Như Quả Hữu Mạt Nhật, Ngã Môn Tựu Tại Nhất Khởi Ba

Chương 3: Chương 3




Như quả hữu mạt nhật, ngã môn tựu tại nhất khởi ba

Tác giả : Thương Dạ nữ tử

Biên : Thiên Dạ

☆, đi du lịch a

Ngày 27 tháng 11, sau buổi trưa, Thường Giản cùng quản lý đến sân bay Lhasa Tây Tạng.

Trên đường từ sân bay đến nội thành Thường Giản một mực hưng phấn dị thường, còn một mực la hét không lạnh không lạnh, trên xe cũng muốn mở ra cửa sổ để xem phong cảnh bên ngoài. Đến khách sạn, bò lên bậc thang lầu một Thường Giản lại thực yên lặng, toàn bộ cánh môi đều phát tím, còn một mực ôm đầu rét run. Quản lý cũng còn có chút phản ứng, hai người đành phải vô phòng mở nút điều hòa, đắp chăn thật dày, mỗi người trong đầu buồn bực ngủ một giấc trước.

Tỉnh lại thì sắc trời bên ngoài toàn bộ hóa đen, Thường Giản cảm giác mình không có dấu hiệu gì không khỏe, bụng mà bắt đầu ùng ục ục rung lên. Lập tức đập tỉnh quản lý, hai người thay quần áo ra ngoài kiếm gì đó ăn.

Dưới bóng đêm , Lhasa đèn đuốc sáng trưng, biển người như thủy triều bắt đầu khởi động không nghỉ. Thường Giản tò mò nhìn đèn đường tạo hình tiền vệ thời thượng trên đường xe con như nước chảy, nhỏ giọng lầm bầm: ” Tại sao lại giống như một thành phố lớn.”

” Chứ cậu nghĩ đây là đâu.” Quản lý buồn cười nhìn cậu.

” Tôi cho rằng sẽ đậm chất hào khí dân tộc hơn”

“Vậy đợi lát nữa tôi mang cậu đi xem nơi giàu hào khí dân tộc”

Giải quyết bữa tối trễ nãi, quản lý gọi taxi đi đến cung điện Potala (Tây Tạng). Trên đường đi Thường Giản ngẫu nhiên trông thấy có người ăn mặc phục trang che kín người mà không kềm được hưng phấn, lôi kéo quản lý chỉ trỏ. Đến lúc nhìn thấy cung điện Potala xuất hiện trước mắt xa xa trong màng đêm, Thường Giản vừa ríu ra ríu ríu không ngừng cũng an tĩnh lại.

Hai người xuống xe, đi vào quảng trường cung điện Potala rộng lớn, trong bóng đêm đậm đặc, ngọn đèn chiếu rọi xuống cung điện Potala giống như một tòa cung điện nguy nga như một ngọn núi xa xôi phía chân trời, mang theo vẻ trang trọng cũng uy nghiêm bễ nghễ thế gian vạn vật.

Đứng đằng xa nhìn trong chốc lát, Thường Giản trầm mặc nở nụ cười , thoáng lắc đầu.

” Làm sao vậy? Còn chưa đủ hào khí dân tộc ư.” Quản lý khó hiểu hỏi cậu.

” Có, cũng không có.” Thường Giản vẫn là cười.” Anh nhìn xem ở đây–” Thường Giản mở ra hai tay, chỉ vào quảng trường vòng một vòng tròn.

” Một con đường thực rộng thực thẳng tắp, Thực nhiều đèn đường mỹ lệ xa hoa, ngọn đèn sáng đến chói mắt… còn có đài kéo cờ” . Thường Giản chỉ vào dưới ánh đèn yên tĩnh của cung điện Potala xa xa. “Nếu như đem kiến trúc trước mắt này thay đổi một chút, tôi nhất định cảm thấy nơi này là phố Trường An.”

” Năm đó Văn Thành công chúa trong cung chứng kiến cảnh sắc bên ngoài , nhất định không phải như thế này a.”

” Cậu yêu cầu thật nhiều.” Quản lý than nhẹ,” Nếu như cậu ngại buổi tối quá phồn hoa , vậy thì ban ngày lại đến xem. Ban ngày nhất định là một cung điện Potala không đồng dạng”

Hai người trở lại khách sạn, buổi chiều ngủ nhiều hơn, tinh thần Thường Giản dị thường phấn khởi, một mực truy vấn quản lý hành trình kế tiếp.

