Như Quả Hữu Mạt Nhật, Ngã Môn Tựu Tại Nhất Khởi Ba

Chương 6: Chương 6




Như quả hữu mạt nhật, ngã môn tựu tại nhất khởi ba

Tác giả : Thương Dạ nữ tử

Biên : Thiên Dạ

☆, tìm lại hồi ức a

Vì chuyện tối hôm qua, làm cho Thưởng Giản sáng sớm hôm sau vẫn còn đứng ngây người ở sân thưởng thưởng thức phong canh uyển chuyển của bờ biển, mà quản lý đã thu thập xong hành lý.

Vốn chuẩn bị ở lại chỗ này nhiều ngày, nên chuẩn bịnhiều quần áo để thay, hiện tại hành trình lại thay đổi. Đều do đồ ngốc kia vừa lại nghĩ ra chuyện khác, quản lý một bên thu một bên oán thầm.

” Quản lý, hôm nay chúng ta đi chỗ nào chơi a?” Hết lần này tới lần khác tên ngu ngốc này vẫn ôm vẻ mặt hồn nhiên mà tới hỏi hắn.

” Hôm nay không phải về nhà cậu sao ?”

“……” Thường Giản lập tức đứng ở tại chỗ:” Ah??!!!!”

Nhìn biểu lộ trên mặt cậu, quản lý không biết kẻ ngu ngốc rốt cuộc là ai.

Tóm lại, lúc bị quản lý đóng gói lên xe, Thường Giản vẫn còn lưu luyến: “ Bãi cát của ta… Biển cả của ta ….. Tiệc hải sản của ta…. Tàu lượn của ta….”

” Chỗ nào cậu cũng muốn chậm chạp lưu lại sao?”

” Tôi không nỡ mà…… Mới đến một ngày……” Thường Giản nước mắt uông uông.

” Rốt cuộc là ai nói muốn đi căn cứ bí mật gì đó.”

“……” Nghe quản lý ‘nhắc nhở’ , Thường Giản lại ‘nghĩ lại’ lời nói say ngày hôm qua, “ Tôi hiện tại cam lòng, kì thật ở đây nhìn ngắm nhiều như vậy rồi, chúng ta đi nhanh đi”

Nhớ tới việc rốt cục có thể mang quản lý đi căn cứ bí mật của mình, Thường Giản lại bắt đầu hưng phấn:” quản lý, anh nhất định sẽ thích trụ sở bí mật của tôi, anh nhất định chưa từng nhìn thấy qua!”

” Vậy sao.” Quản lý giật giật khóe miệng:” Tôi đây bỗng chốc miễn cưỡng chờ mong”

Không có nghe ra lời qua loa của quản lý, Thường Giản bên cạnh đã vạch kế hoạch lên đầu ngón tay: “ Chúng ta phải nhất định đi dạo buổi tối, lâu rồi không trở về, không biết nơi đó có thay đổi không…. Ah!” Nghe bên tai kêu to một tiếng, chộp lấy một bàn tay , nhào đầu về phía trước, thiếu chút nữa làm cho tay quản lý đang cầm lái cũng suýt trợt. “Quản lý! Chúng ta còn phải đi mua một ít đồ !”

” Cậu ngồi đàng hoàng cho tôi !!!”

Nhà Thường Giản gia ở trong một thành thị khác, đi xe trọn tám tiếng đồng hồ. Đến nơi đã là buổi tối, quản lý từ lúc trên xe đã đặt xong khách sạn , đến thành phố không thấy Thường Giản liên hệ người nhà, cũng không chỉ anh phải đi hướng nào. Đường trong thành phố nhỏ bảy quẹo tám cua, hai người cuối cùng cũng tìm được cái khách sạn kia..

Còn chưa xuống xe, Thường Giản tự nhiên ân cần giành xách hành lý.

Quản lý chọn chọn mi: “Không phải về nhà sao?”

” Hắc hắc…… Như thế nào không biết xấu hổ ném anh lại một mình, tôi đương nhiên là cùng anh ở một chỗ mà.”

Quản lý cũng không hỏi nhiều thêm, tại quầy lễ tân đặt một căn phòng đôi.

Cất kỹ hành lý, Thường Giản lại lôi kéo quản lý đi ra ngoài:” Có thể tính là lần đầu tiên anh tới đây, hôm nay như thế nào cũng muốn hảo hảo chiêu đãi anh”

Vì vậy chẳng được bao lâu, quản lý an vị trên một con phố bán đồ ăn vặt ven đường, trước mặt là một chén thịt bò bột gạo, cùng…. Một bàn bánh Tạc Gia

” Cái này là…… Chiêu đãi?”

