Hạ Tình tránh được một đêm, cô đã có thể bình yên ngủ đến tận sáng, cứ tưởng rằng bản thân đã thành công né đi chuyện đó, cứ tưởng cô sẽ có một ngày thật bình thường nhưng nào ngờ, chỉ mới buổi sáng ngày hôm sau, người đàn ông này lại bắt đầu mò mẫn.
Sáng hôm sau, khi cô còn mơ màng trong giấc ngủ, Phùng Thế Phong lại mò mẫn trên người cô, đôi bàn tay nắn bóp hai bên đồi ngực mềm, thô dài nhét giữa hai đùi ngọc chà chà cọ cọ.
Hạ Tình mơ hồ cảm giác bị xoa nắn, cô chưa đủ tình táo để nhận ra tình hình, cứ ngỡ là bản thân đang mắc kẹt trong một giấc mộng xuân nào đó, đôi mắt cứ nhắm, đầu lông mày thanh tú chau chặt lại.
Anh xoa, anh nắn bóp đôi nhũ mềm mại thành đủ thứ hình thù, nắn thịt nắn mỡ một cách thoả thích lòng bàn tay. Hạ Tình dáng người tuy nhỏ, nhưng đôi đồi thịt lại rất mê người, vừa trắng vừa múp tròn, chạm vào chỉ có mềm mại đến tan chảy, anh xoa nắn thoả mãn hai lòng bàn tay thì đồi thịt trắng sữa cũng biến thành màu đỏ hồng.
Hơi thở cô nặng trĩu, cảm giác hai ngực nóng bức trĩu nặng, hai nụ hoa bị ngắt nhéo đến ***** ****, Hạ Tình mơ màng đã đủ, lúc này ý thức đã nhận ra anh đang thật sự mò mẫn thân thể cô. Hạ Tình nhanh chóng mở ra đôi mắt ánh bạc, giây phút đôi mắt xinh xắn mở ra, anh nhanh chóng thúc lưng, thô to cọ cọ ở giữa hai chân trượt vào cắm thẳng vào trong u hoa.
“A...” Cô giật mình, hai tay nhanh chóng túm lấy ga giường, cái thô to kia cắm vào thật thuần phục, mặt Hạ Tình chợt đỏ, đôi vai nhỏ rút lại, cánh môi nhỏ mếu máo mím lại.
Mới sáng sớm, anh lại cắm rồi, chẳng phải đêm qua anh đã nói với cô là sẽ không cắm nữa sao? Nói là không cắm nữa sao bây giờ lại nằm trong thân cô rồi a?
Hạ Tình bậm môi, gương mặt đáng yêu đỏ ửng lên vì cái cắm vào, cô phản ứng.
“A... Anh nói là không cắm nữa mà...”
Phùng Thế Phong đẩy thân nhỏ từ nằm nghiêng úp xuống, để cô nằm úp xuống, cái kia cắm rút từ phía sau, gương mặt gian tà lộ ra nụ cười đểu cán.
“Thì hôm qua anh không có cắm, anh không có nói là hôm nay cũng không cắm.”
Hạ Tình bị đẩy úp, mặt vùi vào ga giường, lập tức ngốc đầu dậy, cô muốn phản đối.
“Không cắm... Không cắm nữa...”
Phùng Thế Phong đã ở trong, việc không cắm là bất khả thi, anh tận hưởng u hoa non mềm như hàng ngàn cái miệng nhỏ đang hút lấy ** ***, cảm giác sung sướng đến khoái lạc ở chốn mây bồng.
Bỏ ngoài tai lời tiểu khả ái, anh lúc này căn bản, một chữ cũng không thèm nghe, mới một đêm không cắm đã khiến anh không chịu được, toàn thân ngứa ngáy cực điểm. Anh chỉ trong chờ vào trời sáng, khi cơ thể cô tốt lên một chút liền đi vào, có trời mới biết lúc hạ thân đã cắm vào, anh xém một chút nữa đã thốt ra tiếng rên rỉ.
Phùng Thế Phong bắt dầu luật động, kéo ra hạ thể thô dài rồi sát nhập, Hạ Tình nằm úp, hai tay chỉ biết bấu lấy ga đệm giường, mặt mũi đỏ bừng, hai chân co lại đá đá không khí, nhưng chân cô căn bản là ngắn, có đá gót chân cũng không chạm được mông nói gì là đá đến chỗ anh, tiếng chuông trên vòng chân cứ leng keng phản ứng.
