Như Quả Hữu Mạt Nhật, Ngã Môn Tựu Tại Nhất Khởi Ba

Chương 7: Chương 7




Như quả hữu mạt nhật, ngã môn tựu tại nhất khởi ba

Tác giả : Thương Dạ nữ tử

Biên : Thiên Dạ

☆, yêu đi a

Tại sơn cốc trong lều vải ngủ một đêm, hừng đông lên thì hai người lên đường về nhà. Lại là một ngày đi xe, buổi tối hai người ở bên ngoài ăn bữa tối, về đến nhà dường như từng người ngồi dính trên ghế sa lon..

” Ngày mai là ngày cuối cùng.” Quản lý cầm tận thế kế hoạch của bọn họ, đối chiếu từng cái. “ Đến ngày ở nhà rồi sao?”

Thường Giản nghĩ nghĩ, trở mình:” nếu muốn, đến trường cũ của tôi. Chết cũng muốn chết ở nơi thanh xuân này”

“……Trường đại học X?”

” Anh cũng biết?” Thường Giản sâu kín ngẩng đầu nhìn anh:” Quản lý, anh thật không có lén điều tra tôi sao?”

Quản lý nhịn không được nghiêng mặt liếc cậu:” Cậu quên lúc cậu còn chưa tốt nhiệp đã đến chô tôi ăn cơm sao. Khi đó cậu bị bạn học lôi đến”

Thường Giản nhìn lên trời:” Hình như là vậy.”

” Nếu đã muốn đi, hôm nay nên đi ngủ sớm một chút đi.”

” Ân.”

” Ân, Ân cái gì, còn không mau đi tắm rửa !”

“…… Quản lý hung dữ quá “

Ngày 21 tháng 12, Thường Giản cùng quản lý lái xe đến đại học trước kia cậu học.

Vừa đi vào trong sân trường , nhìn thấy bao nhiêu người trẻ tuổi vai mang cặp tay ôm sách thoáng qua họ, Thường Giản cảm thán không thôi: “ Thật sự là bầu không khí lúc xưa a !”

Hai người tùy ý đi dạo xung quanh, đi qua lầu kí túc xá của Thường Giản, nghe cậu hướng anh kể lại tai nạn đáng xấu hổ, chuyện là năm đó cậu đem chăn phơi nắng trên bệ cửa sổ cạnh hành lang, kết quả bị gió thổi nện xuống một nữ sinh trong trường, đi qua thư viện của trường, Thường Giản muốn ngồi lại một chút nơi mà trước kia cậu thường ngồi tự học, kết quả bị cái thư viện đầy học sinh năm cuối đang ngồi tự học áp đảo đành phải đi ra.

Lúc đi trên con đường qua sân thể dục, Thường Giản còn cố lôi kéo quản lý đi vào, mặt dày mày dạn gia nhập một nhóm nam sinh đang chơi bóng rổ, đem nhóm ba cặp đối chiến thành bốn cặp đối chiến. Thường Giản cùng quản lý được phân ở hai đội khác nhau, quản lý không lay chuyển được cậu, chỉ đành đánh giả bộ cho có lệ, mà vốn tuyền bố đây là một tràng đấu kịch liệt trước tận thế, Thường Giản trong thế công của những người trẻ tuổi căn bản không đoạt được bóng một lần nào.

Cuối cùng hai người đều bị loại ra khỏi sân.

Giữa trưa hai người đến căn tin trường học ăn cơm. Các học sinh đều tụ tập đông đúc để ăn uống, Thường Giản tự nhiên mang quản lý đến một cái nhà ăn nhỏ.

” Trước kia không nỡ đến nhà ăn nhỏ như thế này ăn cơm, một người ăn quá phí phạm” . Thường Giản vừa ăn vừa một bên cảm khái:” Hiện tại có tiền, lại cảm thấy ở đây không có mùi vị đệ tử.”

” mùi vị đệ tử là cái vị gì ?”

” Đương nhiên là cái loại rau xào tập thể, vừa bóng dầu vừa mặn, một bàn xao rau ớt so với đồ ăn ngon còn nhiều hương vị hơn!”