Quản lý tự nhiên đem hành trình hoạch định thỏa đáng, bỏ xong một ngày nghỉ ngơi quá độ hôm nay, mặc khác đều chuẩn bị hành trình suốt bảy ngày, bao gồm nhân văn cùng tự nhiên, cảnh quan cùng mỹ thực, đến khi nghe Thường Giản thiếu chút nữa không kiềm được mà chảy xuống nước miếng.

” Oa, quản lý giỏi quá!” Thường Giản hai mắt phóng đầy thành tâm.

” Khục……” sắc mặt quản lý mất tự nhiên hóa đá một chút:” Chú ý dùng từ.”

” Hắc hắc……” Thường Giản đem mặt cọ sát vào mặt anh ” Quản lý quá vạn năng, khiến cho tôi cực kì muốn đem anh bỏ luôn vào túi áo.”

“……”

Mặc dù nói không mệt, nhưng dù sao sáng sớm dậy sớm đón máy bay lại hưng phấn cả ngày, tắm trong bồn tắm nước nóng mat xa xông hơi đầy đủ, nên trong chốc lát Thường Giản vừa xem TV vừa bắt đầu gật gà gật gù.

Quản lý bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh mí mắt còn không mở nổi, đành phải đứng dậy tắt TV, sau đó đem gã kia cường hành nhét vào trong chăn, cuối cùng mới yên tĩnh.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Thường Giản ngủ no đủ trong chăn cùng quản lý tinh thần sản khoái đi ra khỏi khách sạn. Thường Giản thật sâu hút một ngụm không khí Tây Tạng sáng sớm mùa đông , cái không khí lãnh liệt xen lẫn hương trà , lớn tiếng hô một cái “Tây Tạng, ta tới rồi!!!!!”

Người qua lại trên đường nhao nhao mang theo ánh mắt khác thường dò xét cậu, cậu cũng không để ý chút nào, lôi kéo quản lý nhanh chóng đón xe, miệng còn ồn ào Potala , Potala.

” Bắt đầu thế nào, lại không chê người ta không có khí tức dân tộc.” Ngày hôm qua quản lý còn tưởng rằng Thường Giản đối với cung điện Potala có chút thất vọng, ai biết gã này luôn như vậy lại làm cho anh không ngờ đến.

” Bởi vì bị không khí của Tây Tạng tẩy lễ, toàn bộ tâm linh đều trở nên thần thánh ~” Thường Giản khoa trương làm cái tư thế ôm bầu trời, kết quả thiếu chút nữa đánh tới đầu người cưỡi xe phía trước.

Xem bộ dạng ngốc ngếch, quản lý quả thực dở khóc dở cười.

Đến lúc đó Thường Giản mới biết được quản lý nói đúng, ban ngày cung điện Potala cùng buổi tối quả thực là cách biệt một trời một vực.

Mùa đông quảng trường cung điện Potala quạnh quẽ mà tiêu điều, thời tiết có chút vẻ trầm lắng, tầng tầng mây đen tương tụ tại dãy núi sau cung điện, lộ ra tang thương khó tả như vậy. Xa xa có thể trông thấy người hành hương bên trên quảng trường gạch đá , thành kính nằm sấp tại mặt đất, sau đó đứng lên, kỳ tụng, hướng về phía trước cung điện Potala lẳng lặng đứng sừng sững , lần lượt mặc niệm kính từ trong nội tâm.

Nhìn thấy tín ngưỡng dùng toàn tâm đến cúng bái như vậy, rất khó làm cho người tận mắt nhìn thấy trong lòng không thể không nổi lên cảm giác kính sợ.

Đứng trước quảng trường rộng lớn nhìn xem hết thảy, Thường Giản rốt cục lẩm bẩm nói:” Tôi dường như rốt cục minh bạch, vì cái gì nhất định phải đến Tây Tạng.”