“Ư... Không... Không a...”
Tầm mắt Hạ Tình bắt đầu nóng, đầu óc mụ mị trở nên quay cuồng, hạ thể bị sát nhập nóng hổi, từng cái ra vào của vật thể thô dài kia làm cho cô dợn tóc gáy. Mỗi một cái của anh cắm vào đều cắm đến tận trong hoa tâm, cái đó rất lớn, có cắm vào hoa tâm thì bản thể anh vẫn chưa hoàn toàn đi vào hết, vẫn còn thừa ra một đoạn, mỗi lần anh thúc vào, y đầu đã chạm hoa tâm nhưng anh lại tham lam muốn đem tất cả cắm hết vào.
Hạ Tình không dám thở, sức lực bị rút cạn mềm nhũng xuống.
Anh cắm vào, thắc lưng ưỡn lên đem phần thừa toàn bộ cắm vào, chèn ép lấp đầy hoa tâm rồi nằm im ở trong đó, anh không có ý định rút ra mà chỉ càng lúc càng đâm sâu, dường như anh muốn đem toàn bộ đến cả hai quả bi cũng muốn nhét vào.
“Aa...” Hạ Tình nắm chặt ga đệm, hai bàn tay biến thành hai quả đấm nhỏ, nước mắt lã chã rơi xuống đệm, nức nở rên rỉ.
“Không được... Ực... Anh lớn quá a...”
Đột nhiên anh không động như mọi khi nữa, anh đem toàn bộ cắm vào, càng lúc càng cắm sâu, bụng Hạ Tình co thắt thật chặt, càng lúc càng siết lại như một cách chối tự thâm nhập.
Phùng Thế Phong hôn lên tấm lưng trần trụi, làm da mềm mại mượt như tơ lụa, anh hôn chụt trên tấm lưng, nghe tiếng nức nở của tiểu khả ái thật đáng thương.
“Hu... Lớn quá... Anh lớn quá...”
Anh cười tà, hai bàn tay nắm lấy hai bên thắc lưng nhỏ nhấn xuống, đem toàn bộ phần thừa cắm thật sâu.
“Đừng mà... Chồng ơi... Anh sâu quá... Hức... Sâu quá rồi hu...”
Giọng cô bủn rủn nên nhỏ xíu, lại còn úp mặt xuống đệm giường làm cho âm thanh càng nhỏ hơn, Phùng Thế Phong khẽ cười, giọng nói khàn đi.
“Là do em nhỏ quá.”
Không nhỏ a, cô không có nhỏ, bị anh cắm đến mức sắp hình thành hình dạng lôi trụ của anh rồi. Là do anh đột nhiên cắm sâu đi, Hạ Tình mếu máo phản ứng trong tâm trí, miệng há hốc hít thở không tài nào cất ra âm thanh.
“Chồng... Huhu... Anh bại hoại... Oa... Anh thúi lắm... Hôm qua rõ ràng... Anh nói không cắm nữa...”
Bây giờ anh lại ngang nhiên chính trực cắm, đúng là đàn ông thúi a, nói mà chẳng biết giữ lời.
Phùng Thế Phong ghẹo đã đủ, rút lui gậy th*t ra, u hoa nhã ra chiếc gậy nhuộm theo một lớp nước bóng loáng, lui ra lại nhẹ nhàng cắm vào, trở lại hoạt động thượng mỹ nhân.
“Tình nha, hôm qua là hôm qua, hôm qua và hôm nay đương nhiên không giống nhau.”
“Hu...”
Cô mếu máu khóc, hai bàn tay nắm thành quả đấm đấm xuống ga đệm, tức giận đấm đấm ga đệm, run rẩy mắng nhỏ.
“Anh thúi! Huu... Anh nói không biết... Ực... Giữ lời...”
“Ha” Phùng Thế Phong giương cao bạc môi cười, tuấn mâu ngắm tấm lưng trần bé nhỏ, cảm nhận u hoa đang phun ra nuốt vào chính mình thật sảng khoái.
“Ngoan... Ngoan anh thượng một lát...”
Ô... Anh có chắc là chỉ “Một lát” không?
...