Quản lý xì mũi coi thường:” Cậu chỉ có điểm ấy là có tiền đồ.”

” Không biết con người làm ra cái gì cũng luôn như vậy đây , ngay tại lúc đó thường không hề hiểu được quý trọng, lúc rời xa rồi, ngược lại lại hoài niệm”

Thường giản rất ít khi bùng nổ cảm xúc như vậy, nhưng sân trường là nơi đều không thể làm cho người nhìn được đa sầu đa cảm .

Cơm nước xong xuôi, Thường Giản đề nghị đến một lớp học phía dãy lầu bên kia một chút. Đi ngang qua dãy lầu đằng sau khu rừng nhỏ, đều là từng đôi tiểu tình lữ ở đàng kia sóng vai đọc sách, lặng lẽ thì thầm. Ngẫu nhiên một vài chiếc xe đạp chạy ngang qua, nam sinh chở nữ sinh, dưới ánh mặt trời mùa đông lộ ra thanh xuân phơi phới.

” Người trẻ tuổi thật tốt ah, cho dù thật sự tận thế đến rồi cũng không cần sợ, có thể chết tại lúc xuân thì đẹp nhất, thì không có tiếc nuối.” Thường Giản hôm nay cũng chỉ còn lại là cảm thán không ngừng .

Quản lý nói:” Có lẽ bọn họ ngược lại không cho là như vậy, bọn họ đối với tương lai còn có rất nhiều kỳ vọng, sợ là trong lòng làm sao cũng không cam chịu cứ như vậy chấm dứt a.”

” Cũng là, chúng ta đã già, đã trải qua nhân thế tang thương, tận thế ngược lại trở thành giải thoát”

Hai người vừa nói vừa đi, hồn nhiên không biết chính mình hiện tại thảo luận chủ đề mà đối với người khác nghe tới là cỡ nào kinh hãi.

Mới vừa đi tới dãy hành lang phòng học trên lầu, bỗng nhiên một người trực tiếp đi đến trước mặt bọn họ, nhìn Thường Giản kêu lên:

” Thường Giản? Là cậu?”

Thường Giản đang cùng quản lý nói chuyện, nghe được thanh âm xoay đầu lại, lập tức ngẩn người.

” Đã lâu không gặp ah, tôi đứng bên kia nhìn qua thấy giống giống, chưa dám tới hỏi thăm, không nghĩ thật là cậu” Người nọ nói .

Thường Giản cứng tại chỗ ấy một hồi lâu không nói gì, thẳng đến khi quản lý ở bên cạnh nhịn không được nhắc nhở cậu:” Bạn của cậu sao?”

Thường Giản lúc này mới phục hồi tinh thần lại, đối với người nọ kéo ra một nụ cười cực kỳ miễn cưỡng:” Đúng vậy a, đã lâu không gặp. Tôi không biết…… Ở đây lại đụng phải cậu”

” Tôi còn ở lại trường công tác nữa là. Bất quá lúc tốt nghiệp tụ hội, cậu đều không tới, sợ là đều không nhớ rõ chúng tôi nữa”

Thường Giản qua loa cười cười, không nói chuyện.

Người nọ lại đánh giá quản lý một thoáng , hỏi:” Người này chính là?”

” Là đồng sự, đồng sự.” Thường giản lập tức tiếp lời.

” Đồng sự sẽ không đặc biệt cùng cậu đến xem trường học cũ a.” Người nọ mập mờ mà cười cười, lại không chú ý tới mặt Thường Giản thoáng cái trở nên trắng bệch, vẫn còn tiếp tục nói:” Kỳ thật tôi từ lúc ở xa đã nhìn thấy hai người các cậu …… Thường Giản, chứng kiến cậu có bạn mới, tôi cũng thay cậu vui vẻ. Tôi nhớ cậu lúc đó hay nói đùa, ít nhất trước khi thế giới kết thúc phải tìm được một người…..”

” Đã đủ rồi!” Thường Giản bỗng nhiên nghiêm nghị ngắt lời người kia, vội vã nói :” Chúng tôi còn có việc, đi trước”

Dứt lời Thường Giản một đường kéo quản lý, bước nhanh rời đi.

