuy rằng biểu hiện như mọi chuyện theo ý cậu, nhưng ở phương diện khác lại cực kì có uy hiếp, Thường Giản rất rõ ràng sự tình nào có thể cò kè mặc cả, sự tình nào quản lý tuyệt đối không thỏa hiệp. Cho nên cậu cũng không có làm nũng nói xạo rằng không nên mua đồ này nọ, cậu biết kết quả lớn nhất cũng không quá đáng là quản lý sẽ thêm tiền giúp cậu mua.
Cẩn thận từng li từng tí châm chước tính toán, tốt xấu Thường Giản cũng chọn cái tự nhận là giá cả cao ngất, vì ghen ghét bộ dáng suất khí của quản lý khi mặt áo khoác, âm thầm ai oán quả nhiên cao giá cũng không hẳn là đẹp, cậu chọn cái cao giá nhất mặc vào lại không ngọc thụ lâm phong như vậy? Kế tiếp lại mua đủ thứ vật phẩm khác, Thường Giản còn mua thêm một cái ba lô. Cơ hồ là Thường Giản chưa từng đi du lịch, có thể nói trang bị cực kì khuyết thiếu.
Nhìn lại thời gian còn sớm lắm, quản lý nói muốn đi siêu thị, Thường Giản tự nhiên vui vẻ đi theo.
” Ai nha nha, đi dạo siêu thị! cái hạng mục này trọng yếu bao nhiêu ah, tôi tại sao không có ghi vào trong kế hoạch? Thật sự là thất sách!”
Nhìn nhìn quản lý đẩy xe bên cạnh cậu, Thường Giản biểu lộ gian trá như ven đường lại nhặt được tiên nghi, làm cho người ta nhìn thấy chỉ muốn một quyền đánh vô bản mặt cậu ta.
Đương nhiên, kẻ hàm dưỡng tốt như quản lý sẽ không làm như vậy.
Anh chỉ là đem ánh mắt chuyển qua một bên:” Đi dạo siêu thị mà thôi, có kỳ lạ quý hiếm như vậy ư?”
” Đương nhiên!” Thường Giản đem hai hộp thịt nhét vào trong xe đẩy:” Tôi trước kia đều đi dạo một mình a “
Quản lý nghe vậy, xoay đầu lại nhìn cậu. Thấy cậu vẫn còn hưng phấn mà không ngừng cầm đông cầm tây, quản lý rốt cục nhìn xe đẩy trong tay mình: “Mua nhiều thịt vậy làm gì?, cậu muốn mở hàng thịt à?”
“Hôm nay không phải muốn làm bánh cà tím sao? ” Thường Giản cố lấy mặt.
“……” Lúc nào nói vậy ? Bất quá xem Thường Giản một bộ anh muốn nuốt lời , quản lý đành phải lại yên lặng nhịn xuống.
” Vậy cũng không dùng nhiều như vậy.” Nhanh chóng xách ra mấy bịch.
” Ah! Bây nhiêu này … không đủ đâu !” Thường Giản lập tức giơ tay đoạt lấy.
” Tôi nói đủ sẽ đủ, cậu làm hay tôi làm?”
“……” Ăn của người ta, Thường Giản đành phải ngoan ngoãn nghe lời thu tay lại.
Đi qua khu đồ ăn vặt, khu rau quả, khu hoa quả lại xảy ra tranh đoạt….Tóm lại hai người cuối cùng cũng coi như thuận lợi mua hết nguyên liệu nấu ăn, mà Thường Giản vào buổi tối rốt cục cũng ăn được bánh cà tím đã thăng một cấp của quản lý .
“……” Quản lý bất đắc dĩ nhìn cái kẻ đang ăn như hổ đói trước mặt: “ Câu ăn chậm một chút được chứ, có ai tranh với cậu đâu.”
Đáng tiếc người đối diện đã không rảnh nói chuyện, chỉ là kích động mà không ngừng giơ ngón tay cái với anh, thiếu chút nữa đâm lên mặt anh luôn.
Buổi tối, vì Thường Giản bị quản lý ra lệnh cưỡng chế ngủ sớm, trong lúc ngủ mớ vẫn lộ ra nụ cười ngây ngô mĩ mãn.
Tây Tạng trước tận thế, ta đến đây.