Như Quả Hữu Mạt Nhật, Ngã Môn Tựu Tại Nhất Khởi Ba

Chương 4: Chương 4




Như quả hữu mạt nhật, ngã môn tựu tại nhất khởi ba

Tác giả : Thương Dạ nữ tử

Biên : Thiên Dạ

☆, đi mộng tưởng a

Hành trình đi Tây Tạng cứ như vậy được một hai ngày đầu tiên thì dừng lại.

Trên máy bay , Thường Giản còn có thể cường chống tinh thần một chút, một đường bị giày vò đến về nhà, Thường Giản vừa ngã lên giường cũng không đứng dậy được nổi. Thân thể như bị cắt thành từng khúc mà ráp lại, toàn thân đều đau nhức không thôi. Thường Giản ngủ trong hỗn loạn, liền cả quản lý giúp cậu thay quần áo, lau sơ mặt cho cậu cậu cũng không có tỉnh lại.

Buổi tối Thường Giản bắt đầu phát sốt, quản lý có thể coi là may mắn khi hành động nhanh chóng, nếu như lúc này bọn họ còn ở Lhasa, Thường Giản đoán chừng đã nằm trong trạm y tế.

Buổi sáng hôm sau, tinh thần Thường Giản bắt đầu tốt chút ít, có chút sốt nhẹ thêm đau cổ họng. Nhưng vẫn không thể sơ sài, quản lý muốn dẫn cậu đi bệnh viện. Cảm mạo ở cao nguyên rất có hại cho phổi, hơi lơ là một chút là sẽ chuyển sang viêm phổi , càng kéo dài càng nghiêm trọng.

Lần này Thường Giản ngược lại cực kỳ phối hợp.

Đến bệnh viện, quản lý dường như xử lý toàn bộ quá trình. Thường Giản ngồi trên mặt ghế, nhìn quản lý trước mắt chạy tới chạy lui, lại hướng các bệnh nhân đang đứng đầy hành lan mà xuyên qua, mỗi mục kiểm tra đều nhanh chóng sắp xếp mới đem Thường Giản đến, nghe chuẩn bệnh quản lý cũng đi vào.

Xác định thân thể ngoại trừ sốt nhẹ không có vấn đề gì, bác sĩ phòng khám bệnh vừa viết đơn thuốc bên cạnh hỏi:” Bệnh tình không nghiêm trọng lắm, nhưng cổ họng đoán chừng phải chịu đau trong một thời gian ngắn. Các anh muốn kê đơn mua thuốc về uống hay chích?”

” Uống .”

” Chích!”

Hai người hai miệng âm thanh bất đồng. Quản lý liếc mắt lườm Thường Giản, gia hỏa mới vừa rồi còn kêu muốn chích chính là đang vụng trộm cúi đầu le lưỡi.

” Bác sĩ, vậy thì chích đi.”

Cầm nước biển bác sĩ kê phải truyền ba ngày, quản lý đỡ Thường Giản đi phòng truyền dịch.

” Đói không ? Tôi đi mua một ít đồ ăn.” Bởi vì muốn kiểm tra, Thường Giản còn không ăn sáng. Y tá treo xong bình truyền nước, quản lý mới đi ra ngoài.

Không đến một lát mang về đến một bịch khoai nướng cùng một hộp sữa bò nóng.

Thường Giản vừa thấy liền nở nụ cười:” Làm sao anh biết tôi thích ăn cái này”

” Tôi cũng không biết. Tôi thấy cái này ấm, sẽ làm tay cậu ấm hơn”

Thường Giản nhận lấy, vừa mới sờ đến liền rụt thẳng tay lại, xuýt xoa nói bỏng.

Quản lý đến hỏi y tá xin một tờ báo cũ, về làm thành cái mũ giấy bọc khoai lang đưa cho Thường Giản. giản.

” Trước kia ở cổng trường, mỗi khi đến tan học đều người bán khoai lang nướng. Tôi mỗi lần đi ngang qua nghe cái mùi thơm kia liền không chịu nổi, cố gắng chịu đựng mới có thể bỏ đi”

” Một củ khoai nướng đâu có bao nhiêu tiền, đã muốn ăn lại cố nhịn làm gì”

” Bởi vì một người ăn không hết nha. Tôi có khi thật sự nhịn không được, liền mua một củ ăn trên đường, thế nhưng mà ăn được nửa củ thì khoai lang đã nguội, nửa còn lại tôi thế nào cũng ăn không vô nữa”

Thường Giản đem khoai nướng bẻ ra, một cỗ mùi thơm ngọt ngào lập tức lan tràn. Thường Giản đưa cho quản lý một nửa.