” Vừa vặn ăn rất ngon ! Quản lý, anh ngàn vạn lần đừng khách khí!”

Nói xong Thường Giản kẹp lên một miếng Tạc Gia một ngụm cắn xuống , mặt mũi tràn đầy thần sắc mộng ảo:” Ah, quả nhiên là hương vị trong mộng của tôi !”

Thường Giản vẫn còn lẩm bẩm bánh này ăn ngon cỡ nào , không chú ý đến quản lý vừa kẹp lên một miếng bánh lại bất động thanh sắc mà đặt lại trong đĩa.

Ăn cơm xong Thường Giản liền mang theo quản lý bốn phía đi một chút. Thị trấn không lớn, Thường Giản một đường chỉ cho quản lý xem ở chỗ này trước đây là một cái công viên nhỏ, cậu leo tường vào bắt cá ở hồ trong công viên, hiện tại đã trở thành phố buôn bán; bên kia là đường cậu tan học hay đi về, còn ở chỗ kia thì ném đá vào cửa sổ nhà người ta, cũng không biết gia đình kia còn ở chỗ đó hay không.

Thị trấn bốn phía đều có núi vây quanh, không phồn hoa cho lắm. Những người ở nơi này tựa hồ không có gì gọi là sống về đêm, trên đường người ở dần dần bắt đầu rất thưa thớt. Hai người dưới đèn đường nói chuyện, chậm rãi đi trở về khách sạn, con đường thật dài dường như chỉ có hai người họ còn rảo bước, nhìn hơi trong miệng phun ra tựa hồ so với nơi khác có lạnh thêm một chút.

” Lâu rồi không trở về, tôi đều không nhận ra cảnh vật ở đây” Thường Giản vừa đi vừa nhìn gạch đá dưới chân: “ Lúc tôi ra đi, lối đi bộ ở đây còn chưa xuất hiện chỉnh tề như vậy. Khắp nơi đều không giống như lúc trước”

” Có phải ngay cả đường về nhà đều không nhớ rõ” Quản lý hỏi cậu.

” Đại khái a. Nếu cần hỏi người ta là tìm được ngay thôi.” Thường Giản cười cười:” Thực mất mặt, ngày mai tôi muốn trang bị một chút đến một nơi “

” Ngày mai đi sao?”

” Ân…… muốn đi nhìn cha mẹ tôi một chút. Ngay tại nghĩa địa công cộng phía tây thị trấn”

Quản lý quay đầu nhìn cậu.

Thường Giản cúi đầu, thanh âm nhẹ nhàng nói:” Không xa , nếu như anh ngày mai không có việc gì……”

Quản lý nhìn cậu có chút bộ dáng sốt ruột, không khỏi cười nói.” Lão bản nhìn xem hắn có chút sốt ruột bộ dạng, không khỏi cười nói:” Đây là chỗ của cậu, tôi có thể có chuyện gì?”

Thường Giản cũng không có ý tứ mà nở nụ cười.

” Ở đây kỳ thật rất đẹp , không khí trong lành, cuộc sống cũng nhàn nhã. Nếu quả thật sắp đến lúc chết, tôi thật sự nguyện ý đến đây.”

Thường Giản” Ân” một tiếng, lẳng lặng nhìn bóng cây pha tạp dưới đèn đường.

Đây là nơi cậu sinh ra, nơi mà cậu lớn lên, vô luận cách xa bao lâu mới trở về, mỗi một viên gạch mái ngói, một cành cây ngọn cỏ đều khơi gợi kí ức của cậu.

Đã từng để lại tổn thương thật lớn, đau đớn thật nhiều, năm tháng dài dòng buồn chán, thời điểm đều xuyên thấu qua tầng tầng kí ức tuổi thơ, quá khứ hết thảy đều sớm trở nên ố vàng cũ kĩ, cũng không còn nỗi lòng năm đó.

Nghĩa địa công cộng nằm lại một cánh rừng của thị trấn , xe chỉ có thể chạy đến giữa sườn núi. Thường Giản xuống xe mua chút ít nhang nến tiền giấy, cầm theo đồ cúng cùng quản lý hướng trên núi mà đi. Không phải là ngày tế tự, trên sơn đạo mịt mù không tiếng người, nhưng lại nghe thấy cây cỏ lao xao, thanh âm chim chóc du dương, càng lộ ra vẻ thanh tĩnh yên ắng.