Buổi trưa, ba chị em Nhã Kỳ và Tâm Thương ở trong bếp cùng nhau nấu nướng đồ ăn, sau một đêm nghe lén chẳng có thu hoạch gì, buổi sáng cả ba chị em không hề biết, cũng chẳng nghĩ là anh sẽ sinh hoạt sáng nên là không có nghe lén.
Quá buồn chán, Nhã Kỳ đã nảy ra ý tưởng nấu nướng bánh ngọt, thế là ba chị em lúc này quây quây trong nhà bếp.
Nhìn thấy Phùng Thế Phong ăn mặc chỉnh tề đi xuống, Phùng Nhã Kỳ liền nổi máu cà khịa, vội vàng giả vờ như cắt phải ngón tay rồi mếu khóc.
“Ô ô, huhu... Tâm Tâm... Chảy máu nè... Ô ô.”
Hạ Tâm quay sang nhìn bà chị già, cô ngớ ra không hiểu, ngay sau đó Nhã Kỳ liền nháy nháy mắt, Hạ Tâm mới nhận ra ý đồ của bà chị.
Thì ra là muốn cà khịa chuyện đêm qua nghe lén được, Hạ Tâm vội vỗ vỗ lưng Nhã Kỳ, gương mặt mếu mếu lên rối rít.
“Ỏ... Đừng khóc a... Bà già đừng khóc... Bà già khóc em biết phải làm sao a...”
Phùng Thế Phong liếc mắt vào chỗ ba chị em, Hạ Thương đứng một bên hai tay nâng lên, hai vai nhúng một cái với nét mặt rất ngây thơ vô tội.
“Huuu...”
“Đừng khóc a... Em thưn em thưn đừng khóc.”
(Thưn: Thương.)
Phùng Thế Phong chau nhẹ đầu lông mày, chẳng hiểu hai cô em vừa làm trò vừa liếc liếc nhìn anh là có ý đồ gì, anh ngồi xuống bàn ăn trưa, phong thái uy phong thần sắc rất tốt, người làm mang bữa ăn lên. Cha mẹ cũng ngồi xuống bàn ăn cùng anh, mẹ lo lắng cho Hạ Tình mà hỏi.
“Tình hôm nay cũng không xuống sao?”
Phùng Thế Phong lắc đầu, tay cầm thìa bạc bắt đầu dùng bữa.
Mẹ Phùng lo âu, nhìn anh dùng bữa, mẹ như có điều khó nói, bà cứ suy nghĩ âm ự rất lâu, cha Phùng ngồi cạnh bên chờ đợi, ba cô em thì trong khu bếp mà ồn ào.
“Phong này” Dường như mẹ Phùng đã suy nghĩ xong, mẹ nói “Nói gì thì nói, bé Tình nó còn nhỏ, sự nghiệp con cũng đang dở, con hạn chế với bé Tình đi, lỡ mà con bé mang thai thì không tốt.”
Vấn đề đề cập đến chuyện của hai người, Phùng Thế Phong nâng mắt, bàn tay nâng cốc nước uống một ngụm, anh trả lời với âm hưởng rất vui vẻ.
“Mẹ yên tâm, con cũng chưa muốn em ấy mang thai lúc này đâu” Anh đáp “Con luôn dùng biện pháp an toàn nên không sao đâu.”
Chỉ có duy nhất đêm đầu tiên của Hạ Tình, Phùng Thế Phong không dùng biện pháp an toàn, ngoài ra những lần về sau anh luôn dùng biện pháp phòng tránh.
Mẹ Phùng gật nhẹ đầu “Như vậy thì tốt.”
Cha hỏi “Sắp tới con có đi đâu nữa không?”
Phùng Thế Phong ăn thêm một ngụm, vừa nuốt xuống thức ăn, tay buông ra thìa bạc, cầm lên cốc nước uống một ngụm nước kết thúc bữa ăn.
“Con cũng có chuyện muốn nói về lịch trình sắp tới” Anh nghiêm túc nói, ba cô em ở trong bếp liền thôi ồn ào, chạy lon ton ra chỗ bàn ăn ngồi xuống lắng nghe.
“Sao dạ? Anh lại đóng phim mới hả?” Phùng Nhã Kỳ tò mò hỏi.
Phùng Thế Phong lắc nhẹ đầu, anh nói.