Sau khi đi vào cung điện Potala , bên trong hiển nhiên là một phen cảnh tượng huy hoàng đồ sộ khác , những lương trụ cùng khí cụ dùng vàng ròng chế tạo sắc thái lộng lẫy nguy nga thật ra khiến cho Thường Giản lại thiếu chút hào hứng, dạo qua dạo lại đường cũng không có gì hứng thú, theo dấu đám biển người như thủy triều cưỡi ngựa xem hoa , Thường Giản cũng không quên cùng quản lý lầm bầm: “Anh nói, bọn họ như thế này không bị hoa mắt sao?”

Ra khỏi cung điện Potala, lại đang tùy ý đi dạo chung quanh. Giữa trưa hai người đi ăn hết tàng món , Thường Giản không quen uống trà bơ, tuy nhiên không phải không thừa nhận bắt đầu ngửi cảm thấy thực là tinh khiết thơm tho , nhưng uống vào thì…. Nhưng đối với thịt dê bò hong gió, Thường Giản thập phần hợp ý, càng làm tâm ý Thường Giản thêm kiên định một tín niệm Chỉ cần là thịt, tuyệt sẽ không có thịt nào khó ăn.

Buổi chiều hai người đi Đại Chiêu Tự, nhìn thấy tràng cảnh người hành hương lễ bái tập trung so với ở cung điện Potala chỉ có hơn chứ không có kém, bọn họ không có ngừng chân quan sát, càng không lấy Cameras chụp ảnh, mà là bình tĩnh đi theo những tín đồ thần sắc an tường đang đi qua bên người.

Đối với sự tôn kính lớn nhất không phải hiếu kì cùng truy phủng mà là thản nhiên cùng lý giải.

Kiến trúc Tây Tạng phần lớn rắc rối mà mỹ lệ, màu sắc tươi sáng cùng điểm nhấn nghệ thuật cảm giác hỗn hợp , Thường Giản nhìn hồi lâu đau luôn con mắt. Hành trình ngày hôm nay không tính mệt mỏi, hai người thong dong đi một chút, cũng đã vui chơi giải trí đầy đủ.

Trở lại khách sạn , quản lý cũng tìm xong xe khách, định ra hành trình vài ngày sau.

Lộ tuyến ngày thứ ba là vùng núi Sơn Nam, lái xe của bọn họ gọi là Trác Tây, Thường Giản lại nho nhỏ thì thầm cùng quản lý “ Tại sao tất cả nam giới ở Tây Tạng gọi là Trác Tây” Quản lý lần đầu tiên không cốc đầu cậu, ngược lại trả lời một câu “ vì tất cả nữ giới ở Tây Tạng đều gọi là đậu xanh rau má”

” PHỐC……” Thường Giản cười khanh khách không ngừng,” Quản lý, anh học xấu.”

” Trát Tây tựa như người Hán các cậu nói đẹp trai, ca ca đồng dạng, chỉ là xưng hô mà thôi, ý nghĩa bên trong cũng không có gì hoa mỹ, có nghĩa là Cát tường” Hai người vui vẻ, ngồi trước ghế lái nghe hai người bàn tán liền nói “ Nữ giới cũng không phải đậu xanh rau má , mà là Trác Mã, ý nghĩa là Nữ thần”

Thường Giản le lưỡi, thế mới biết lời nói đùa của hai người bị Trát Tây nghe thấy. Tranh thủ thời gian xin lỗi :” Thật xin lỗi, chúng tôi không có ý xúc phạm a……”

” Không sao.” Trát Tây cười cười:” Tôi biết hai vị đang nói đùa mà.”

Thường Giản cảm thấy người tài xế này rất dễ gần , nên chủ động cùng anh ta bắt chuyện : “ Tiếng Hán của anh tốt lắm….”

” Đó là đương nhiên, tôi học tại đại học Lhasa . Thời gian nhàn rỗi ra ngoài kiếm thêm thu nhập thôi.”

Thường Giản kinh ngạc:” Thì ra là thế! Trách không được tôi nhìn anh cũng không có vẻ hung hãn !”

Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy quản lý ở phía sau ho khan một tiếng. Thường Giản lúc này mới kịp phản ứng mình lại nói lời nói ngu xuẩn, le lưỡi.

Trát Tây ngược lại là cười ha hả:” Ha ha…… Kỳ thật người ở đây không hung hãn đâu, chắc là các cậu bị mấy người bán tàng đao , bán hàng rong dọa sợ rồi, tôi cũng sợ như vậy thôi”

Trát Tây rất hay nói, trên đường đi cũng không buồn tẻ.