Quản lý cười tiếp nhận, nhìn Thường Giản không đợi được mà cắn một ngụm một khối thật lớn, bị nóng đến nỗi vừa ngậm trong miệng vừa hổn hển thở hơn nửa ngày mới nuốt xuống, thỏa mãn đến nỗi mắt đều nhắm tít lại, cũng không biết cái biểu hiện hạnh phú đầy cõi lòng vì được ăn một củ khoai lang biểu lộ thật sâu sắc trong đáy mắt quản lý.

Hai người ở bên cạnh nhau mỗi người một nửa ăn thực ngon, lại không biết mùi thơm của khoai lang thật sự là có lực công kích quá lớn, nhiều cô gái cùng bạn trai đến khám bệnh đều muốn chàng trai của mình đi mua cho để ăn.

Thường Giản xa xa nghe thấy những cô gái nhỏ kia hờn dỗi, tay bưng lấy khoai lang thở dài:” Ai, khoai lang ah khoai lang, mày thật đúng là rất lợi hại, không thể tưởng được tao cũng có một ngày được người khác hâm mộ, lại bởi vì mày.”

Quản lý nghe được cái câu cảm khái kì quái của Thường Giản , không khỏi bật cười.

Thường Giản xoay đầu lại:” Quản lý, anh lại giúp tôi hoàn thành một nguyện vọng nữa.”

” Không phải công lao của khoai lang sao?”

” Xét đến cùng vẫn là anh mà.” Thường Giản có chút chăm chú lại có chút buồn phiền nhìn anh :” Tôi càng ngày càng cảm thấy không biết làm sao.”

” Vậy cũng phải là nhờ nguyện vọng của cậu quá nhiều, tôi tùy tiện tô điểm một chút” quản lý gõ đầu hắn:” Nhanh ăn đi, không phải nói nguội không thể ăn?”

Về sau bụng ăn no Thường Giản vốn bị sốt nhe bắt đầu mệt mỏi rã rời, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, nhưng cũng không có híp mắt , chốc chốc lại mở to mắt trở mình, vặn vẹo bốn phía , giống như đều không tìm thấy một tư thế thoải mái nào.

Nhìn cậu bộ dáng mắt hí mục khốn quả thực đáng thương, quản lý ngang nhiên xông qua : “Muốn ngủ thì nằm xuống ngủ đi, truyền nước để tôi nhìn cho…”

Thường Giản có chút không muốn :” Không thoải mái, tôi ngủ không được……”

” không thoải mái ở đâu?”

” Tay lành lạnh……” Thường Giản động động ghim kim trên cánh tay.

Quản lý vừa sờ thử, quả nhiên, nước nhỏ giọt được đông lạnh, toàn bộ cánh tay từ khuỷu tay đến ngón tay đều lạnh.

” Không nói sớm.” Quản lý đem áo khoác khoác lên trên người Thường Giản, lại duỗi tay đến tay bị ghim kim của Thường Giản , đem bàn tay lạnh buốt của cậu ủ trong tay anh.

” Như vậy có tốt hơn chút nào không?”

” Ân……” mặt Thường Giản có chút nóng lên, nhưng quản lý cũng không phát hiện, anh vỗ đầu Thường Giản để cậu tựa trên bờ vai mình.

Thường Giản gối lên hõm vai anh, nghe thấy tiếng hít thở của anh nhẹ nhàng mà quy luật vang trên đầu mình, cảm nhận được bàn tay truyền đến từng cảm xúc ấm áp, tựa hồ hết thảy cái gì không khỏe đều tại một khoảng khắc này mà biến mất, mà ngay cả tâm tình xao động cũng được trấn an.