Đi vào nghĩa địa công cộng, Thường Giản tìm được mộ vị. Trên bia mộ có hai tấm ảnh đen trắng lặng lặng chăm chú mà nhìn bọn họ, Thường Giản ngồi xổm xuống bên cạnh lôi ra khăn tay chà lau bia mộ , lại cùng cha mẹ nói chuyện.

” Cha, mẹ, con bất hiếu, lâu như vậy mới đến thăm cha mẹ.”

Ngày bình thường Thường Giản luôn hoạt bát hay nói, đối mặt cha mẹ lại phi thường trầm mặc. Sau khi nói xong một cầu đầu tiên, cậu cũng chỉ im lặng không nói thêm một lời nào mà chỉ chăm lo làm việc trong tay, đốt đèn cầy , đốt vàng mã. Tro giấy trong không gian yên lặng mà bay lên, ảnh lửa chiếu rọi lên khuôn mặt Thường Giản lúc sáng lúc tối.

Quản lý một bên lẳng lặng nhìn cậu, cậu tựa hồ cũng hoàn toàn quên đi tồn tại của quản lý.

Cho đến giờ phút này quản lý mới đột nhiên giật mình, có lẽ đây mới thực sự là Thường Giản.

Là Thường Giản lúc chỉ có một mình.

Giờ phút này Thường Giản không có bộ dáng cười toe toét, không có cử chỉ lời nói ngẫu nhiên ngớ ngẩn, chỉ là đạm mạc, trầm tĩnh, chỉ có một mình cô độc.

Về tới đây mới đúng là trở lại thế giới của Thường Giản. Cái thế giới cô độc kia.

Thẳng đến khi tiền giấy đều đốt đã xong, tất cả khói bụi của nó đều tan hết, Thường Giản hướng bia mộ ảnh chụp nữ nhân kia, chậm rãi mở miệng:

” Mẹ, cuộc sống của con bây giờ trôi qua rất tốt, mẹ không có lo lắng cho con. Con về sau có rảnh, sẽ bồi mẹ…. cùng cha”

Nói xong, Thường Giản đứng dậy, đối quản lý lộ ra một cái cười:” Đi thôi.”

Trên đường xuống núi, Thường Giản lại khôi phục cái kia Thường Giản mà quản lý quen thuộc, nghiêng đầu nhìn anh:” Anh không hỏi tôi gì sao ?”

” Hỏi cậu cái gì?”

Thường Giản bĩu môi:” Anh một chút cũng không quan tâm tôi.”

Quản lý cười cười:” Cậu muốn cậu sẽ nói , cậu không muốn nói tôi hỏi cũng vô dụng”

Thường Giản nhụt chí hạ bả vai, thở dài:” Quản lý quả nhiên lợi hại. Anh hỏi tôi thật ra tôi đúng là không nhất định nói, anh không hỏi tôi , tôi ngược lại lại muốn nói”

Quản lý lắc đầu cười không ngừng.

Thường Giản nhìn qua rừng cây tùng bên cạnh đường núi xanh um tươi tốt, từng cây đứng thẳng tắp, xông lên trời, gió lướt qua chỉ thấy từng cơn tiếng thông reo xào xạt.

” Lần đầu tiên tôi tới đây, chỉ cảm thấy thiên không muốn sụp đổ. Thật giống như nơi này là địa ngục , cắn nuốt mẹ tôi. Khi đó tôi vừa thi lên đại học, mẹ tôi đưa tôi lên tàu. Còn chưa qua hết học kì đầu tiên, thì nhận được điện nói mẹ tôi bị bệnh cấp tính, gặp mẹ lại thì mẹ cũng đã nằm ở bệnh viện, thẳng đến lúc mất đi, đều không…. Tỉnh lại mà liếc nhìn tôi nửa cái. Ngay cả mộ địa, đều do chính bà lúc còn sống tự mình mua tốt, sợ tôi bị thân thích khi dễ, bức tôi nhận tiền…..”

” Mộ của cha tôi về sau mới dời tới, cha tôi đi sớm hơn, khi đó còn chưa lưu hành nghĩa địa công cộng. Tôi nhớ chút chút , cha tôi là một con quỷ rượu, suốt ngày đánh tôi. Ông ta càng đánh tôi, tôi càng hỗn. Trốn học, trộm tiền, trốn nhà đi bụi, khi đó thực sự cái gì cũng làm rồi” Thường Giản cười cười: “ Không nghĩ tới tôi còn có một bản mặt như vậy a”

” Cho nên…… Cậu không thích cha cậu?”