Trên đường ngoài cửa sổ hiện lên cảnh đẹp của sông Brahmaputra, Thường Giản đơn giản lặng yên nhìn qua cửa sổ, cảm nhận được rung động như bị thiên nhiên chấn nhiếp.

Ngày thứ tư vẫn là Trát Tây lái xe, trên đường đi thì nghĩ một chút. Hôm nay cảnh sắc trên đường vẫn không khác hôm qua cho lắm , hoang vắng tiêu điều. Chạy được nửa đường, Thường Giản nhìn thấy có hai chiếc xe buýt dừng ở chân núi, mọi người trê xe đều xuống đứng dưới đất, nhìn quanh quất lên trời.

Thường Giản không khỏi ngạc nhiên nói:” Bọn họ đang làm gì thế? Gặp sự cố sao?”

Trát Tây lắc đầu:” Hướng dẫn du lịch dẫn bọn họ đến xem Thiên táng.”

” Thiên táng?!” Thường Giản lại càng hoảng sợ, cũng nhìn theo hướng những vị khách du lịch đang nhìn quanh về phía ngọn núi kia, “ Thật có thể thấy sao?”

” Ở trên kia có có đài thiên táng.” Trát tây ngừng xe, chỉ cho bọn họ xem.

” Muốn lên đi xem sao?” Quản lý hỏi Thường Giản.

Thường Giản lắc đầu:” Được rồi, vẫn là nên đi thôi”

Quãng đường còn lại Thường Giản có chút trầm mặc, ngay cả chuyện cười của Trát Tây cũng không thể chọc cậu cười được.

Quản lý ôn tồn hỏi cậu:” Làm sao vậy? Bị dọa sợ sao ?”

” Không phải.” Thường Giản nhìn qua tuyết sơn nguy nga ngoài cửa sổ:” Tôi chỉ là không hiểu, tử vong là chuyện rất đau khổ, những người kia sao lại biến nó thành cảnh quang mà nhìn ngắm? Tôi cảm thấy rất đau lòng”

Trác Tây lái xe ở phía trước nghe vậy nở nụ cười “ Cậu thanh niên dễ tương tâm địa thật tốt. Kỳ thật, người Tây Tạng không nghĩ cái chết là điều đáng buồn, vì vậy mọi người đến xem cũng không sao”

” Người thân mất đi, làm sao có thể …. Không buồn đau?”

” Trong mắt chúng tôi, chết cũng không đáng sợ, chết đi cũng giống như sinh ra, đều là một bộ phận của sinh mệnh luân hồi. Tử vong không phải là điểm cuối của một sinh mệnh, mà là khởi đầu, tử vong ngược lại còn hạnh phúc hơn cả cát tường.”

Thường Giản lẳng lặng nghe, chớp mắt một cái, trong đầu bỗng nhiên xẹt qua những chùa miếu kia của Tây Tạng, những lục tự chân ngôn thật lớn điêu khắc trên tường đất .

Nếu như nói lúc ấy vẫn chỉ là tư thái tại thưởng thức cảm giác phía bên ngoài, mà giờ khắc này, Thường Giản cảm thấy trong nội tâm đã có những cảm ngộ mới, có cái gì đó trong nháy mắt bắt đầu trở nên trong suốt thoải mái.

Quản lý nhìn cậu, quyết định không quấy rầy người bên cạnh đang tĩnh tâm.

Đến hồ Cừu, vừa xuống xe, màu xanh da trời sáng chói làm cho người hít thở không thông đập vào mắt, thoáng cái chiếm cứ ánh mắt tất cả mọi người. Hôm nay trời quang mây tạnh , bầu trời xanh ngắt cùng mặt hồ trong vắt đều bao phủ áng lam trông không chân thực. Bốn phía không một cơn gió, phương xa dòng sông băng phản chiếu làm hồ Cừu như một mặt gương , phản phất như mộng cảnh.

