Bách vẫn quyết định làm theo lời nhắn của thầy H”Nue. Anh với lấy tấm bản đồ, gấp làm 4 rồi làm 8, đút sâu vào trong túi quần. Theo như lời thầy nói, đây là tấm bản đồ quý giá nhất của thầy, anh không thể bất cẩn mà làm mất được.
Còn tấm bùa thầy H”Nue nói phải gỡ xuống, không đâu khác chính là bức tranh người phụ nữ kì lạ cưỡi trên con hổ treo ở trước cửa phòng thầy. Anh vẫn cảm thấy đó giống một bức tranh hơn là một lá bùa. Bách cẩn thận dùng tay tháo nhẹ những 4 góc của bức tranh xuống.
Anh bần thần phát hiện ra phía sau bức tranh có những dòng chữ ngoằn nghoèo màu đỏ. Ở vị trí con mắt của người phụ nữ kia, phía sau có đính hai viên ngọc dẹt màu xanh lam. Quả thực bức tranh này phức tạp hơn anh nhìn thấy ở bên ngoài. Bách gấp bức tranh lại, cẩn thận nhét vào ví. Chiếc ví và túi quần của anh dày cộp cả lên.
Đường xuống dưới xuôi đã được thông từ hôm qua, đáng lẽ ra anh đã có thể trở về nhà. Thế nhưng ở nơi đây có quá nhiều điểm lấn cấn khiến anh chẳng thể đi được. Đôi lúc anh cảm thấy, thời gian và địa điểm đều hết sức quan trọng. Nếu như không ở đúng thời điểm cần đến vào đúng thời gian may mắn thì mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều. Anh tin rằng anh ở lại đây sẽ có ích hơn là trở về nhà của mình khi tin tức chẳng có gì khác biệt. Anh vẫn còn lo lắng cho bác Miên, người bác lặn lội vì con anh mà sang tận nước Lào,giờ không biết đã trở về chưa? Còn mẹ anh không hiểu sức khỏe ra sao nữa. Mấy ngày hôm nay bị cuốn vào các sự kiện ở đây khiến anh chưa có thời gian gọi về nhà, mà giờ thì đã khuya rồi. Sáng mai anh sẽ gọi ngay.
Bố mẹ thầy H”Nue rất vui mừng khi Bách muốn ở lại đây thêm vài ngày nữa. Họ cũng thầm hiểu rằng Bách còn phải giải quyết những gì thầy H”Nue để lại.
Bách trở về căn phòng cũ, nằm nghỉ ngơi, sáng mai anh phải đi tìm tiếp manh mối.
Sáng hôm sau, dùng bữa sáng xong, anh quyết định tìm đường sang bản Mường, nơi ở của bà Mo Xa Tích để xin thêm chỉ dẫn. Những lời nhắn của thầy H”Nue, anh sẽ giữ kín. Thế nhưng anh không thể từ bỏ đầu mối mà bà Mo đang nắm giữ. Uông Bắc là hung thủ đứng sau vụ mất tích của con anh. Anh mong bà ta sẽ biết gì đó, giúp đỡ anh hoặc tốt nhất là cho anh gặp được Uông Bắc.
Từ nhỏ tới giờ, Bách có trí nhớ đường rất khá. Anh đã cùng thầy H”Nue đi con đường qua tới bản Mường này vài lần rồi, giờ anh vẫn còn nhớ mang máng. Anh cứ lần đi theo cảm giác, mãi cũng tới được bản Mường.
Gặp một người phụ nữ gánh lúa đi về phía anh, Bách vội vàng chạy lại hỏi về nơi ở của bà Mo.
“Tôi cũng không rõ lắm...Hình như bà Mo lại rời bản rồi. Nhà sàn của bà, anh cứ đi tới ngã ba giữa bản, đi thẳng, lên dốc là tới. Ở đây cũng nhìn thấy rõ kìa. Mái nhà màu hơi đen, cột nhà sơn đỏ đó. Còn để biết rõ hơn, anh thử tìm vào nhà cô Ban, gần cuối bản kìa. Cô Ban là cháu họ xa của bà Mo, có lẽ sẽ rõ hơn cả, vì khi không khó xin gặp được bà lắm, phải biết cách cơ...“.
