Nhu Tình Trong Anh

Chương 18: Chương 18: Phát hiện




Phùng Thế Phong lại rời đi, công việc lần này của anh kéo dài một tháng, anh chỉ nói với cô là đi quay chương trình, không có nói rõ là chương trình gì.

Anh đi được hai tuần, Hạ Tâm và Hạ Thương cũng không còn ở Phùng gia, hai đứa nhỏ trở về Hạ gia để chuẩn bị nhập năm học mới.

Anh rời đi, Hạ Tình lại cảm thấy thật tốt, bởi cô đã có thể bước xuống giường và ra khỏi phòng như một người bình thường. Nói gì thì nói, anh phải rời đi do công việc lại thật tốt, không có anh bám dính, cơ thể cô đã tốt hơn nhiều rồi.

Không có anh ở nhà, một ngày của Hạ Tình rất bình thường, cha mẹ và ông bà nội cũng không có gì đặc biệt. Chỉ có Phùng Nhã Kỳ hai tuần nay rất kỳ lạ, có thể nói là bắt đầu từ ngày anh rời đi, Nhã Kỳ coi một chương trình gì đó mà tâm trạng cô ấy rất vui.

Lúc nào cũng hí hí cười, lúc nào cô ấy cũng cầm chiếc điện thoại và đeo tai nghe xem chương trình đó, coi một chút lại tiếu tít cười rất thích thú, nhưng mỗi khi cô xuất hiện trong tầm quan sát của Nhã Kỳ thì cô ấy lại ngừng cười, giả vờ như không có chuyện gì rồi vội vàng tránh đi ra nơi khác.

Khi Nhã Kỳ đang ở phòng khách, cô có mặt ở phòng khách thì cô ấy sẽ tránh vào phòng bếp, cô mà đi theo vào phòng bếp thì cô ấy sẽ tránh đi lên tầng lầu, cũng có khi thì đi ra ngoài vườn hoa, khi thì đi lên phòng ngủ. Sau tất cả, khi Nhã Kỳ xem chương trình đó, sẽ không bao giờ cho phép Hạ Tình đến gần.

Chuyện này làm cho Hạ Tình cảm thấy thật sự rất lạ, cô đã cố tình tiếp cận Nhã Kỳ vài lần để kiểm tra, kết quả đúng như cô đoán, Phùng Nhã Kỳ có chuyện gì đó rất mờ ám liên quan đến cô.

Không thể nào mà tự nhiên một người đang coi chương trình vui vẻ mà gặp mặt cô lại ngừng cười ngay như thế được, một vài lần cô còn có thể hiểu, đằng này, Phùng Nhã Kỳ luôn tránh cô. Hạ Tình đã nghi ngờ, phải có chuyện gì đó liên quan đến cô, hoặc là chương trình đó có gì mờ ám lắm nên Nhã Kỳ mới không muốn cô nghe thấy.

Rốt cuộc là chuyện gì? Rốt cuộc là chương trình gì?

Hạ Tình ngồi trên sofa, tay ôm bé bông gòn Tiểu Bạch, bàn tay cầm điều khiển chuyển từ kênh này sang kênh nọ.

Chuyện là những bộ phim của anh, cô đều đã xem hết rồi, hiện tại không có gì cho cô xem cả, chuyển hết tất cả các kênh cũng chẳng có gì đáng để xem. Chuyển đến một kênh phát nhạc, Hạ Tình dừng lại, đặt điều khiển tivi xuống rồi ngồi vuốt ve bé Tiểu Bạch, nghe những nhạc du dương.

Ngồi thảnh thơi như vậy, Hạ Tình lại nghĩ đến chuyện kì lạ của Phùng Nhã Kỳ, cô có mấy lần hỏi rốt cuộc cô ấy xem chương trình gì mà vui vẻ như vậy, cô ấy chẳng bao giờ trả lời mà ôm điện thoại tránh đi.

Hmm...

Đột nhiên Hạ Tình lại có cảm giác rất lo âu, có phải chương trình đó là chương trình anh đang quay không?