” Cũng không thể nói có thích hay không. Tôi còn chưa học xong tiểu học. Nghe nói là có lần uống say, tai nạn xe cộ. Ấn tượng của tôi đối với ông ta chỉ có bộ dáng đánh mắng tôi, dần dần về sau cũng quên lãng. Lúc cha tôi vừa đi, tôi xác thực thật cao hứng một hồi, cảm thấy cuối cùng cũng không ai đánh tôi nữa, tôi tự do. Nhưng về sau tôi mới biết được, thống khổ thực sự không phải có có đánh mình quản mình, mà là…. Không có người quan tâm mình”.

” Cha tôi đi rồi, mẹ tôi đành phải mang theo tôi về nhà bà ngoại. Bình thường lễ mừng năm mới , những thân thích kia đối xử với tôi có chút khách khí thì khi đó giống như đều thay đổi, đối với tôi hờ hững, châm chọc khiêu khích. Về sau tôi mới biết được, nguyên lai bọn họ một mực đều xem thường cha tôi, càng xem thường tôi hơn, sau lưng mắng tôi là tiểu lưu manh, lớn lên sớm muộn gì cũng đi tù. Mẹ tôi ở cùng phòng bà ngoại , nhưng những người thân thích kia không chịu cho tôi ở chỗ đó, mẹ tôi mới phải đưa tôi đến kí túc xá ở trường.”

” Dường như từ đó trở đi, tôi mới biết được nguyên lai thế giới này không ai hoan ngênh mình, mình chẳng khác nào kẻ vô gia cư. Có một lần tôi về nhà nghe được bọn họ vụng trộm thương lượng, đợi lúc tôi trưởng thành sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà, một xu cũng không cho tôi. Cho nên ở cấp hai tôi âm thầm cố gắng, thề muốn cho những kẻ kia … xem thường mình phải rửa mắt mà nhìn, tôi muốn dẫn mẹ đi khỏi nơi đây, muốn cho bà sống những ngày tháng tốt lành”

” Sau đó, tôi làm được, tôi thi đậu đại học danh tiếng, nhưng mẹ của tôi lại vĩnh viễn ở lại chỗ này.”

” Mẹ của tôi đi , giống như là đem mối liên hệ duy nhất của tôi ở đây cắt đứt. Lúc đem cha tôi về đây, cũng là lần cuối cùng tôi trở về đây. Về sau cuối cùng cũng không có trở lại, thầm nghĩ đem tất thảy hoài niệm đều niêm phong lại chôn cất vào một chỗ , vĩnh viễn không muốn mở ra nữa”

Quản lý lặng yên nhìn cậu:” Vậy tại sao lần này lại trở về?”

” Tôi cũng không biết.” Thường Giản lắc đầu,” Kỳ thật lúc ghi kế hoạch tận thế, tôi biết ngay tôi vẫn sẽ trở lại. Căn cứ bí mật của tôi tại thị trấn này, đại khái trong tiềm thức của tôi, nếu có một việc mà trước khi chết phải làm mà nói, chính là thủy chung vẫn muốn trở lại địa phương mà tôi xuất phát. Dù sao ở chỗ này, cũng có ghi dấu tất cả kí ức tuổi thơ của tôi, lớn lên từng ngày, tôi vĩnh viễn không có khả năng làm mờ nhạt nó, chối bỏ nó.”

Nói đến đây, Thường Giản thoải mái mà cười cười:” Hơn nữa, lần này trở về, tôi phát hiện tôi dường như cũng không có để ý chút ít sự tình lúc trước quá như vậy ”

Lúc này bọn họ chạy tới chỗ đỗ xe, quản lý kéo ra cửa xe, dừng bước lại hỏi cậu:” kế tiếp chúng ta đi đâu?”

Thường Giản nhìn lại anh, nói ra một câu:” Không bằng đi‘ nhất tiếu mẫn ân cừu’ a!”

Buổi chiều Thường Giản đi mua chút ít quà biếu, cùng quản lý trở về ‘nhà’ của cậu trước kia. Đó là một gia viên, nơi mẹ cậu ở và một vài thân thích. Trên thực tế cậu cũng không rõ ràng lắm bọn họ có nên đi hay không, hơn nữa trong thị trấn rất nhiều con đường mới tu sửa mở mang, Thường Giản cũng không quá nhớ đường cho lắm.