Mãi cho đến thoát khỏi ánh mắt người nọ, Thường Giản còn không ngừng bước, càng chạy càng nhanh, cuối cùng cơ hồ là lôi kéo quản lý vội vã chạy vào trong rừng cây, quản lý mới nắm cậu giữ chặt lại ” Được rồi, anh ta đã không nhìn tới chúng ta nữa”

Thường Giản đứng tại chỗ há mồm thở dốc, vẫn đang đưa lưng về phía quản lý, thẳng đến khi hô hấp bình thường lại cũng không có không nói gì.

” Người nọ là ai?” Quản lý hỏi.

Thường Giản không có trả lời, cũng không có xoay người lại.

” Anh ta nói những lời kia, là có ý gì?” Quản lý đứng ở trước mặt cậu, thẳng tắp mà nhìn xem cậu.

Đôi mắt Thường Giản chỉ nhìn xuống chân, không nhìn anh, bả vai còn run rẩy lợi hại. Quản lý trong lòng quýnh lên, kéo tay của cậu lại : “Nói chuyện!”

Người đối diện rốt cục ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào mắt anh, từng chữ nói:” Anh ta trước kia là bạn cùng lớp của tôi, lúc ở trường theo đuổi tôi.”

Quản lý nghe thấy lời này, còn không có kịp phản ứng, Thường Giản lại bỗng nhiên cười nhạt một tiếng, tiếp tục cậu chuyện:” Anh ta thích con trai, khi đó tại trường học của chúng tôi cũng nổi danh là lạm giao, không biết cùng bao nhiêu người trên giường. Có một ngày anh ta tìm tới tôi, nói với tôi,‘ xem cậu mỗi ngày luôn một mình đi đi lại lại , không bằng hai chúng ta đi chung đi’.”

” Anh ta nghĩ tôi nhất định bị dọa chạy mất tích, tôi biết rõ chẳng qua là đùa vui với tôi thôi, hoặc là nhìn thầy tôi dễ bị lừa. Nhưng tôi lúc đó lại đáp ứng”

Quản lý vô ý thức siết chặt cánh tay cậu :” Cậu đã biết rõ, vì cái gì còn……”

” Đúng vậy, tôi biết rõ, vậy thì sao đâu ?” Thường Giản ngẩng đầu nhìn anh, vành mắt dần dần đỏ lên:” Đó là lần đầu tiên có người chú ý tới tôi, tôi vẫn luôn một mình. Cũng là đến khi đó tôi mới biết được, nguyên lai tôi cũng muốn người khác tới quan tâm tôi, chú ý tôi, dù là chỉ là tan học cùng nhau dạo quanh sân trường, hoặc là chỉ là yên tĩnh cùng ta đọc sách, mà không phải bởi vì mọi người nhàm chán mới tụ cùng một chỗ chỉ biết ăn ăn uống uống chơi đùa vui vui mừng mừng.”

” Khi đó tôi nghĩ, nếu như anh ta chỉ là vì …… Tìm tôi để lên gường, vậy cũng chẳng sao, dù sao tôi cũng muốn tìm người cận kề, chúng tôi theo như nhu cầu, ngang hàng giao dịch, có cái gì không được chứ? Thế nhưng đến cuối cùng anh ta lại nói, tôi không giống như người khác, anh ta cũng không cho ta được cái tôi muốn. Thật kỳ quái , tôi tột cùng thì so với người khác không giống chỗ nào? Tôi chỉ không muốn mãi một mình, tôi chỉ không muốn cho đến chết cũng chỉ có một mình, cái này chẳng lẽ cũng sai? Chẳng lẽ như vậy cũng không thể?”

” Thường Giản……” Cậu vừa nói một bên lui về phía sau, quản lý giưo tay muốn kéo cậu lại, lại bị cậu lách mình né tránh.

Thường Giản càng nói càng kích động, đối với quản lý bắt đầu rống to:” Dù sao các người cũng giống nhau, tôi biết rõ, các người cũng chỉ là nhìn tôi một mình độc lai độc vãng mới thương hại tôi thôi, tự tiện quyết định đồng hành cùng tôi, cuối cùng vẫn đều rời đi! Tôi cho anh biết, tôi không cô độc, tôi cũng chưa bao giờ cảm thấy tôi đáng thương, tôi không cần các người thương hại!”