Ngày anh đi anh cũng không có nói là quay chương trình gì và khi nào chiếu để cho cô đón xem hết, hại cô đợi mãi trên mấy đài truyền hình cũng không thấy chương trình mà anh quay, cô có hỏi Nhã Kỳ nhưng cô ấy chẳng có trả lời, Nhã Kỳ toàn tránh đi giống như cách mà cô ấy tránh né khi mà Hạ Tình hỏi cô ấy đang xem cái gì.

A... Sao đột nhiên Hạ Tình cảm thấy... Thái độ của Nhã Kỳ khi cô hỏi anh đi quay chương trình gì và thái độ khi cô hỏi Nhã Kỳ đang xem chương trình gì... Thật giống nhau.

Có phải hay không hai thứ đấy là một? Có điều gì đó mà cô không được phép xem?

Hạ Tình trầm ngâm, hai tay xoa xoa hai bên gò má chú cún bông, cô nhìn chằm chằm chú cún bông của mình.

“Tiểu Bạch, có phải là bọn họ giấu chị cái gì đó không?”

Bé cún hướng về Hạ Tình, không hiểu cô chủ đang nói cái gì nhưng rất vui vẻ hưởng ứng, đôi mắt tròn xoe xinh xắn phản hồi.

“Ẳng ẳng...”

Nghe bé cún phản ứng, Hạ Tình bậm bậm môi, hai tay véo véo hai gò má đầy lông mềm.

“Phải rồi, nhất định là giấu giếm cái gì đó, cả cha mẹ cũng không nói anh đi quay cái gì nữa” Sáng nay cô cũng đã hỏi cha mẹ Phùng về lịch trình của anh, thường thì mọi hoạt động của anh, cha mẹ đều biết rất rõ, thế mà sáng nay cô hỏi thì cha tránh đi, mẹ thì cứ bảo.

“Uây, mẹ cũng không biết nữa, haha, mẹ không biết.”

Đấy, bộ dạng giấu giấu giếm giếm đó, thật là khả nghi mà.

“Tiểu Bạch, Tiểu Bạch có giấu chị gì không đó?” Hạ Tình bưng lấy gương mặt bé cún bông lắc qua lắc lại, bé cún thích thú lè chiếc lưỡi ra thở hì hì.

“Gâu, a gâu.”

“Ha, giấu chị cái gì? Giấu chị là không có xúc xích đâu đó.”

Hạ Tình đe doạ, bé cún liền xụ xuống, nghe đến không có xúc xích liền làm bộ mặt rất đáng thương, hai lỗ tai cũng cụp xuống.

“Ẳng...”

Hạ Tình hehe cười, tay vỗ vỗ đầu bé cún, trò chuyện xong rồi, tay nhỏ với lấy điều khiển tắt đi.

Cô đứng dậy, cô đã suy nghĩ xong rồi.

Kết luận lại, Phùng Nhã Kỳ đang giấu điều gì đó dính dáng đến chương trình mà anh đang quay, thế nên, bây giờ cô phải đi lấy lòng Nhã Kỳ để moi thông tin.

Hạ Tình nắm lấy sợi dây của Tiểu Bạch, âm thanh ngọt ngào khẽ ra lệnh.

“Tiểu Bạch, nhà bếp.”

“Gâu...” Bé Tiểu Bạch nhảy xuống sofa rồi bước đi.

Hạ Tình và Tiểu Bạch ra khỏi phòng, đi xuống tầng lầu đi vào nhà bếp.

Muốn moi thông tin thì phải lấy lòng Nhã Kỳ, mà việc Hạ Tình có thể làm để lấy lòng Nhã Kỳ là mang nước ép cho cô ấy.

Hiện tại vẫn còn sớm, vào khung giờ này thì cô gái đó chưa ngủ đâu, chắc chắn là còn thức để coi chương trình. Mang lên cho cô ấy một ly nước ép là cách tốt để lấy lòng, dỗ ngọt cô ấy nhã ra thông tin về chương trình kỳ lạ kia.

Hạ Tình lần mò đi vào bếp, một nữ hầu liền dò hỏi.

“Cô chủ cần gì ạ?”

Hạ Tình vội cười “Em muốn một ly nước ép.”