Cứ như vậy, cái thị trấn chỉ mất hai tiếng là vòng hết thì bọn họ đã mất một tiếng rưỡi để tìm đến nơi. Lúc gõ cửa là một phụ nữ trung niên đi ra mở cửa, vừa thấy bọn họ liền ngây ngẩn cả người.

Thường Giản tựa hồ cũng có chút trở tay không kịp, trầm mặc rất lâu mới miễn cưỡng giật đầu cười một cái , kêu :” Mợ.” Thấy trung niên phụ nữ kia giống như cũng không nhận ra mình, lại xen thêm một câu:” Tôi là Thường Giản.”

Phụ nhân lúc này mới nói:” Mợ thấy có chút quen mặt, nguyên lai thật sự là Giản Giản. Ôi, mau vào mau vào.” Lập tức nhiệt tình mà đem bọn họ nghênh đón vào nhà.

Thường Giản cầm trên tay đồ vật đưa cho bà:” Mợ, đây là một chút tâm ý của tôi.”

” Cháu , đứa nhỏ này thiệt là, trở về còn mang quà cáp gì. Tại sao về cũng không cho chúng ta biết ah? Ôi, trong nhà đều không chuẩn bị cái gì hết.”

” Mợ, không cần bề bộn, tôi cũng chỉ đến một chút, cũng lập tức đi”

” Ôi, vậy làm sao được, cũng nên ăn cơm chứ.”

Đi vào trong phòng, hai người trung niên cũng đi tới. Thường Giản còn gọi bọn họ là dì, dượng.

” Là Giản Giản ah, tại sao lâu như thế không về” Dì Thường Giản vừa định ngồi xuống ghế , ngồi xuống, lại trông thấy quản lý:” Đây là?”

” Đây là…… đồng sự của tôi.” Thường Giản tranh thủ thời gian tìm cái cớ:” Chúng tôi đi công tác, thuận tiện tới.”

” Chào Bá phụ, bá mẫu.” Quản lý cũng chào hỏi rồi ngồi xuống.

Cô dì kia lôi kéo Thường Giản hỏi chút ít sinh hoạt bên ngoài của cậu, đối với cháu trai mình luôn hữu tình phân tại. Dượng Thường Giản thì ngồi một bên hút thuốc, không nói lời nào.

Hàn huyên một hồi lâu, mợ Thường Giản cũng nấu xong cơm tối, bên ngoài lại có thêm một người đàn ông, Thường Giản lập tức đứng dậy chào: “Cậu cả.”

A Di cũng đi qua nói:” Anh cả, Giản Giản trở về .”

” Ân.” Người đàn ông này hết sức nghiêm túc, đáp một tiếng rồi ngồi xuống bàn “ Về thăm mẹ cậu chưa?”

” Buổi sáng vừa qua đó rồi”

” Thật lâu mới trở về, ở lại vài ngày a”

” Không a, lần này đi công tác đi ngang qua , bớt chút thời giờ để tới, bọn tôi chốc nữa cũng đi”

Nhìn ra được Thường Giản rất sợ cái cậu cả này, đều là nơm nớp lo sợ mà trả lời. Tuy cậu đã không phải tiểu hài tử năm đó, nhưng kí ức tuổi thơ thâm căn cố đế.

Người đàn ông kia không nói gì, mang chén tới rót một ngụm rượu sau đó mới nói: Người trẻ tuổi , đều bận bịu.”

Thường Giản đang không biết đáp lời như thế nào, người mợ tiến đến bảo bọn họ ăn cơm. Trong bữa cơm, hai người đàn bà một bên gắp rau cho Thường Giản, một bên hỏi cậu công việc bây giờ thế nào, sinh hoạt thế nào. Thường Giản đang không biết qua loa như thế nào , quản lý bỗng nhiên ở một bên tiếp lời :” Thường tổng hiện tại mở một cái nhà hàng, sinh ý rất tốt.”

Thường Giản toàn thân cứng đờ, yên lặng quay đầu lại nhìn anh một cái, chỉ thấy anh nghiêm trang đối với cậu mỉm cười, nụ cười kia lại nhìn thế nào cũng không có hảo ý.

Hai người đàn bà nghe xong lời này, lập tức cười nói:” Giản Giản hiện tại đã có tiền đồ, làm ông chủ a.”