Cậu nói xong câu này, bỗng nhiên xoay người vội vã chạy vào rừng cây.

” Thường Giản!” Quản lý lập tức đuổi theo, thế nhưng đến khi ra khỏi rừng cây cũng không tìm được thân ảnh Thường Giản. Đường trong sân trường nhìn vậy mà phức tạp, đối với người quen thuộc như Thường Giản thì quản lý căn bản không biết hướng nào mà đi, hỏi cũng không thể nào hỏi.

Toàn bộ buổi chiều qua đi, quản lý quẩn quanh trong trường, theo những con đường mà Thường Giản dẫn anh đi qua, thư viện, kí túc xá , sân thể dục, căn tin, đều tìm kiếm một lượt, vẫn không thu hoạch được gì.

Về đến nhà, phát hiện Thường Giản đã đã trở lại, hành lý cậu đều cầm đi, cái chìa khóa đưa cho cậu cũng đặt trên bàn trà.

Người này, bình thường biếng nhác, lúc này ngược lại là lôi lệ phong hành (quyết định nhanh chóng) .

Quản lý ngồi trên ghế sa lon, lấy di động ra, nhìn cái dãy số kia, lại chậm chạp không nhấn nút.

Không nghĩ tới tại ngày cuối cùng tận thế, người được gọi là hợp tác hoàn mĩ với anh , người muốn cùng anh ở một chỗ qua tận thế lại chính là cái người bỏ anh chạy mất.

Tận thế tận thế, đã không có người kia cùng một chỗ lúc tận thế, cuối cùng quá lắm thì chỉ là một ngày bình thường mà thôi.

Quản lý tự tay làm cơm tối ăn, chuẩn bị sớm ngủ. Ngày mai sẽ đến nhà hàng a, quản lý nghĩ. Nếu không có tận thế, ngày mai mặt trời như thường lệ mọc lên, thời gian cũng sẽ trôi qua.

Mười giờ đêm, quản lý tắt TV, đang chuẩn bị vào phòng ngủ, ở cửa chính có thanh âm gì đó hết lần này đến lần khác xông vào tai anh. Cẩn thận nghe ngóng thì dường như là tiếng bước chân chần chờ chậm chạp đi qua đi lại, tựa như đi dạo. Nếu như bình thường, hết thảy thanh âm ngoài cửa, chỉ cần không phải gõ vào cửa của anh, quản lý đều không đếm xỉa hay nghe thấy. Nhưng lần này lại phản phất chí tâm linh, trên người còn mặt đồ ngủ, cũng không cầm bất kì vũ khí phòng thân nào, quản lý tiến lên từng bước kéo cửa ra.

Sự thật chứng minh, giác quan thứ sáu này quả nhiên vô luận nam nữ đều có tồn tại .

Ngoài cửa Thường Giản ngơ ngác đứng đó, vẻ mặt chân tay biểu lộ luống cuống, như là bị anh đột nhiên mở cửa hù đến, hoặc như là trông thấy anh không biết nói cái gì cho phải, cứ như vậy sững sờ mà đứng đấy, bảo trì bộ dáng nghe thấy tiếng anh mở cửa ngẩn đầu cứng ngắt tại chỗ.

Quản lý cũng không nói gì, chỉ nhìn cậu. Hơn nửa ngày Thường Giản mới hồi phục tinh thần lại, ấp úng mở miệng:” Tôi…… Tôi đã quên cầm…… Tân thế của tôi”

” vào cầm đi.” Quản lý lập tức nghiêng người làm cái tư thế để cho cậu vào.

Thường Giản đành phải đi vào, ở ngay cửa ngoan ngoãn thay dép lê. Quản lý một mực đi theo phía sau cậu, nhìn cậu lắc lư đem Tân thế từ trên kệ trong phòng khách ôm xuống trong tay: “Máy bay là…… do hai chúng ta làm cùng một chỗ, tôi lấy một cái, cái kia cho anh”

Quản lý vòng tay trên ngực đứng một bên không nói lời nào, Thường Giản đợi trong chốc lát, thấy anh không có ý phản đối, đành nhỏ giọng nói: “Vậy… hẹn gặp lại” Vừa nói vừa hướng tới cửa mà đi.