“Anh sẽ tham gia chương trình “Chúng tôi kết hôn” Với Khiết Hinh” Phùng Thế Phong hướng mắt về chỗ cha mẹ, âm thanh mang theo sự nhờ vả “Mọi người, đừng ai trong nhà để cho Hạ Tình xem chương trình này.”
“Hả?” Phùng Nhã Kỳ hô lên, không kiềm chế được phấn khích “Thật á? Anh với chị Hinh tham gia chương trình đó à? Aaa! Thích quá đi!”
“Dù chỉ là chương trình nhưng mà tốt nhất mọi người đừng để cho em ấy nhìn thấy” Anh vẫn còn nhớ ngày anh trở về Hạ Tình đã tránh né anh, đến hôm nay anh vẫn chưa thể hỏi cô chuyện đó, anh biết Hạ Tình sẽ tránh trả lời.
Dù chưa biết được nguyên nhân là gì, chương trình kết hôn giả này cũng không phù hợp để Hạ Tình xem. Đây là một chương trình mà anh và Khiết Hinh sẽ làm một cặp vợ chồng sống chung với nhau trong một căn hộ, sẽ có rất nhiều cảnh tương tác skinship thực tế.
Phùng Nhã Kỳ không khỏi phấn khích “Aaa, tin này bên phía anh đã xác nhận chưa, em viết thông báo trên trang.”
“Xác nhận rồi” Phùng Thế Phong gật nhẹ đầu “Ngày mai anh sẽ đi quay chương trình, chương trình này sẽ quay một tháng và phát sóng trực tiếp từ thiết bị camera.”
“Phát trực tiếp luôn á?” Nhã Kỳ kinh ngạc “Ối ối, vậy là ngày mai là được xem ngay rồi.”
Hạ Tâm liếc mắt đẹp, Hạ Thương cũng trừng trừng cô chị Nhã Kỳ, hai chị em mang gương mặt khó chịu quay người rời đi.
Phùng Thế Phong nhìn thấy Hạ Tâm và Hạ Thương thái độ không vui vẻ, anh chỉ có thể cười trừ.
Đến Hạ Tâm và Hạ Thương còn không thích, nghe tin anh tham gia chương trình này thái độ còn không tốt như vậy, Hạ Tình chắc chắn sẽ chẳng tốt hơn.
“Em đi viết thông báo đây, mong chờ quá đi, sắp được thấy anh và chị Hinh chung nhà rồi kakaka.”
Phùng Nhã Kỳ ôm điện thoại rời đi, bàn ăn còn lại Phùng Thế Phong và cha mẹ Phùng.
“Chương trình đó là như nào ấy?” Mẹ hỏi.
“Kiểu như quay một đôi vợ chồng sống chung với nhau thôi” Anh giải đáp “Bởi vì con và Khiết Hinh rất được yêu thích, tham gia chương trình này thu hút nhiều quan tâm lắm, vừa tiện để quản bá nhãn hàng.”
“À...” Mẹ Phùng gật đầu nhẹ “Vậy khi nào con đi.”
“Sáng mai.”
Anh chỉ được ở nhà thêm một đêm nữa.
Buổi tối...
Sau cơm tối, Phùng Thế Phong ôm Hạ Tình ngồi ở sofa, anh vừa đút cho cô ăn xong một bát cháo hầm thịt. Hạ Tình nghe phía sau có tiếng của mấy chị hầu đang lục đục sắp quần áo vào vali cho anh, có vẻ như anh lại sắp đi đâu đó.
“Anh đi quay hả?” Cô hỏi, nghĩ đến anh lại đi, lòng có chút buồn bã.
“Ừ” Phùng Thế Phong ôm ấp tiểu khả ái, âm thanh ôn nhu nói “Lần nay đi không lâu lắm, anh chỉ đi một tháng thôi.”
“À...” Hạ Tình gật gù, ngồi im trong lòng anh lắng nghe tiếng các chị hầu sắp xếp quần áo, sau khi họ thu dọn hành lý xong thì ra ngoài, phòng còn lại chỉ cô và anh.
Hai tay anh ôm ở bụng, chui vào trong vạt áo ngủ bắt lấy non mềm, Hạ Tình lập tức phản ứng, hai tay bắt lấy hai cánh tay anh.
“Không cắm nữa.”