Ngược lại , người cậu kia bỗng nhiên mở miệng nói: “ Cậu là?”

” Bác, tôi là quản lý nhà hàng của Thường tổng, tên là Lâm Gia.”

Cậu cả cao thấp dò xét anh một phen, mới nói:” Người trẻ tuổi, sự nghiệp phát triển thì tốt, nhưng cũng không thể quên cha mẹ, chưa từng quay về Liên gia.”

Trên bàn cơm lập tức một hồi lặng im, không ai dám nói chuyện, cũng không ai dám động đũa.

Thường Giản không biết nói cái gì, chỉ có thể đứng lên nâng rượu, nói:” Cậu cả, mợ, dì, dượng, đa tạ các người nhiều năm qua chiếu cố mẹ tôi…… cùng tôi, tôi tất nhiên đều nhớ rõ. Mấy năm này tôi công tác bận rộn, cũng cảm ơn ngày lễ tết bái tế mẹ thay ta, chén rượu này tôi mời các người” nói xong liền ngưỡng cổ, đổ rượu vào miệng.

Một dòng cảm giác nóng bỏng cay nồng bốc lên trong cơ thể, Thường Giản híp mắt, chỉ cảm thấy tóc mai nhột nhạt, ướt át, nóng rực.

Trên đường trở về, không biết có phải nguyên nhân cồn rượu hay không, Thường Giản tựa hồ rất vui vẻ, trên đường đi đều hát ngâm nga .

Quản lý nghĩ, đại khái ‘Nhất tiếu mẫn ân cừu’ cũng là một việc thích hợp làm khi gần đến tận thế.

Ngày hôm sau trong thị trấn, hai người mỗi người đeo một cái ba lô lớn đi đến trụ sở bí mật của Thường Giản. Trong bọc đều là lều vải túi ngủ bọn họ mới mua hôm trước.

” Tại sao phải mang những thứ…này?” quản lý lúc ấy nghĩ mãi cũng không ra, Thường Giản cuối cùng lại tiêu hết luôn tiền gửi ở ngân hàng.

” Anh đi thì biết.” Thường Giản trả lời anh như vậy.

Xe đứng dưới chân núi thị trấn, Thường Giản mang theo quản lý bắt đầu leo núi.

Ngọn núi này hoang tàn vắng vẻ, nhưng tiến vào núi Thường Giản lại nhanh nhẹn giống như loài khỉ, đối với từng cành cây ngọn cỏ trong thị trấn mà mình đã trưởng thành vẫn còn quen thuộc.

” Thế giới bên ngoài thay đổi trong nháy mắt, thế nhưng mà ở chỗ này, hơn mười năm rồi vẫn vậy”

Mùa đông trên núi có chút lãnh liệt, nhưng cũng may ánh mặt trời không yếu ớt, chưa từng trải qua khai phá bốn phía núi rừng có thể thấy được dòng suối thanh tịnh uốn lượng ngay tại một tòa núi đá , từng bầy chim bay ngang trong rừng cây um tùm, nhìn cũng là một loại hưởng thụ.

Thường Giản dẫn quản lý lòng vòng trên đường núi cũng hơn nửa ngày, bọn họ rốt cục mới đến một cái sơn cốc trong một miệng huyệt động rộng lớn.

” Đến rồi, hoan nghênh quang lâm trụ sở bí mật của Thường Giản!” Thường Giản cười, xoay người làm cái tư thế ‘xin mời’.

Quản lý nhìn cửa động đen sì, lại nhìn ánh mắt lóe sáng của Thường Giản. Biết rõ tiểu tử này chờ nhìn chuyện cười của anh, quản lý đương nhiên kiên trì đi vào. Bên trong một mảnh đen kịt, dù cho bên ngoài ánh mặt trời chiếu rọi, ở bên trong huyệt động lại đưa tay không thấy được năm ngón, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng nước tí tách.

Quản lý lấy di động ra bật lên, lập tức trên đỉnh đầu vang lên một mảnh thanh âm xao động, như là vô số đôi cánh đồng loạt vỗ.

” Thanh âm gì?” Quản lý lập tức dừng bước lại.

” Dơi đó.” thanh âm Thường Giản từ phía sau truyền đến, mang theo vui vẻ: ” Bị hù sao?”