Quản lý lại đột nhiên vươn tay giữ chặt cậu:” Đồ đạc của cậu đem đến chỗ ai vậy?”

“……” Thường Giản cứng ngắt không trả lời, quản lý lại không thích bộ dáng kia.

” Nói.”

” Tại nhà nghỉ” Thường Giản thanh âm nhỏ như muỗi kêu.

Quản lý nhướng nhướng mày:” Cậu còn tiền ở nhà nghỉ?”

Thường Giản ngẩng đầu nhìn anh, cả giận nói:” còn ở tốt một hai ngày !” Lời ra khỏi miệng mới cảm thấy minh nói nhiều, sắc mặt lập tức nghiêm nghị, cứng lại.

Quản lý thanh âm ôn nhu:” Đi mang đồ đạt chuyển về đi, làm chi vậy cho lãng phí tiền”

Thường Giản nghiêng đầu không nhìn anh:” Chuyện không liên quan đến anh”

Quản lý nói:” Tôi quan tâm cậu không được sao?”

” anh quan tâm tôi làm gì, ai cần anh quan tâm?” Thường Giản bắt đầu giãy dụa, chỉ muốn thoát khỏi tay của anh:” Dù sao tận thế đến, một tháng đã qua, tôi muốn đi thì đi!”

” Chẳng lẽ giữa chúng ta cũng chỉ có có một tên ngốc với mấy cái ước định tận thế sao?” Quản lý cũng nóng giận:” Ai nguyện ý vì một cái tận thế không hiểu thấu cùng cậu một tháng ah!”

” Anh không muốn, vậy anhcòn theo giúp tôi làm gì!” Thường Giản đôi mắt đỏ lên, nước mắt không hề báo hiệu mà rơi xuống:” Vậy anh còn đối với tôi tốt như vậy làm gì! Tôi chính là ngốc ngốc không đỡ được, muốn tìm một người giúp tôi qua tận thế thì sao! Hiện tại tận thế đã qua, tôi không cần anh nữa, anh cút ngay cho tôi!”

Thường Giản ra sức giãy dụa, quản lý gắt gao chế trụ bả vai cậu không cho cậu động, lôi kéo cái khung Tân thế.

“BA~” một tiếng ngã trên sàn nhà, cái cánh phải miễn cưỡng dính tốt lại phải gãy đi. Thường Giản đặt mông ngồi phịch trên mặt đất, ôm Tân thế bị gãy mất gào khóc:

” Các người đều là…lũ hỗn đãn! Đã đi rồi thì đứng có lại lại gần tôi!…. Ô ô ô ô…… Đùa giỡn tôi rất thú vị ư, ai muốn các người cùng, ai muốn các người giả hảo tâm! Tôi mới không có thèm! Ô ô ô ô ô……”

Thường Giản khóc đến nấc lên, quản lý ngồi xổm xuống, đem Tân thế trong ngực cậu lấy ra đặt một bên, nâng cái mặt hòa cùng nước mắt nước mũi thành một đoàn nhìn thẳng vào: “ Thường Giản, cậu lúc ấy rốt cuộc là vì cái gì tìm được tôi?”

Thường Giản một bên hấp nước mũi một bên trừng anh:” Tùy tiện thôi”

” Vậy bây giờ nếu như cho cậu thêm một cơ hội để cậu một lần nữa tìm được người cùng cậu đến tận thế, cậu có thể tới tìm tôi?”

” Quỷ mới tìm……”

” Nghiêm túc nói!”

Bị anh rống một phát, Thường Giản liền cả khóc đều quên, kinh ngạc nhìn anh, ngập ngừng nói:” Tôi sợ anh không chịu a….”

Quản lý âm thầm thở dài, cúi đầu dán vào đôi môi Thường Giản tinh tế mà hôn cậu.

Thường Giản sợ ngây người, mắt cũng không chớp cái nào mà nhìn anh.