“Vâng ạ, cô chủ muốn uống nước ép gì?”

Hạ Tình chớp chớp mắt, nhẹ đáp “Loại mà chị Nhã Kỳ hay uống ấy.”

“Dạ vâng” Chị hầu tuân lệnh, xoay đi chuẩn bị một ly nước ép.

Hạ Tình đứng ngay ngắn ở một bên chờ đợi, trên vai vế, Hạ Tình là chị dâu nhưng so trên tuổi tác, Phùng Nhã Kỳ lớn hơn cô đến năm tuổi. Cho nên, nếu không có người lớn, Hạ Tình sẽ gọi Nhã Kỳ là chị.

Chờ đợi một lúc, chị hầu đưa đến cho cô ly nước ép dâu, sợ cô không cẩn thẩn có ý muốn mang lên hộ.

“Đây ạ, tôi mang lên cho cô chủ nhé?”

“Không cần ạ” Hạ Tình lắc đầu, tay cầm lấy ly nước ép, gương mặt đáng yêu nâng ra nụ cười tươi như hoa “Em cảm ơn chị nhé.”

Chị hầu tròn xoe mắt nhìn Hạ Tình, phút chốc bị nụ cười ngây như ngọc ấy hớp hồn đến ngớ ra.

Hạ Tình dắt Tiểu Bạch rời khỏi, chị hầu gái vẫn còn ngớ ra.

Ôi, con bé xinh đẹp thật sự a.

...

Phùng Nhã Kỳ nằm dài trên sofa, xem chương trình của anh và Huỳnh Khiết Hinh, cô chính là thuyền trưởng, chủ nhân của fanpage cặp đôi lúa mật Phong Hinh với lượt theo dõi cao ngất ngưỡng.

Dạo này có chương trình kết hôn, cô phải theo dõi từng giây phút, vừa có khoảng khắc thân mật nào lập tức cắt video, ghép nhạc rồi làm hiệu ứng đăng lên các trang mạng. Lượt tương tác tăng cao ầm ầm a, cô phải liên tục cập nhật các khoảnh khắc để tạo thêm nhiều tương tác cho nên rất bận bịu.

Giờ phút này, Nhã Kỳ đang nằm dài, miệng nhai một chiếc râu mực khô, hai mắt có quần thâm đen nhìn chương trình chiếu trên tivi.

Trên màn hình là khung cảnh phía ngoài căn hộ của Phùng Thế Phong và Huỳnh Khiết Hinh, họ đang cắm trại ở phía trước căn hộ về đêm, có một túp liều và một đóm lửa đỏ, cả hai người ngồi cùng nhau vừa nướng thịt và ăn mỳ hàn.

Nhã Kỳ nhai chiếc tua khô mực, chiếc bụng ọt ọt quặng lên cơn đau.

“Ây... Ui... Tàu tháo a...” Cô nàng lật đật ngồi dậy, ôm bụng bò bò vào trong phòng tắm.

Cửa phòng tắm vừa vặn khép lại, Hạ Tình đẩy cửa phòng ra, cùng Tiểu Bạch đi vào.

Hạ Tình đi vào phòng, cô nghe thấy tiếng oa oa của Nhã Kỳ vang dội từ trong phòng tắm.

“Ớ... Đau bụng quớ...”

Hạ Tình tay cầm dây xích của Tiểu Bạch, tay cầm ly bước ép dâu đỏ, mặt xoay về phía phòng tắm nơi phát ra âm thanh của Nhã Kỳ, ngay sau đó cô bị âm thanh trầm ấm trên tivi thu hút, ngoái đầu lại nhìn về phía tivi.

“Em ăn cái này đi, cái đó bị cháy rồi.”

Giọng nói ấm áp thật quen thuộc, trong tivi có tiếng lửa đốt, tiếng nổ bụp bụp nhỏ của đám lửa, sau đó là âm thanh thật ngọt ngào êm ái.

“Em cảm ơn anh bằng một nụ hôn nhá?!”

Cô có thể nhận ra đó là giọng nói của nữ diễn viên họ Huỳnh, ngay sau câu nói đùa đó là tiếng cười thật trầm của Phùng Thế Phong.