Quản lý không để ý tới cậu, men theo vách núi tiếp tục đi lên phía trước. Này tựa hồ là hang động đá vôi tự nhiên, chỗ ngón tay chạm đến mang theo cảm giác dinh dính ướt át, làm cho người cảm giác thập phần không thoải mái.

Đi chưa được mấy bước, phía trước ẩn ẩn lộ ra ánh sáng, như là một cái cửa ra. Quản lý bước nhanh hướng nơi có ánh sáng đi đến, xoay người xuyên qua một cái cửa động, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.

Vách núi trên đỉnh đầu hình thành một cái vòng tròn nguyên vẹn, bầu trời xanh thẳm như khảm bên trên đó, phảng phất bầu trời như một mặt kính hồ cực lớn. Trong kính , ánh mặt trời chiếu lên một mặt hồ trong suốt không thấy đáy, hiện ra màu lục bích xinh đẹp, mây trắng trời xanh phản chiếu vào người. Trong hồ những hạt cát màu bạc quanh năm được cọ rửa đã tựa như như châu báu , dưới ánh mặt trời tỏa ra quang mang chói mắt.

” Thật xinh đẹp.” Quản lý nhìn ra mặt hồ trước mắt lưu chuyển ánh sáng như những bông hoa năm màu. “Cái này là căn cứ bí mật của cậu?” .

” Khi còn bé nhà của tôi ở dưới chân núi này, mỗi lần bị đánh, tội lại trốn vào trong ngọn núi này. Có một lần vì tránh mưa, thì vô tình phát hiện ra chỗ này”. Thường Giản đặt ba lô xuống “ Đáng tiếc bây giờ là mùa đông, bằng không thì đi xuống nước bắt cá mới vui, cá chỗ này cùng tôi dễ thân, trông thấy tôi đều bơi đến cho tôi bắt!”

Dù cho nói như vậy, Thường Giản vẫn là nằm úp sấp bên hồ với tay vào trong hồ nước, mấy con cá cũng tụ lại cùng cậu. Hello, các ngươi sao rồi ? Các ngươi còn nhớ rõ ta không?”

Quản lý lắc đầu cười, cũng đem ba lô thả xuống, đem đồ bên trong lấy ra. Anh cuối cùng cũng biết tại sao phải mang lều vải.

Bọn họ cùng nhau bày ra đồ ăn để giải quyết bữa tối, sắc trời dần bao trùm bởi bóng tối. Thường Giản dựng lều vải lên, giắt đèn, một ít hồ điệp men theo ánh sáng bay vào, dán cánh đều trên lều vải.

Quản lý thấy lạ lùng nhịn không được lôi di động ra chụp.

” Nếu như là xuân hạ, hồ điệp này còn nhiều hơn nữa. Mùa hè tại đây toàn bộ trên vách núi đá đều là hồ điệp.”

Quản lý cười:” Coi như cậu tìm được một nơi tốt” .

Thường Giản lại nói:” Anh còn chưa thấy khung cảnh chính thức đâu, đợi trời tối hẳn thì anh nên nhìn tiếp”

Lúc mà màng đêm hoàn toàn thủ phục xuống, quản lý mới biết Thường Giản không hề nói ngoa, cũng biết cảnh đẹp trên thế gian không thể một ngày là nhìn được hết.

Trên vòm sơn động, bầu trời đầy sao như nằm trên một cái mâm tròn, gần như dày đặc, tùy thời có thể khoát tay nhặt một nắm lên, Trên mặt hồ cũng hiện lên tinh quang như vậy, vầng sáng chập chờn không ngớt, hai mặt kính tinh không cách nhau một khoảng, tựa như ảo mộng.

.

Mọi nơi đều tĩnh lặng, mấy con hồ điệp trên lều cũng dường như đắm chìm vào khung cảnh đậu yên lặng không nhúc nhích. Tại đây, vào ban đêm là thế giới chỉ thuộc riêng về những vì sao.

” Ngắm nhìn tinh không ở đây, sẽ cảm thấy khó mà quên được. Mấy năm này, lúc nằm mơ đều mơ trở lại nơi này” Thường Giản nhẹ nhàng nói:” Quản lý, cám ơn anh chịu theo tôi giúp tôi trở về.”

” Là tôi cảm ơn cậu mới đúng. Bằng không thì tôi cả đời cũng không tới được nơi này.” Quản lý thở dài nói:” Cám ơn kế hoạch tận thế của cậu.”