Quản lý cũng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt của cậu:”…… Đây là đồng ý được không ?”

Thường Giản vẫn đang không nhúc nhích, hơn nửa ngày mới tìm trở lại thanh âm của mình:” Anh…… Anh làm gì……”

” Thường Giản, em lúc đó vì sao lại đáp ứng người bạn học kia, thậm chí nguyện ý cùng anh ta lên gường?” Quản lý ngữ khí rất chân thành: “Không chỉ bởi vì em cần phải có người bầu bạn, mà em kì thật thầm mến anh ta, đúng không?”

Thường Giản run lấy bờ môi, không có trả lời.

” em biết rõ vì cái gì người kia cuối cùng rời đi chưa? Bởi vì anh ta nhìn ra em thật tâm thích anh ta, anh ta không muốn tổn thương em, cũng không muốn bởi vì cho em chút quan tâm mà để em lên gường cùng anh ta. Anh ta quý trọng tình cảm của em”

Quản lý thở dài lấy sờ sờ tóc của cậu:” em cái đồ ngốc này, em vì bắt lấy một điểm nhỏ hạnh phúc của mình mà liều lĩnh, có ai cam lòng đi lừa em? em còn nhớ rõ tại căn cứ bí mật của em , em đã nói gì không? Em nói tôi thêm một chút, em giảm một chút, chúng ta sẽ thành một tổ hợp hoàn mỹ. Vậy bây giờ tôi thêm một điểm thực tâm cho em, em giảm một điểm phòng bị với tôi , tôi đi cùng em là vì tôi nguyện ý, là vì tôi muốn cùng em một chỗ, tôi thích em, cho nên hi vọng em cũng yêu tôi, có thể chứ?”

Thường Giản nghe anh nói, nước mắt lại lén lút chảy xuống:” Em vốn……”

Quản lý nhẹ nhàng dùng môi ngăn lời cậu mà nói:” Tôi đã sớm biết rõ, đồ ngốc……”

” Em …… Em còn có một nguyện vọng cuối cùng……” Thường Giản trên môi anh thì thào nói.

” Là gì?” Quản lý tách ra xem cậu.

” Em muốn trước tận thế … cùng người mình yêu….” Thường Giản xấu hổ thành một mảnh, không nói được nữa.

Quản lý cười khẽ, nâng mặt cậu lên, lại tiếp tục phủ lên môi cậu:” Vậy thì như em mong muốn.”

Nụ hôn của quản lý nhu tình mà dây dưa, chiếc lưỡi ôn nhu liếm lộng. Động đậy , phủ phục, an ủi, tựa như làm cho người luông có cảm giác an tâm cùng ỷ lại. Thường Giản rất nhanh chống đỡ không được, toàn thân ngã xuống nền đất, cảm giác được môi của quản lý dao động trên cổ của cậu, vành tai bị ngậm trong miệng nhẹ nhàng liếp láp, Thường Giản nhịn không được nấc thành tiếng, vốn nước mắt đã vì khóc mà nước mắt lưng tròng nay lại như sắp trào ra.

Quản lý nhẹ nhàng ngăn chặn cậu, tay lặng lẽ theo vạt áo của cậu với vào khẽ vuốt làn da bên hông cậu , Thường Giản chặt chẽ từ từ nhắm hai mắt, vì nụ hôn của quản lý không ngừng rơi vào đôi mắt cậu, bờ môi, trên xương quai xanh, cảm giác toàn thân như bị bắt lửa. Quần áo chậm rãi bị kéo cao, lưng Thường Giản dán trên sàn nhà, lập tức chấn động vì sàn nhà lạnh lẽo.

” Đừng ở chỗ này…… Rất lạnh……” Cậu cắn môi thanh âm kháng nghị nho nhỏ .

Quản lý nở nụ cười, ôm lấy vả vai cậu, tiến đến phòng ngủ đặt cậu lên gường, cởi áo cậu ra, môi lập tức ngậm lấy một quả anh đào trước ngực .