Phùng Thế Phong ủi vào vai cô rít vào một hơi, âm thanh yểu xìu xuống.
“Anh phải đi đó, chỉ còn đêm nay thôi.”
“Nhưng khi sáng anh đã cắm rồi...” Cô bậm bậm môi, nghĩ đến chuyện ấy hai gò má thiếu nữ lại phiếm hồng.
Phùng Thế Phong chợt im lặng, hai tay vẫn nắm đồi thịt mềm, kề lên vành tai nhỏ hôn hít một cái, anh khẽ thì thầm, thổi hơi nóng vào tai nhỏ.
“Nhưng mà... Chẳng phải Tình của anh muốn có em bé sao?”
Hạ Tình nhíu lại mi đẹp, đôi mắt giảo hoạt đảo một vòng, chuyện là một năm trước cô và anh từng nói chuyện có em bé, và cô bảo là cô muốn có em bé.
“Tạo em bé phải cắm như vậy sao?”
“Phải cắm” Anh cười cười, bàn tay xoa xoa nắn nắn thịt mỡ mềm mại, ủi vào gáy tai cô hôn hít, thổi ra hơi nóng mị hoặc tiếp tục dụ dỗ “Tình của anh có muốn có em bé không?”
“A...” Thì cô đúng là có muốn em bé nhỏ nhỏ xinh xinh, nhưng mà... Mặt cô đỏ ửng, hai gò má phát nóng phì phì khói, giọng nhỏ xíu rỉ ra.
“Anh cắm nhẹ thôi... Không được như lúc sáng...”
“Haha... Được thôi.”
Phùng Thế Phong ôm cô ngã xuống sofa đệm, tụt quần ngủ xuống, chính mình cũng tụt xuống quần ngủ, tay mò đến phía dưới hộp bàn trà lấy ra một cái bao cao su mở ra.
Bé con ngốc này ah, cô còn chẳng biết anh luôn dùng biện pháp an toàn.
...
Hạ Tâm và Hạ Thương sau buổi trưa trốn lên phòng, nghe anh tham gia chương trình kết hôn giả tâm tình rất không tốt.
“Bà già Kỳ Kỳ nghe anh Phong tham gia cái đó với cô Huỳnh kia là hớn ha hớn hở ngay, không có nghĩ cho chị Tình một chút nào luôn” Hạ Tâm khó chịu trong lòng nói.
Hạ Thương biết, hiệu ứng của Phùng Thế Phong và Huỳnh Khiết Hinh rất tốt, đến mức ai ai cũng tung hứng bọn họ thành đôi, cho nên chương trình đó mà có sự xuất hiện của bọn họ sẽ rất bùng nổ, cô nói.
“Bọn họ được yêu thích như vậy, sau bộ phim mới hợp tác còn tham gia chương trình kết hôn, chắc chắn cộng đồng mạng sẽ đổ như ngã rạ cho xem.”
“Ừm” Hạ Tâm gật gù, hai chị em mỗi người ngồi một đầu sofa trầm tư.
Nhìn thấy anh rễ thân mật với người khác còn khó chịu, thật sự rất khó chịu. Bởi chị mới là vợ anh, nhưng chẳng có một ai ngoài gia đình biết đến sự tồn tại của anh và chị. Còn bên ngoài, người ta tung hô về anh và một cô gái khác, cảm giác trong lòng Tâm Tâm và Thương Thương thật sự rất khó chịu.
Vừa bất bình thay chị, vừa đau lòng cho chị.
“Chị Tâm này...” Hạ Thương nhỏ giọng, âm thanh u ám nghĩ đến một chuyện rất xấu, cô hỏi “Chị Tình ấy... Nếu chuyện hôn nhân của anh Phong và chị Tình lộ ra... Thì liệu chị Tình có chịu nổi dư luận không?”
Hạ Tâm xoay mặt về phía Hạ Thương, ánh mắt lấp lánh thoáng qua tia u ám, lòng chợt chạnh xuống, tâm thất bi ai khẽ thì thầm.
“Chắc chắn là không... Dư luận đáng sợ đến dường nào...”
Chị của họ bé nhỏ đến dường nào...
Còn tiếp...
(P/s Dùng ba con sói mà dụ con người ta sinh em bé, cái nách anh nó thâm đen luôn á.)
_ThanhDii