Thường Giản hô to lên phóng tới bên hồ, gọi như thế nào cũng không ngừng, chạy đến bên hồ còn chưa đủ, một bên hét to những tiếng kêu không hiểu là gì, một bên giang hai tay quơ quơ không ngừng, thanh âm giống như bị mặt hồ rộng lớn cùng ngọn núi cao sừng sững kia nuốt mất, lại làm cho nội tâm quản lý không hiểu sao lại thấy kích động.

Chờ quản lý đến đến gần, cả người Thường Giản đã thấm mồ hôi, tê liệt ngã xuống đá sỏi bên trên hồ, thở từng ngụm từng ngụm.

Ngửa đầu trông thấy quản lý đang cúi đầu nhìn mặt cậu, Thường Giản thở hào hễn gọi anh : ” Quản…… Quản lý…… Tôi…… Động…… Động…… Không…… N……….”

” Đáng đời, ai kêu cậu chạy loạn . Hiện tại độ cao so với mặt biển cao bao nhiêu cậu có biết không?”

Thường Giản lại chỉ biết cười ngây ngô nhìn anh, chứ không còn khí lực nói chuyện.

Nghỉ ngơi tốt một hồi, Thường Giản mới bình ổn trở lại, quản lý kéo cậu lên. Hai người sóng vai nhìn canh đẹp đến nổi có thể xuyên qua cả tâm linh trước mắt, Thường Giản bỗng nhiên quay đầu lại hỏi anh “ Quản lý, anh nói, Tây Tạng thực sự có thuyền cứu nạng Noah sao?”

” Sao, cậu muốn đợi ở đây để lên thuyền?”

Thường Giản cười cười:” Tôi cảm thấy, dù cho ở đây không có thuyền cứu nạn Noah, cũng có thể chết ở đây, có thể ngay tại đây được sóng biển cuồn cuồn bao phủ, chìm vào đáy hồ, cũng là một điều hạnh phúc”

Quản lý không có nói tiếp. Chỉ là cùng cậu một chỗ ngắm nhìn thiên địa bao la mờ mịt, lắng nghe gió mát đưa tới thanh âm của thánh hồ thần sơn ngàn vạn năm .

” Tôi ước ở tại chỗ này, nhưng tôi cũng biết…. điều này không có khả năng” Thường Giản nhẹ nhàng nói.

Nửa ngày thì trở về, Thường Giản trên xe có chút sụt sịt, một mực hít hít cái mũi.

” Tiểu suất ca không phải là bị cảm mạo chứ ? Mới vừa ở hồ Cừu lạnh một chút thôi”

” Không có, không có.” Thường Giản khoát khoát tay,” Đại khái là trên xe hơi ấm quá ấm , lạnh nóng luân chuyển, nước mũi đông cứng bị hòa tan nên chảy ra .”

Quản lý liếc nhìn cậu một cái:” Bảo cậu chạy loạn.” Tuy nhiên nói thì như vậy nhưng vẫn lôi ra thuốc cùng bình nước: “ Nên uống thuốc đi. Dù không bị cảm mạo cũng nên dự phòng, vừa rồi cậu chạy nhảy một thân mồ hôi, nhưng cảm mạo ở cao nguyên cũng không phải chuyện đùa”

” Hắc hắc.” Thường Giản ngoan ngoãn cầm lấy thuốc uống hết.

Về sau đến Lhasa, ăn xong bữa tối rồi trở lại khách sạn, Thường Giản một mực bắt đầu hắt xì, nước mũi chảy càng ngày càng nhiều.

” Không phải cảm mạo thật đấy chứ ?” Quản lý vừa sờ tay cậu:” Sao mát như vậy! Có cháng váng đầu hay chóng mặt không ?”

” Không chóng mặt, không chóng mặt.”

” Nói thật đi ! Đừng lấy mạng ra giỡn!” Quản lý đột nhiên bắt đầu nghiêm nghị.

Thường Giản rụt rụt lại cổ:”…… Có một chút.”

Quản lý cái gì cũng lười nói, điều chỉnh độ ấm trong phòng, cầm thuốc qua cho cậu uống, đem cậu nhét vào trong chăn.

” Tôi còn chưa tắm ……”

Quản lý trừng mắt, Thường Giản cũng không dám nói cái gì nữa, tranh thủ thời gian nhắm mắt lại.

Sáng ngày thứ hai Thường Giản được quản lý đánh thức , vừa mới ngồi xuống đã nhìn thấy quản lý đem bữa sáng đưa tới tận tay cậu.