” Ah!” Thường Giản ngắn gọn mà gấp rút kêu lên một tiếng, cả người lập tức căn lên, đầu ngưỡng về phía sau, làm cho thân thể tạo nên một độ cung hoàn hảo. Tay quản lý xoa nắn chiếc lưng trần , chống đỡ lấy thân thể cậu, nâng toàn bộ thân thể cậu lên, không kiên nể mà liếm lộng anh đào trước ngực, tiếng nước truyền đến, Thường Giản cảm thấy thẹn mà che mặt lại, thanh âm không nhịn được mà ngâm nga.

” Đừng chỉ…. Liếm mỗi chỗ đó….” Thường Giản thanh âm đứt quãng như là khóc, lại như đang run rẩy.

Quản lý kéo ra bàn tay cậu đang che mặt, nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt đẫm nước của cậu, lại cắn đến vành tai : “Vậy cái kia, muốn ở chỗ nào nào?”

” Ô……” Thường Giản thật sự muốn khóc, phải sớm biết người này, thích nhất trêu đùa cậu.

Quản lý thực sự không tiếp tục khi dễ cậu, một tay cởi ra khóa kéo quần của cậu, bàn tay vịn lưng cậu đằng sau cũng lặng lẽ trượt vào trong quần. Tay phía trước không nhanh không chậm mà nhu lộng, đằng sau thì xoay tròn vuốt ve, môi lưỡi lại chạy nhảy trước ngực cậu, thẳng đến khi đem Thường Giản dày vò đến chết đi sống lại, một thoáng liền như mây bồng bềnh, một thoáng lại như vây trong biển lửa, cả người theo tay người kia chợt cao chợt thấp, phập phồng bất định.

Thẳng đến khi Thường Giản phát tiết, toàn thân vô lực xụi lơ trên giường, mới thoáng phục hồi tinh thần lại, hướng kẻ môi còn đè trên người cậu mà hôn lên án: “Lừa đảo…… anh, Anh như thế nào quen thuộc như vậy?”

Quản lý cười khẽ, hôn theo xương sống của cậu từng điểm từng điểm : “ Tôi nói tôi sớm biết, là em không có chú ý nghe lời tôi mà thôi”

” Nào có…… Ah……” Ngón tay dính chất lỏng lạnh buốt nhẹ nhàng đẩy vào phía sau Thường Giản, toàn thân như có một dòng điện lập tức chạy qua, Thường Giản đem mặt hung hăng chôn xuống gối, cũng ức chế không nổi mà toàn thân run rẩy.

” Ah! Anh…… Anh căn bản là có dự mưu !” Thường Giản lúc này mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, thân thể vừa mới phát tiết qua lại bốc cháy lên.

” Em bây giờ mới biết được sao, quá muộn.” khí tức nóng rực phun lên vành tai, chỉ là như vậy lại để cho Thường Giản nức nở nghẹn ngào lên tiếng.

Lúc bị chậm chạm tiến vào, Thường Giản đã sớm nước mắt lưng tròng , thanh âm hô hấp trong miệng như bị nghiền nát không hề ra câu nào nguyên vẹn, chỉ có thể ôm chặt bả vai người nọ mà thì thào gọi : “ Quản lý…… Ân…… quản lý……”

“Em gọi tôi là gì ?” Người trên người hung hăn đỉnh động.

” Quản lý…… Ô…… Lâm Gia…… Lâm Gia…… Ô……” Người bị tra tấn ở bên tai khóc gọi tên anh, nhưng lại không biết điều này sẽ làm anh khó nhịn.

Hôn tới nước mắt trên khuôn mặt kia, lại nhẹ nhàng hôn phiến môi vẫn còn lung tung gọi cậu, ý nghĩ yêu thương nồng đậm chìm vào đôi môi hai người đang hợp lại với nhau.

” Bảo bối của tôi……”

Rạng sáng hai giờ ngày 22 tháng 12, Thường Giản uốn cái lưng đầy mồ hôi ướt nhẹp , nhìn bầu trời đen kịt ngoài cửa sổ, cảm thụ được bên cổ một đôit môi như có như không, Thường Giản có chút buồn ngủ.

” Quản lý……” Bả vai bị cắn một ngụm, Thường Giản lập tức thanh tỉnh, tranh thủ thời gian đổi giọng:” Lâm Gia.”