Hai người một góc tựa hồ hình thành một cái tư thế vô cùng mập mờ , đầu tựa cổ gắng bó với nhau, tay của bọn họ nắm thật chặt cùng một chỗ, không thể xa cách , tại phòng bệnh này lộ ra một tia không thích hợp. Thế nhưng trong một căn phòng truyền dịch nho nhỏ , cha mẹ trẻ con nhiều như vậy, tình lữ yêu quyến, vợ chồng, lúc ốm đau làm bạn bên nhau, giúp đỡ, an ủi. Tràng cảnh trong phòng như vậy, hai người tựa hồ lộ ra biểu hiện cực kì tự nhiên, giống như những đồng bạn khác ở trong phòng này, đương nhiên sẽ không có ai nhìn bọn họ làm gì.

Trước lúc Thường Giản ngủ say, quản lý nghe được cậu thấp giọng nỉ non: “ Nguyên lai , có người cùng chích, thật sự rất tốt….”

Quen nghe những thuyết pháp cổ quái kì lạ quý hiếm của Thường Giản , nhưng lúc này đây quản lý cũng không muốn cười, ngược lại trong nội tâm ê ẩm, tựa hồ có chút đau lòng.

Người kia tựa hồ luôn như thế cô tịch độc hành trên đời này, Thường Giản đáng thương luôn một mình cậy mạnh, cũng vì một điểm nhỏ ôn hòa lại làm cậu ấy quý trọng như thế, từng chút hào quang nhỏ nhặt dường như sắp cạn kiệt Thường Giản hết thảy cũng phải nỗ lực mà giành lấy.

Trước giờ tôi cũng không cảm thấy gì, nhưng cậu lại cảm kích thời gian có được , tột cùng là khác biệt bao nhiêu?

Đây là một cảm nhận vĩnh viễn không cách nào đi đo, cũng là mệnh đề không cách nào đạt được đáp án chuẩn xác .

Hai ngay sau đó, Thường Giản lại khôi phục kiểu sinh hoạt hết ăn rồi ngủ hết ngủ rồi ăn, ngoài trừ mỗi buổi xế chiều được quản lý mang đến bệnh viện để truyền dịch cùng bị quản lý cấm không được ăn hết thảy các thức ăn có dầu mỡ, kể cả bánh cà tím kia, thì những thứ khác vẫn làm Thường Giản thực sự hài lòng. Quản lý vì sợ lúc cậu truyền dịch bị lạnh tay, còn chuẩn bị cho cậu một cái bao ấm tay chuyên dụng. Bao ấm tay đương nhiên so với bàn tay quản lý ấm hơn nhiều, việc này làm cho Thường Giản cảm động không thôi đồng thời dường như còn có điểm tiếc nuối.

Ngày cuối cùng truyền xong dịch, hai người lại đi dạo siêu thị, đêm hôm đó Thường Giản rốt cục đã ăn được lại món bánh cà tím do chính tay quản lý làm, cao hứng đến nỗi thiếu chút nữa nước mắt tràn đầy. Điều này làm quản lý không khỏi cảm khái, gã này thời điểm kích động nhất thủy chung vẫn là ở phương diện “ăn” này.

Về sau bệnh của Thường Giản bệnh triệt để tốt đi , sáng sớm hôm đó quản lý thần thần bí bí mà mang Thường Giản kéo ra ngoài. Thường Giản hỏi như thế nào quản lý cũng không nói một câu, chỉ nói dẫn cậu đi đến một chỗ.

Xe rất nhanh dừng lại ở trước cửa một cái xưởng nhỏ, sau khi đi vào thì phát hiện ra có rất nhiều nhà chế tác, bên trong có các loại công cụ, máy tiện. Thường Giản mơ hồ đoán được cái gì , nhưng vẫn có điểm không tin tưởng.

Quả nhiên, quản lý một mình đi lên trước chào hỏi, anh chỉ vào Thường Giản nói : “Là cậu ấy!”

Lại đối với Thường Giản nói:” Đây là công ty thiết kế nội thất cùng nhà hàng tôi hợp tác đã lâu, chủ yếu là lắp đặt thiết bị cùng sắp xếp đồ dùng trang trí trong phòng. Tôi nghĩ, đến đây thì công cụ tài liệu gì cũng có, cậu không phải muốn làm máy bay mô hình sao, vậy hỏi bọn họ mượn tạm thiết bị đi.”