Đây là loại đãi ngộ chưa bao giờ có , Thường Giản thụ sủng nhược kinh ngồi ở trên giường ăn điểm tâm.

Đợi đến lúc ra cửa thấy quản lý cầm theo hành lý bọn họ, Thường Giản còn có chút mộng.

” Đây là…… Đi chỗ nào?” Thường Giản còn chưa hiểu tình huống.

” Tình huống của cậu không tốt, tôi đã trả phòng, Trát Tây bên kia tôi cũng nói với anh ta rồi. Chúng ta phải lập tức trở về.”

” Ah…… Vì cái gì!” Thường Giản lúc này mới kịp phản ứng, lập tức bắt đầu giãy dụa:” Tôi còn chưa có đi hết hồ Cừu, không có đi Lâm Chi, không có đi Mặc Thoát, không có đi Everest đâu! Sao có thể đi về được !”

Quản lý không để ý tới cậu, cường lực kéo cậu đi, đem Thường Giản ra bên ngoài nhét vào xe taxi hướng sân bay mà đi.

Đợi đến lúc lên xe, Thường Giản vẫn còn niệm niệm lầm bầm, ý đồ cải biến chủ ý của quản lý:” Tôi chỉ là cảm vặt, sáng hôm nay uống thuốc tôi đã cảm thấy tốt hơn nhiều, thật đó ! Làm gì đột nhiên phải đi về ah, tôi khó khăn đến đây một chuyến, lúc này mới chỉ có vài ngày……”

Thế nhưng mà cậu có toái toái niệm niệm một mạch, quản lý vẫn không đáp lại cậu tiếng nào. Nói xong câu cuối cùng Thường Giản thực sự miệng khô lưỡi khô, ho khan, nhưng vân không quên bên cạnh vừa khục vừa nói.

Thật sự không thể nhịn được nữa, quản lý hướng cậu rống to một câu “ Câm miệng!”

Thẳng đến khi quản lý kí vào vé máy bay có giờ bay sớm nhất , Thường Giản mới biết được đại cục đã định. Quản lý chạy đi mua thức uống nóng trở về, đã nhìn thấy Thường Giản cuộn lại thành một đoàn, mặt giấu trong mũ áo, chỉ có thể thấy cái mũi hồng hồng.

Ngồi ở bên cạnh cậu, quản lý đem đồ uống nóng đặt trên tay cậu, đem mũ cậu lấy xuống, lúc này mới thấy Thường Giản ngay cả vành mắt cũng hiện đỏ lên, miệng cũng không tự giác mà mếu mếu, cả người đều một bộ dáng ủy khuất.

Nhìn Thường Giản như vậy, quản lý cũng không sinh khí nổi.

” Còn muốn chơi thì cũng không thể để chết ah. Cảm mạo trên cao nguyên cậu cho rằng có thể giống như trên đất bằng sao ?Đêm qua cậu ngủ tôi nghe cậu thở cũng không bình thường, lại bắt đầu ho khan. Tôi mang cậu đến Tây Tạng làm sao để cho cậu găp nguy hiểm?” Tuy là lời trách cứ, nhưng ngữ khí quản lý đã nhu hòa không ít, mang theo chút ý tứ hàm xúc khích lệ dỗ dành “ Cậu thích nơi này thì lần sau lại đến. Nếu vì nhất thời cậy mạnh, tận thế còn chưa đến cậu đã ném cái mạng mình đi rồi, chẳng phải không có lợi lộc gì sao”

” Tôi sợ không có cơ hội lần sau…, Cũng không có người đi cùng tôi…” Nói xong, mắt Thường Giản đang đỏ, nước mắt tức thì như hạt châu trong mắt lăn qua lăn lại.

” Sẽ không đâu, sẽ không đâu.” Quản lý giơ tay xoa xoa tóc cậu: “ Về sau chỉ cần cậu muốn, bất cứ khi nào tôi cũng sẽ đi cùng cậu”

” Anh gạt người……” Trong thanh âm đều mang đầy tiếng mũi, làm cho lòng quản lý nhất thời nhuyễn thành một vũng nước.

” Lần này, tôi nhất định không lừa cậu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.