“Em cứ hay đùa.”

“Em có đùa đâu” Huỳnh Khiết Hinh tươi tắn đáp “Được hôn nam thần trong lòng mọi người thì còn gì bằng nữa a, đây đây, để em hôn một cái.”

Sau đó là tiếng hôn chụt một cái, chẳng biết là hôn ở đâu nhưng tiếng hôn đó thật rõ, cô nghe rõ mồn một, anh còn phản ứng lại bằng một nụ cười thật bất lực.

Hạ Tình đứng im như bức tượng, cô đang không biết mình vừa xem cái gì, là một bộ phim mới của hai người họ hay là chương trình tương tác nào đó?

Cô không kịp hiểu, kênh đài đã chuyển qua phần khác, đó là phòng vấn cộng đồng mạng về tập vừa mới phát sóng, tất cả đều là trực tiếp.

Phóng viên: “Em cảm thấy tập mới như thế nào?”

“Thật sự rất điên rồ đó, aaa, em thích hai người họ quá đi” Giọng nói của một cô gái trẻ phấn khích.

Sau đó lại có một giọng nói của cô gái khác phản ứng.

“Tuy là chương trình kết hôn giả nhưng bọn họ thật lắm, cử chỉ hành động thật sự rất thật, nhìn thế nào cũng thấy tình với nhau thôi.”

Lại có thêm một giọng nói khác.

“Người duy nhất mà em muốn lão đại nhà chúng em kết hôn chính là chị Hinh a, nhan sắc của hai người họ thật sự rất đỉnh, nếu mà họ sinh con thì đứa con vừa sinh ra chắc chắn sẽ debut vào làng giải trí ngay.”

“Người hợp với lão đại nhà em nhất vẫn chỉ có Khiết Hinh, em rất ủng hộ họ thành một cặp.”

“Chương trình kết hôn này phát sóng, trong cộng đồng fan tụi em đều công nhận chị Hinh thành lão bà rồi a.”

“Lão bà rất lợi hại đó, rất táo bạo luôn, tập nào cũng thấy lão đại bị cưỡng hôn, haha, chắc lão đại cũng bất lực với cô vợ lắm.”

“Hai người họ đáng yêu ghê.”

“Hi vọng vũ trụ độ otp, phấn khích quá đi.”

Hạ Tình nhìn chằm chằm vào tivi, cuộc phỏng vấn trực tiếp không chỉ một người mà rất nhiều người, mọi người đều phản ứng tích cực về chương trình vừa rồi.

Chương trình mà... Anh và Huỳnh Khiết Hinh kết hôn với nhau.

Không phải phim mà là chương trình, chương trình kết hôn.

Ánh mắt Hạ Tình tối mịt, con ngươi đen bạc như mất đi tia sáng tối mù, tay cô mất đi lực thả xuống, cốc nước ép rơi xuống sàn nhà.

Xoảng.

Cốc nước ép vỡ nát, mảnh thủy tinh cùng nước ép đỏ bắn lên, Phùng Nhã Kỳ vừa vặn chui ra từ phòng tắm, nghe thấy tiếng đổ vỡ mà ngớ ra, đập vào mắt là thân ảnh bé nhỏ của Hạ Tình đang đứng nhìn chằm chằm màn hình tivi.

“Ấy!” Phùng Nhã Kỳ vội vàng chạy đến, hấp ta hấp tấp chụp lấy điều khiển tắt đi tivi, vội vàng đánh trống lãng.

“Cô em vào đây khi nào đấy? Ôi sao lại bất cẩn như thế, làm vỡ ly rồi, đứng tránh qua một bên nào kẻo giẫm phải mảnh vỡ.”

Phùng Nhã Kỳ vừa nói vừa kéo Hạ Tình tránh sang một bên, nhưng chân Hạ Tình như thể bị đóng vào mặt sàn, Nhã Kỳ kéo nhưng cô không một cái nhút nhích, gương mặt vẫn ngẩng về phía tivi dù đã tắt.

“A... Tình này...” Phùng Nhã Kỳ khẽ gọi, muốn thu hút sự chú ý của cô bé.