“……” Thường Giản không biết nói cái gì cho phải,” Tôi cho rằng… tùy tiện mua một vài trang bị là được…”

” Đã muốn làm là cho tốt một thể.” Biểu lộ của quản lý rất chân thành: “ Tôi định cho cậu một cái mục tiêu, tuy chỉ là mô hình, nhưng cậu ráp sao cũng phải giống máy bay thật một tí, mới bay đủ cao , đủ xa được”

Mặc dù biết quản lý giao cho cậu một cái nhiệm vụ rất khó khăn, nhưng Thường Giản vẫn là cười tươi tắn đối quản lý quả quyết: “ Ân! Tôi nhất định cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, không cho thủ trưởng thất vọng!”

Người nọ bên cạnh cũng cười nói:” Chúng ta tại đây vẽ bản đồ, nghề mộc, kỹ sư điện, nghề sơn đều có thấy giáo, các anh nếu có vấn đề gì cũng có thể hỏi bọn họ.”

Người nọ nói xong dẫn bọn họ chào hỏi từng nhận thức vị thầy giáo của từng nghề, cũng hướng Thường Giản hỏi thăm cụ thể kiểu dáng quy mô mô hình. Thường Giản căn bản cái gì cũng không biết, nhóm nhân viên chuyên nghiệp trong nhà xưởng bên cạnh cũng nhiệt tình thảo luận chỉ dẫn cho bọn họ không ít ý kiến, cũng định ra một số vật liệu công cụ cần thiết.

Nhóm trong xưởng chế tác đến xế chiều đã chuẩn bị tốt đồ vật cần dùng, quản lý liền mang Thường Giản trở về.

Thường Giản ngồi trên xe còn lưu luyến quay đầu lại nhìn, trong mắt cậu bây giờ chính là các mảnh vụn của các loại vật liệu lộn xộn, mang một khối cảm xúc mãnh liệt tràn đầy mộng tưởng.

” Không cần nhìn, ngày mai chúng ta sẽ đến nữa .”

” Quản lý, chúng ta ở mãi chỗ này cho đến khi làm ra máy bay sao?”

” Đương nhiên.” Quản lý vỗ vỗ cậu lại để cho cậu ngồi xuống. “ Bằng không tôi đi tìm bọn họ làm gì? Không gian trong nhà quá nhỏ, công cụ nguyên liệu lại không đầy đủ, mà nói nếu làm trong nhà sau này cũng khó dọn dẹp. Xem như tìm cho cậu cái studio cỡ lớn a, cậu có đại náo thiên cung ở đó cũng chẳng có vấn đề gì”

” Hắc hắc…… Vẫn là quản lý nghĩ chu đáo.” Thường Giản nhìn trộm anh:” Cái kia…… Vậy còn anh?”

” Tôi sao?”

” Anh có đi cùng tôi không ?”

Quản lý liếc mắt nhìn cậu một cái : “ Một mình cậu có thể làm ra một cái mô hình bay được sao?”

” Đương nhiên phải có anh mới được!” Thường Giản lập tức tỏ thái độ, vừa cười lấy tiếp tục mơ mộng:” Chúng ta đặt tên nó là gì a? Gọi là Tận Thế ?”

” Không bằng gọi Song Tử.”

” Ài, vì cái gì? Quản lý thuộc chòm sao Song tử à?”

” Bởi vì chính là một gã rất ngốc, cùng một tài tử thông minh kiệt xuất cùng nhau làm ra”

“……” Đối với vị quản lý đôi khi hơi độc miệng, Thường Giản cho tới bây giờ đều bỏ qua : “ Hay vẫn nên gọi là Tân Thế đi!”

” Một cái máy bay cũng có thể có tâm sự?”

” Không phải cái tâm sự kia, là thế giới mới!” Thường Giản lập tức chỉnh đốn:” Trong phim 2012 mọi người không phải dựa vào một chiếc phi cơ mới sống sót đấy sao, tôi hi vọng chiếc máy bay này cũng có thể bay về phía thế giới mới!”

Nghe lý tưởng của cậu ta hào hùng, quản lý chỉ cười chứ không nói.

Vừa về tới nhà, Thường Giản đã lôi quản lý bắt đầu nghiên cứu mô hình giáo trình cũng bản thiết kế. Quản lý chưa có tiếp xúc qua cáu này, còn Thường Giản cũng chỉ coi là cái gà mờ, liền cả cái sơ đồ phát thảo cũng chẳng xem, hai người đều bắt đầu từ số không.

Thẳng khi nghiên cứu đến quá nửa đêm, hai người tính tính mới có khái niệm cơ bản, sơ bộ quyết định làm một cái cánh tàu lượn chạy bằng điện điều khiển vô tuyến điện .