Thường Giản không có ý tứ mà nở nụ cười:” Tôi còn tưởng rằng…… Kế hoạch kia là do tôi bốc đồng, làm cho anh thêm quá nhiều phiền toái”

Quản lý nhìn tinh không trên đỉnh đầu, trầm mặc hồi lâu mới lại mở miệng nói:” Nếu như không có kế hoạch của cậu, tôi vĩnh viễn suốt đời sẽ không nhận ra cuộc sống mà tôi thấy được, nguyên lai lại ít ỏi đến vậy”.

Thường Giản nhìn anh, tựa hồ không thể lý giải mà nói: “Vì sao nói như vậy? Những thứ quản lý có được … Ít ra so với tôi nhiều hơn a…” .

.

.

.

.

.

.

.

Quản lý lại nhẹ nhàng lắc đầu:” Tôi ngược lại hâm mộ cậu, kí ức tuổi thơ của cậu so với tôi nhiều hơn”

” Sao vậy?” Thường giản bỗng nhiên dấy lên hứng thú, con mắt lóe sáng nhìn anh:” Quản lý khi còn bé …là cái dạng gì ?”

” Tôi à, đặc biệt bình thường.” Quản lý ngồi xếp bằng trên mặt đất, nhớ lại:” Khi còn bé tôi cũng không hề có thời kì phản nghịch, cha mẹ bảo tôi làm cái gì tôi liền làm. Học trường nào, học ngành nào, cha mẹ đều thu xếp ổn thỏa cho tôi, tôi cũng chẳng có ý kiến gì. Sau khi tốt nghiệp , cha mẹ cho tôi vốn liếng, để cho tôi tự mình đi gây dựng sự nghiệp. Vừa vặn lúc đó có bạn muốn mở nhà hàng, tôi cũng không có ý khác, dường như iết thời thế, đem tiền kia bỏ vốn mở nhà hàng hiện nay”

” Cho tới bây giờ tôi chưa thử qua sự tình gì đặc biệt muốn làm gì, tôi có lần cũng tưởng rằng chỉ vì những thứ nên có tôi đều có , cho nên không cần tận lực theo đuổi. Bây giờ nghĩ lại, tôi khi còn bé, cùng tôi hiện tại trưởng thành, cũng chỉ vì chưa từng mở rộng tầm mắt, không biết được trên thế giới này còn có những thứ cho tôi nếm thử như vậy, cho nên không có dục vọng gọi là ‘muốn’ a”.

” Cuộc sống nghe như vậy ngược lại thật sự là…… Có chút không thú vị.” Thường Giản bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, không khỏi cười rộ lên:” Tựa như tên của anh đồng dạng…… Ha ha ha.”

” Tên của tôi thì thế nào?”

” Lâm Gia, là là cái kia ngợi khen [/đích] gia a, nghe có loại cảm giác…… Ân…… như là tiểu thư khuê các”

Quản lý dở khóc dở cười:” Đây là từ hình dung kiểu gì?”

” Chính là chôn chân trong nhà không ra khỏi cửa nửa bước a, quý công tử và quý công tử.”

Quản lý im lặng:” Chỉ là một cái tên cậu cũng cảm giác được nhiều như vậy?”

” Đương nhiên!” Thường Giản đắc ý:” Tựa như tên của tôi, thường xuyên vui cười, vô cùng đơn giản nghe xong đã biết rõ tôi là loại hiền hoà rộng lượng.”

” Lần đầu tiên biết được a, nguyên lai thấy đủ ‘thường vui cười’ là có nhiều nguyện vọng kì lạ quý hiếm cổ quái như vậy .”

“…… Đây không phải bởi vì tận thế sao! Huống hồ nếu như không phải bởi vì quản lý , những chuyện này tôi khả năng vĩnh viễn chỉ là ngẫm nghĩ mà thôi, sẽ không bao giờ đi làm. Cho nên vẫn phải là cám ơn quản lý.” Thường Giản hồi tưởng mà nói: “ Đúng rồi! Anh là Lâm Gia, tôi là Thường Giản, chúng ta có thể hợp thành một tổ hợp, gọi là thêm thêm giảm giảm tổ hợp!” .

“……”

” Anh xem, mọi thứ anh cũng có thể thêm một chút, tôi giảm một chút, chúng ta lấy thừa bù thiếu, cũng tính là hợp tác hoàn mỹ mà!”

Ngay dưới bầu trời đầy sao chứng giám, một tổ hợp không thể hiểu nổi, cứ vậy vui vẻ ra đời

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.