” Ân?” giọng mũi vang ở bên tai mang theo chút ít hương vị trầm thấp, Thường Giản chưa từng phát hiện quản lý sẽ gợi cảm mà hoặc nhân như vậy .

” Anh nói, trời ngày mai còn có thể sáng không ?”

Thanh âm bên tai khẽ cười nói:” Việc này, ai biết được.”

” Anh lại qua loa em.” Thường Giản nhịn không được nhăn lại lông mày.

” Tôi chỉ biết rõ, nếu như mặt trời lên, em tìm được việc làm, tôi cũng phải trở về nhà hàng của tôi a”

Nghe thấy người phía sau nói như vậy, tâm Thường Giản lại từng chút từng chút trầm xuống.

Đây là…… Có ý gì? Nếu như không có tận thế mà nói, cuộc sống của chúng ta sẽ trở lại đồng dạng lúc trước? Hết thảy trước mắt…… Đều cho rằng là không có gì phát sinh sao?

Thường Giản nắm chặt cánh tay bên hông, không phát hiện được lúc mình mở miệng thanh âm rõ ràng run rẩy: “Em hi vọng bầu trời vĩnh viễn không sáng nữa!”

Người phía sau lại hoàn toàn không có phát hiện Thường Giản không ổn, vẫn cười nói:” Như vậy không muốn đi làm sao? Không sợ chết sao?”

” Không sợ. Chết có gì đáng sợ, chết bất quá lại là một vòng luân hồi” Nội tâm Thường Giản Tâm ê ẩm , cố nén mới không cho thanh âm nghe kỳ quái.

Ta không sợ chết, ta chỉ sợ còn sống, mà không có tình yêu.

” Sâu sắc như vậy, không giống em rồi.”

” Vậy còn anh? Anh hi vọng hừng đông, hay là…… trời sẽ không sáng?”

” Không biết, tôi không muốn nghĩ đến vấn đề này.” Quản lý đem đầu tựa trên vai Thường Giản:” Tôi cũng không quan tâm vấn đề này.”

“…… Không quan tâm?”

” Đúng vậy a, em nghĩ xem, nếu trời không sáng thì chùng ta cùng một chỗ, mà hừng đông có lên chúng ta vẫn cùng một chỗ, kỳ thật có cái gì khác nhau chứ?”

Thường Giản chớp mắt mấy cái, nước mắt rốt cục khống chế không nổi chảy xuống. Cậu không biết mình bị làm sao, từ khi gặp được người này, bao nhiêu năm rồi kiên cường gần đây chính là sớm đã biến mất vô tung, hiện tại chính mình, lại luôn động một chút lại rơi nước mắt.

Cậu xoay người, đem đầu dùng sức mà vùi vào trong ngực người nọ , đem những giọt nước mắt ấm áp hết thảy lưu lên ngực người kia..

” Làm sao vậy? Như thế nào đột nhiên lại khóc?” Gần đây quản lý là người luôn tỉnh táo cũng có chút luống cuống chân tay, rối rắm vỗ lưng cậu:” Không có việc gì ah, không nên tin những… đồn đãi kia, tận thế đều là giả dối mà. Chúng ta cũng sẽ không chết, chúng ta nhất định phải hảo hảo sống, tôi nói rồi ,còn muốn dẫn em đi Tây Tạng , Ân? Đừng khóc ah, mùa hè chúng ta còn phải lại đi tàu lượn, sau đó lại đi căn cứ bí mật của em, xem Hồ Điệp đầy khắp núi đồi, được không? Bảo bối, làm sao vậy, đừng khóc ah……”

Trời cao để cho chúng ta tại tận thế trước gặp nhau, chính là muốn để cho chúng ta biết rõ một khắc trước khi tận thế tiến đến mà yêu nhau, để cho chúng ta cùng yêu đến khi sinh mạng đều tiêu tán, thẳng đến khi di cốt chúng ta đều hóa thành bụi đất phiêu diêu trong thiên địa.

Kết cục của tình yêu trước tận thế như thế nào, đành dành cho ý chỉ của trời cao a.

Toàn văn hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.