Ngày 6 tháng 12 , Thường Giản cũng quản lý chế tác máy bay mô hình.

Bởi vì vừa bắt đầu, đã quyết định mục tiêu không phải là một món đồ chơi làm cho vui cho có, mà là một cái mô hình phi cơ có thể tiến hành bay được, nên lượng công việc của hai người vô cùng lớn. Quản lý vốn định ra nhật trình là bốn ngày sẽ hoàn thành, nhưng nghiên cứu tối hôm qua nói cho bọn họ biết chuyện này không có khả năng . Một người làm việc có hiệu suất như quản lý cũng không khỏi đem kì hạn nâng lên đến bảy ngày.

Cho dù như vậy, việc này vẫn là một chuyện tràn ngập không biết bao nhiêu kế hoạch. Cần biết rõ mô hình hàng không cần không ngừng thử chỉnh, bất kỳ một khâu nào đều có thể ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng, nhiều người phải hao phí vài tháng thậm chí vài năm mới có thể thử chỉnh ra một mô hình hàng không thao tác trôi chảy hoàn mỹ .

Liền cả cad (Autocad , chắc vậy, ai không biết nó là gì lên gô gờ ra ngay ^^)cũng không dùng hai người bắt đầu học từ việc vẽ bản đồ, lúc vừa bắt đầu kết cấu thành một mớ hỗn loạn, các bản thiết kế căn bản đều không cách nào lắp ráp. Quản lý đành phải vẽ lên bản đồ phát thảo tỉ lệ cùng kết cấu, sơ đồ phác thảo vẽ lên đến mười trang, sau đó mời kĩ sư xem xét mới ra được cái họa đồ Graphic Design , tới một ngày rưỡi sau đó mới hoàn thành được bản vẽ chế tác của máy bay.

Đã có bản vẽ, công việc kế tiếp là dùng gỗ dựa theo bản vẽ bắt đầu gia công linh kiện, hai người đến chỗ thầy giáo dạy mộc bắt tay đẽo gọt linh kiện, bất kì một linh kiện nhỏ nào cũng được hai người tự tay đẽo gọt, chỉ là cánh quạt khiến Thường Giản phải cọ qua cọ lại mấy trăm lần. Hai người ngồi làm việc, cái cưa phát ra thanh âm kẽo kẹt, bụi gỗ như hoa tuyết đóng từng lớp trên người hai người, đợi đến hết ngày, nhìn từ xa hai người như mới từ trong sa mạc bò ra.

Mấy ngày nay hai người cơ hồ ăn ở tại nhà xưởng, bọn họ cùng những công nhân một chỗ, mặc trên người những bộ quần áo lao động mượn của người ta đã không nhìn ra màu sắc, người không biết còn tưởng rằng cương thi giả dạng làm người.

Mấy ngày nay, Thường Giản so với trước kia tăng ca còn mệt gấp nhiều lần, thời gian nghỉ ngơi đều rất ít, nhưng Thường Giản lại dị thường thỏa mãn. Ở chung một thời gian như vậy, đây là lần duy nhất, quản lý trước mặt cậu không có bộ dáng như thường, Bọn họ cùng nhau học, cùng nhau tìm tòi, cùng nhau đem bản thiết kế từ không biết cái gì biến thành một Tân Thế dần thành hình.

Đợi đến lúc tất cả phụ kiện đều gọt đẽo lắp ráp tốt, chạy thử động cơ cùng điều chỉnh thử bộ điều khiển từ xa, đã là ngày thứ năm, hai người lòng tràn đầy vui mừng ôm cái động cơ trần còn chưa có trang trí chạy ra ngoài mô đất trống đê bay thử, rất nhiều công nhân cũng chạy đến xem. Lúc mới bắt đầu cất cánh thì rất thuận liow, thế nhưng bay còn chưa đầy hai phút, bị cản gió, đầu máy bay nhào thẳng xuống thảm cỏ.

Cho rằng nguyên nhân chỉ là hướng gió, hai người lại thử lại nhiều lần, thế nhưng mà mỗi lần cất cánh đều là đầu máy lập tức sẽ hướng xuống đất mà rơi.

Không có một lần bay thử nào vượt qua năm phút đồng hồ.

