Như quả hữu mạt nhật, ngã môn tựu tại nhất khởi ba
Tác giả : Thương Dạ nữ tử
Biên : Thiên Dạ
☆, đi bay lượn a
Thường Giản nằm mơ cũng không nghĩ tới, quản lý nói dẫn cậu đến chỗ cho Trọng Sinh cất cánh, lại là bờ biển.
Nhưng cậu không phải không thừa nhận, đây thật là một đề nghị không thể nào tốt hơn.
Chứng kiến máy bay tự mình làm ra cất cánh bay lượn trên không, bối cảnh là bầu trời xanh thẳm, cuồn cuộn sóng biển, cùng san hô ngầm lẳng lặng đứng yên. Du khách trên bờ biển đều dừng chân quan sát, một đám hài tử hoan hô đuổi theo đằng sau Trọng Sinh, tất cả đều ngẩn lên khuôn mặt nhỏ nhắn, giương hai tay, như là không sợ hãi mà đuổi bắt lấy mộng tưởng của chính mình.
Theo hướng gió, Trọng Sinh lướt qua biên giới bãi cát, hướng về biển cùng mây bao la bát ngát ,cuối cùng một đường thẳng mà đi, phảng phất như là bay về thế giới thuộc về nó .
” Nó đã bay! Nó đã bay!”
Một khắc này, Thường Giản quên bộ điều khiển từ xa trong tay mình , quên này chỉ là máy bay mô hình được cậu điều khiển, nhìn xem cái phiến cánh đuôi càng bay càng xa, Thường Giản giơ hai tay lên , phát ra một tiếng gào thét…
” Bay đi a!” cậu hoan hô, kích động , thậm chí chờ mong Trọng Sinh của cậu cứ tùy theo sóng biển mà đi, từ nay về sau tan biến tại phía cuối chân trời.
Cũng may quản lý còn có lý trí, tranh thủ thời gian giật lấy bộ điều khiển trong tay Thường Giản, Trọng Sinh nhẹ nhàng linh hoạt trên mặt biển lượn một vòng , từ bờ biển bay qua một đám chim chóc, lại quay lại mặt cát.
Thường Giản cũng tung tăng chân đi theo những tiểu thí hài nhi…kia không lớn không nhỏ cùng một chỗ đuổi theo máy bay, chạy loạn khắp bãi cát, giống như chính cậu cũng bị tiểu tử phi cơ thu nhỏ này dẫn đến một phương xa không thể biết….
Huyên náo mệt mỏi, hai người sóng vai nằm ở trên bờ cát, để mặc gió biển cuốn qua thân thể. Trọng Sinh lẳng lặng yên bình đỗ ở trên bãi cát bên cạnh, Thường Giản vui thích mà ôm mãi không chịu buông tay.
” Thích mô hình máy bay như vậy?”
” Khi còn bé thầy giáo có dạy chúng tôi làm máy bay, lúc đó vẫn là dùng bìa cac – tong, làm xong thì thi đấu thử. Chỉ có môn ấy tôi dốc sức liều mạng học, làm ra cái máy bay so với mọi người đều tốt hơn, thầy giáo còn nói, tôi cái khác đều không được gì, chỉ có cái này là có chút thiên phú.” Thường Giản ngửa đầu nhìn lên bầu trời trên không. “ Đáng tiếc cuối cùng tôi cũng không thể tham gia trận đấu đó.”
” Vì sao ?”
” Cha tôi không cho phép, đem máy bay của tôi đập tan. Về sau thầy dạy những thứ mới, khóa trên nữa cũng không học, chỉ đứng nhìn các bạn học khác làm. Thầy giáo cho rằng tôi không có hứng thú, cũng không bảo giờ…. Hỏi tôi nữa.”
” Nhưng cậu vẫn luôn muốn làm máy bay của mình a.” Quản lý nhẹ nhàng hỏi cậu.
” Muốn, năm mơ cũng muốn trông thấy máy bay mình làm bay bay trên trời. Quản lý, ở đây quá tuyệt vời, tôi…… Tôi chưa bao giờ có thể hình dung! Anh sao lại nghĩ đến bờ biển cho Trọng Sinh bay? Máy bay, cùng bớ biển, quả thực là tuyệt phối a!” Thường Giản nhìn bầu trời xanh, cao hứng đến nỗi có chút nói năng lộn xộn.
Quản lý từ từ nhắm hai mắt, có chút lơ đãng nói “ Tốt như vậy sao? Nhưng cậu còn chưa có nếm thử thứ còn bay bổng hơn nữa”
” Ah?” Thường Giản ngồi phịch xuống,” Còn có cái gì bay bổng hơn?”
Quản lý động đậy thân thể, chỉ hướng một phương hướng.