Hạ Tình chậm chạp xoay mặt lại, cô chậm như một con rô bốt bị chậm mạch điện, đôi mắt vốn rất đẹp trở nên tối đen nhìn Nhã Kỳ, không một ánh sáng nào trong đôi mi đỏ hoe ấy, cô cúi mặt xuống, hàng mi dài rũ xuống che đi đôi mắt, âm thanh phát ra run rẩy.

“Tiểu... Tiểu Bạch... Về phòng.”

Bé cún con xoay người bước đi, Hạ Tình nâng lên bước chân xoay người đi theo bé cún con, bước chân chậm rãi, bóng lưng nhỏ bé rời đi.

Phùng Nhã Kỳ ngây ra, tay chân cứng ngắt mặt mũi cũng trắng bệch.

Ánh mắt Hạ Tình nhìn cô vừa rồi, một ánh mắt u ám đến tuyệt vọng, đôi mắt vốn rất đẹp ấy trở nên u uất đến đáng thương.

Phùng Nhã Kỳ nhanh vội chụp lấy điện thoại, ấn vào số của Phùng Thế Phong gọi đi, điện thoại đổ qua loạt chuông sau đó tự ngắt máy. Phùng Nhã Kỳ lần nữa bấm gọi, tay cầm điều khiển mở lên tivi lầm bầm.

“Làm cái gì rồi mà không nghe điện thoại... Chật... Nghe máy đi chứ...”

Tivi mở lên lại bắt đầu phát sóng trực tiếp chương trình, Phùng Thế Phong và Huỳnh Khiết Hinh lay hoay chuẩn bị túp liều để ngủ, cô nhìn thấy điện thoại của anh ở một góc, màn hình điện thoại đang sáng lên, đó chính là do cô gọi.

Phùng Thế Phong lúc này đang lay hoay cùng Huỳnh Khiết Hinh, anh không chú ý đến điện thoại.

Màn hình điện thoại trong tivi tắt đi, Phùng Nhã Kỳ lần nữa bấm gọi, cô hoàn toàn căng thẳng, tâm tư bị ánh mắt u ám vừa rồi làm cho rối bời.

“Nghe máy... Ôi anh tôi... Điện thoại sáng đèn kìa mà không thấy à?!”

Phùng Thế Phong lay hoay xong, chú ý đến điện thoại thì cuộc gọi cũng tắt, Phùng Nhã Kỳ tức tối gọi lại thêm một lần nữa. Lần này anh đã cầm điện thoại trên tay, màn hình sáng lên anh cũng chú ý nhìn thấy, Phùng Thế Phong tránh ra xa camera để nghe điện thoại.

Cuộc gọi vừa được kết nối, Phùng Nhã Kỳ đã mất bình tĩnh hét lên.

“Anh về nhà ngay đi! Bé Tình nó thấy rồi! Hình như là...”

Nhớ lại nét mặt vừa rồi của Hạ Tình, đôi mắt đỏ hoe lấp lánh nước một cách mù mịt, Phùng Nhã Kỳ cảm thấy tràn đầy tội lỗi.

“Hình như con bé khóc rồi... Ôi em không biết đâu, anh về nhanh đi.”

Phùng Thế Phong bên trong tivi trở nên căng thẳng vuốt xước lên mái tóc, anh tắt đi điện thoại liền quay trở lại nói nhỏ gì đó vào tai Huỳnh Khiết Hinh sau đó nhanh chóng đi vào nhà chính, từ camera nhà chính nhìn thấy anh cầm lấy áo khoác dài rời khỏi căn hộ quay chương trình.

Bỏ lại Huỳnh Khiết Hinh một mình ở túp liều, cô ngớ người ra sau đó tạm cười bằng một nụ cười.

Phản ứng trên đài trực tiếp trở nên bùng nổ, cộng động hâm mộ tò mò không biết cuộc gọi thoại vừa rồi là gì, cuộc gọi từ ai, có chuyện gì khiến cho lão đại vội vã rời đi ngay trên sóng truyền hình như vậy?

Còn tiếp...

(P/s Này thì lén đi làm chồng người ta, quéo chân mà chạy dìa liền chứ hở.)

_ThanhDii

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.