Toàn bộ mô hình bằng gỗ mỗi một lần từ không trung hung hăng đánh xuống mặt đất đều phát ra thanh âm trầm đục thật nặng, mỗi một tiếng đều phảng phất như một cái chùy lớn hung hăn nên vào lòng Thường Giản.

Thường giản tay nắm lấy bộ điều khiển từ xa, độ cao mô hình bay được rất thấp, quản lý lắc lắc đi theo cầm cánh máy bay, bộ dáng như là tự mình động viên Tân Thế, nhưng vẫn chuẩn bị cho lần rơi tiếp theo.

Tân Thế quả nhiên vẫn lại rơi xuống, rơi theo một đường vòng cung lướt qua cả tay của quản lý đang chuẩn bị tư thế để chộp lấy, một lần nữa lại nện mạnh xuống nến xi măng.

Việc này khắc sâu trong trí nhớ Thường Giản, những mộng tưởng kia… từng được chính mình coi như trân bảo, cuối cùng vẫn giống như những cát bụi rơi xuống từ không trung, cô độc, không cam lòng, nhưng Thường Giản chỉ có thể đứng một bên nhìn vào, dù cho có cố găng cứu vãn, cuối cùng vẫn là vô năng.

Nhiều lần va chạm rốt cục làm cho cánh của mô hình rớt ra. Hai người lúc này mới thực sự chấp nhận, bọn họ bỏ ra năm ngày tự tay làm một cái khung gỗ rộng hơn một trăm bảy mươi cm , tạo hình uy vũ khí phách, Tân thế toàn bằng gỗ, nhưng căn bản không thể bay.

” Đại khái là trọng tâm có vấn đề.” Lúc ấy thầy dạy bọn họ vẽ bản đồ đứng bên cạnh nhìn Thường Giản nói, “ Tôi chưa làm máy bay mô hình bao giờ nên cũng không hiểu nhiều, bản thiết kế mát bay chúng ta đã làm có thể sai sót, máy bay mà muốn bắt đầu bay , kết cấu tỉ lệ rất trọng yếu”

Thường Giản nhìn lại một lần nữa Tân thế mà quản lý vừa nhặt lên, dù cho không nguyện ý, cũng không thể thừa nhận cố gắng mấy ngày qua đích thực xem như uổng phí. Bản thiết kế ngay từ đầu đã có lỗi, rồi theo đó làm ra máy bay nhìn hình dáng xinh đẹp nhưng chỉ có thể là một cái thùng rỗng.

Thường Giản đi qua đem lời của thiết kế sư nói với quản lý, quản lý gật đầu “ Tôi cũng đoán do vấn đề này, thời gian chúng ta quá gấp, nguyên lý của mô hình bay lên chúng ta đều chưa tìm được”

” Nếu không……” Thường Giản do dự mở miệng:” Hay vẫn là ở bên ngoài mua mô hình đã thành phẩm cho rồi, cái loại tự tay lắp ráp này……”

” Cái này có thể tính là đã làm xong một cái máy bay sao?” Quản lý đứng đối diện cậu, trong tay còn cầm cái mô hình đã bị rơi bong ra nhiều chỗ.

Thường Giản không lên tiếng.

” Nếu đã tìm được nguyên nhân, chúng ta sẽ làm lại, tiếp theo nhất định có thể.”

” Thế nhưng mà không có nhiều thời gian……”

” Tôi định ra nhật trình kia mục đích chỉ là đốc thúc khả năng tận lực hoàn thành mục tiêu của chúng ta, nếu như bảy ngày làm không xong thì tám ngày, chín ngày” Quản lý lắc lắc trong tay Tân Thế “ Cái này làm sao bây giờ?”

Thường Giản nhận lấy ôm nó bảo ngực như bảo bối: “ Đương nhiên là giữ lại cất.” Dứt lời liền hôn lên một mô hình một cái : “ Dù không thể bay, người cũng là đại anh hùng.”

Lần thứ hai làm lại, vì tiết kiệm thời gian cùng đề cao xác xuất thành công, hai người không thể không mượn bản thiết kế trên mạng, thân máy bay cũng chọn dùng chất dẻo xốp, càng thêm nhẹ nhàng dễ dàng mà không kém cứng rắn. Hai người tăng giờ làm việc, rất nhiều công nhân lúc nhàn hạ cũng tới hỗ trợ. Bởi vì đã có sẵn vật liệu cùng động cơ đã điều chỉnh thử tốt, bộ điều khiển từ xa, lần này quá trình chế tác thật nhanh. Thời gian ba ngày, hai cánh máy bay bằng nhựa plastic cũng hoàn thành.