Thường Giản theo ngón tay anh nhìn lại, phát hiện cách bờ biển xa hơn một chút trên không trung lại có ba vật đang bay, cách khá xa có chút ảo ảo, chỉ có thể mơ hồ chứng kiến chúng bay rất nhanh.
” Đó là?!” Thường Giản lập tức nhảy dựng lên.” Là cái kia ư?! Ah? Trên TV thường nhìn thấy chính là cái kia?!”
Quản lý chầm chậm đứng lên, cười nhìn cậu: “Có nghĩ muốn trước tận thế, cũng tự làm cho mình bay một lần?”
Thẳng đến khi đứng tại trên sườn núi, tay chân đều bị cột lên dây an toàn, trong đầu Thường Giản vẫn là hỗn loạn . Quay đầu nhìn lại, quản lý cột lên cánh lượn cực lớn trên tay , đứng trên dốc núi bên cạnh cậu. Bởi vì yêu cầu kĩ thuật, từng người có một huấn luyện viên chỉ dẫn bọn họ lượn. Cách khá xa, Thường Giản không nhìn thấy rõ mặt quản lý, chỉ nghe được quản lý lớn tiếng hô cậu cái gì đó, thanh âm bị gió lớn trước mặt thổi tan tứ tán. Thường Giản cứ như vậy sững sờ nhìn quản lý cùng huấn luyện viện phụ giúp anh giang cánh lượn bước nhanh lao xuống dốc núi, trong nháy mắt lúc sắp rơi xuống, hai người thoáng chốc bay lên trời, cấp tốc bay lên, như là một mảnh lá cây trên bầu trời xanh thẳm, rất nhanh theo gió mà bay xa.
Thường Giản vẫn còn sợ run, chỉ nghe bên tai một thanh âm hỏi:” Chuẩn bị xong chưa?” Đồng thời một cỗ lực lớn phụ giúp mình xông về phía trước, Thường Giản còn không phản ứng kịp, chỉ có thể theo bản năng lao về phía trước, lập tức phía trước đã là tuyệt lộ, cậu vô thức suy nghĩ muốn ngừng, nhưng căn bản quán tính cực lớn lôi kéo lấy cậu, lập tức dưới chân không còn gì nâng đỡ, cả người đã phiêu hướng bầu trời vô biên bát ngát !
Cái loại cảm giác này là kỳ diệu như thế, không thể nói rõ. Thường Giản trong lúc nhất thời còn tưởng rằng chính mình đang phiêu du tại trong mộng, ngoại trừ cán cầm trên tay cho cậu lực lượng, cậu cảm giác không còn thấy bất luận trói buộc gì, hết thảy bên người đều là hư không vô hạn. Thế nhưng mà hết lần này tới lần khác cuồng phong lạnh thấu xương thổi mạnh toàn thân của cậu, cái kia phảng phất như là bàn tay cực lớn của thiên nhiên vuốt ve nhắc nhở lấy cậu: Đây không phải mộng! Cậu đang bay ! Thật sự đang bay!
Phương xa, là phía chân trời vĩnh viễn không có điểm tận, bầu trời lam sắc giống như một cái lọ thủy tinh nút kín, mà cậu tựa như là một cái phi trùng (côn trùng biết bay) không ngừng xoay quanh, cậu sợ rằng có thể đụng đầu vào cái vách tường thủy tinh kia.
Mà dưới chân, lại là đất đai cùng rừng núi liên miên bất tận, núi cùng đất song song vô hạn kéo dài về phía trước, phát họa thành một loại hình thái cậu chưa từng kiến thức qua. Biển cả ở phương xa trở thành một viên kim cương cực lớn, phát ra vô số hào quang lóng lánh đến chói mắt.
Cậu nghĩ cậu hẳn nhất định đang bay qua một thới giới mà cậu chưa từng đặt chân tới, bằng không vì sao thế giới này đến hôm nay cậu mới nhận thức?
Người phía sau nói với cậu gì đó, cậu cũng hoàn toàn nghe không được, chỉ có thể một mực gật đầu, một mực điên cuồng mà kêu to, tùy ý cánh lượn mang theo cậu chợt trái chợt phải, tại cái thế giới không giới hạn không hề cố kỵ loạn xông loạn đi.
Cậu trông thấy xa xa phiến lá cây cùng cậu bốn bề phiêu đãn, cậu biết rõ giờ này quản lý cũng đang ở dưới phiến lá kia nhìn xem mảnh đất đai mới lạ trong mắt này , cậu muốn gọi anh, lại biết anh không thể nghe được.