Lúc một lần nữa bay thử, Thường Giản cầm bộ điều khiển từ xa tay có chút run. Chẳng biết tại sao lần thứ nhất bay thử lòng cậu tràn đầy đều là vui mừng, giờ khắc này lại sợ hãi như vậy.

Nhưng cho dù thao tác của cậu nơm nớp lo sợ, mô hình mới lại biểu hiện được mười phần hài lòng, tuy nhiên lúc chuyển hướng không quá linh mẫn, nhưng cao độ bay đã rất tốt, giữ vững thời gian phi hành30 phút.

Lúc máy bay cuối cùng muốn đáp xuống, tay Thường Giản run càng thêm dữ dội, mô hình lập tức sắp va vào vách tường nhà xưởng, may mắn quản lý bên cạnh kịp thời cầm tay cậu chỉnh giúp, mô hình mới nhẹ nhàng linh hoạt lách quá, bay bổng rồi tiếp đất.

Người vây xem chung quanh vang lên một tràng pháo tay.

Quản lý đi nhặt máy bay, Thường Giản mới phát hiện bàn tay mình toàn mồ hôi.

” Cái này xem như…… Thành công không?” Thường Giản nhìn quản lý đang cầm mô hình mới hướng cậu đi tới .

” Còn kém chút. Thao tát kĩ thuật của cậu còn cần luyện thêm. Mặc khác,” quản lý lắc lắc mô hình trong tay, “ chúng ta còn cần phải cho nó một cái tên mới”

Hai người lại bỏ ra thời gian một ngày hoàn tất công đoạn cuối cùng của mô hình, điều chỉnh thử cao cấp, sơn nước , sơn phun. Cuối cùng Thường Giản viết rõ trên thân máy bay sáng rực ba chữ ‘Trọng sinh số’.”

(Cái chữ ‘số’ ở sau mỗi cái tên máy bay không biết nghĩa là gì, để nguyên luôn)

” Tại sao lại không phải Tân Thế số 2?” quản lý hỏi cậu.

” Như vậy Tân Thế sẽ không vui, cho rằng chúng ta có đệ đệ sẽ bỏ mặc ca ca” .

“……”

Mang theo Trọng Sinh về đến nhà, hai người cuối cùng có thể thống thống khoái khoái tắm rửa ngủ ngon một giấc.

Đợi quản lý tắm xong xuôi, đã nhìn thấy Thường Giản ngồi xếp bằng trên sàn nhà trong phòng khách, ngơ ngác ngắm Tân Thế cùng Trọng Sinh đang đặt trên ghế salon đối diện, khóe miệng lâu lâu lại nở nụ cười ngây ngô.

Quản lý cầm lấy di động nhìn nhìn, màng hình hiện lên ngày 14 tháng 12. Nghĩ nghĩ, quản lý cất bước đến bên người Thường Giản.

” Uy” Người còn mang theo hơi nước đầy người đột nhiên ngồi vào bên cạnh, Thường Giản lại càng giật mình, còn chưa kịp mở miệng lại nghe quản lý nói:

” Tôi nghĩ đến một địa phương tốt có thể cho phép Trọng Sinh của cậu cất cánh, muốn đi hay không?”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu kịch trường:

Tân Thế nhìn Trọng Sinh bên cạnh ngũ thải ban lan (vàng, xanh, đỏ, trắng, đen) , nhìn nhìn lại chính mình toàn thân chỉ có một màu.

Tân Thế: Ngươi…… Ngươi thật xinh đẹp.

Trọng Sinh: Đương nhiên, bởi vì ta là nhựa plastic mà, còn ngươi chỉ là mộc đầu.

Tân Thế : trách không được ta bay không nổi…… Khẳng định bởi vì ta là mộc đầu, quá nặng đi.

Trọng Sinh: nặng cũng có chỗ tốt.

Tân Thế: Chỗ tốt…. gì ?

Trọng Sinh: Như vậy ta có thể thượng áp ngươi rồi.

Tân Thế: Đệ đệ ngươi…… Đang làm gì đó……qaq

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.