Cho nên cậu chỉ có thể cười to, tại thế giới này trên mặt đất sẽ không có người nghe được, không kiên nể gì mà cười lớn. Dù cho gió thổi tát làm mặt và miệng cậu đều đau nhức , thế nhưng cậu không thể ngừng, cậu sợ lúc cậu ngừng lại, trái tim nhỏ bé đang kích động trong ***g ngực kia lập tức sẽ bạo tạc nổ tung.
Đây là thế giới chỉ thuộc về một mình cậu! Thường Giản rốt cuộc biết, tại trong cùng một thế giới, cho dù coi như cô độc nhưng cũng không tịch liêu, cho dù trầm mặc kiệm lời cũng có khi nhiệt huyết bành trướng.
Đó là bay bổng cùng thế giới. Là cùng bầu trời làm bạn, là không gian đồng nhất cùng mây làm bạn.
Thường Giản nghĩ, cậu sẽ đem cái thiên địa chứng kiến tại thời khắc này vĩnh viễn khắc sâu.
Sau khi ra khỏi câu lạc bộ cánh lượn thật lâu, Thường Giản đều là hỗn hỗn độn độn , có loại cảm giác choáng váng vì thác loạn thời không .
Mặc cậu ngồi ở trên ghế sa lon phòng khách ngẩn người, quản lý tự đi an bài ăn ngủ.
Buổi tối, trên sân thượng có một bàn vỏ sò, xác tôm, cùng bã các loại hải sản, Thường Giản rốt cục xem như đã trở về thế giới thực, ôm chai bia quấn quýt lấy quản lý cạn a cạn.
” Quản lý, tâm tình sâu lắng , một ngụm buồn bực !” Thường Giản phóng khoáng đẩy cái chai.
Quản lý ngồi trên lan can chậm rì rì mồi điếu thuốc, cũng không cầm chai rượu Thường Giản đưa tới.
(Mềnh rất mún có chuyện… phát sinh… để xem có không)
” Như thế nào, Anh…… anh có phải hay không không coi tôi là… bạn !” Thường Giản đánh một cái nấc, nhào tới ôm lấy cánh tay anh.
” Giao tình tôi với cậu muốn mượn rượu để cân nhắc?” Quản lý liếc xéo cậu, dưới màng đêm cái liếc nhìn khinh bỉ kia tại trong mắt Thường Giản cũng có hương vị đặc biệt.
” Hắc hắc…… Đương nhiên không phải.” ưu điểm lớn nhất của Thường Giản chính là làm nũng. “Quản lý , đối với tôi anh chính là bạn thân nhất “Anh là một người…!” Cậu giơ ra ngón cái, rồi chọt chọt vào mặt quản lý.
Tay bị quản lý đẩy ra, Thường Giản cũng không giận, vẫn dựa vào quản lý cười ngây ngô.
” Quản lý, hôm nay tôi đặc biệt… vui vẻ…!”. Thường Giản tựa vào trên người quản lý, nhìn biển cả đen kịt phía xa . “ Tựa như trong đời, chưa từng có vui vẻ như vậy…”
Đêm đông, gió biển tựa hồ cũng không lạnh lắm, vẫn nhu hòa, thanh thản, mang theo hương vị ẩm ướt của biển.
Thường Giản ôm chai rượu lắc lư buồn ngủ, trong mắt bắt đầu mông lung, nhìn ngọn đèn ven đường biến thành nguyên một đám quang cầu tua tủa, như sao sáng rơi xuống từ phía chân trời.
” Quản lý, anh xem……ở đây giống như căn cứ bí mật của tôi, giống như…. Căn nhà gần núi của tôi. Vừa khẽ mở mắt, có thể nhìn thấy được tinh tú bao la.
Việc này làm cậu nhớ lại một đoạn thời gian, nhiều năm trước kia cậu từng ngồi thu mình trong góc nhìn trời, tinh tú trong nháy mắt đều tràn ngập.
Rất nhiều năm, nước mắt thật sâu phủ đầy bụi, đều tựa hồ bị không trung ngày hôm nay như một hồi cuồng phong thổi tán gông cùm xiềng xích.
Cậu hãm vào bờ vai người bên cạnh mà khóc, không thanh âm, chỉ có nước mắt . Cậu cho rằng không ai biết được, quản lý tựa hồ cũng thật sự không biết.
” Quản lý…… Chúng ta về nhà a, tôi nghĩ muốn nhìn lại căn cứ bí mật của tôi ….”
” Trước tận thế, tôi muốn nhìn lại chúng, nhìn lại ngôi nhà của tôi.”
Cậu cứ buộc miệng nói như vậy, thế nhưng chính cậu cũng không nghe thấy. Vì cậu đã chìm vào giấc ngủ thật rồi.
Cho nên cũng không nghe thấy quản lý nhẹ nhàng đáp lại : “Đồ ngốc.”