Bách gật đầu cảm ơn lời hướng dẫn nhiệt tình của người phụ nữ. Anh đi về cuối bản để tìm tới nhà người phụ nữ kia.
Anh ngạc nhiên nhận ra rằng, con đường anh đang đi chính là con đường mới hôm trước anh cùng thầy H”Nue và Uông Bắc từng đi để lần theo dấu vết con ma lai. Khi rảo bước trên con đường nhánh của bản, người anh vẫn không khỏi gai gai. Nghĩ tới con ma lai sống như người thường, nói cười, làm việc giữa những con người nơi đây anh thấy thật ghê tởm.
Bước chân đưa anh tới cuối con đường, nơi có hai căn nhà anh đã từng rình ở ngoài xem.
Căn nhà bên trái có con ma lai giờ đã được dán băng dính vào kín cửa, niêm phong lại. Cầu thang dẫn lên căn nhà sàn đó giờ đã được cuốn chặt dây thép gai. Bách nghe nói căn nhà có ma lai trú ẩn sau này phải tẩy uế và cũng hiếm người thường vào đây ở lại được nữa. Ở trong căn nhà đó không hề có trẻ em. Người tạo ra ma lai đã thêm ảo ảnh đó để đánh lừa những người dân trong bản mà thôi. Người đàn bà xấu xí què cụt đó mỗi khi trời tối lại lột xác, trở nên xinh đẹp, chờ đợi đến đêm thì rút ruột thoát xác ra ngoài tìm máu tươi để ăn...
Ngôi nhà sàn người phụ nữ kia chỉ cho anh chính là căn nhà có cô gái xinh đẹp anh gặp ở lễ hội Lại gia. Bách bối rối đứng dưới chân nhà sàn gọi lên:
“Xin lỗi...cho tôi hỏi...ở trong nhà có ai không ạ?”
Bách gọi thế khoảng 2 lần, ở trong nhà mới có tiếng bước chân và cánh cửa bật mở. Cô gái xinh đẹp đó bước ra ngoài hiên và hỏi: “Ai đó ạ?”
“Cho tôi hỏi nhờ chút chuyện được không ạ?”
“Vâng anh cứ hỏi...“. Cô gái đáp.
“Cô có phải là cô Ban, cháu gái của Mo Xa Tích không ạ?”
“Vâng...đúng tôi đây, sao thế ạ?”
“Tôi có việc rất gấp cần tìm gặp bà Mo, cô có cách nào liên hệ được không?”
“À...bác tôi vừa rời bản sáng sớm nay rồi. Bà bận lắm. Tôi nghe người thân cận bảo rằng bà đang đi tới thành phố Y. Anh có thể rời bản gặp bà đi nếu có chuyện gấp, chắc phải 1,2 tuần nữa bà mới về lại đây...“. Cô gái cười nhẹ.
Bách giật mình, phần vì thành phố Y chính là nhà của anh hiện giờ, nơi bố mẹ anh đang ở tạm, 2 là vì nụ cười của cô gái rất giống với Dương, có một chiếc răng khểnh duyên dáng.
“Vậy là...tôi phải xuống thành phố Y để gặp bà sao?”
“Vâng...tôi có thể cho anh số của người đang ở bên cạnh bà. Anh nên đi luôn đi, không bà Mo khó theo lắm!“.
Bách xin số điện thoại rồi cảm ơn cô gái, quay lưng bỏ đi. Vừa được vài bước chân, cô gái đã gọi giật giọng lại: “À mà, anh ơi...!”
“Sao thế?” Bách quay đầu lại.
“Tôi quên chưa hỏi, không biết có phải hơi tọc mạch không, nhưng mà anh có chuyện gì gấp thế? Có thể tôi giúp được hơn thì sao...?”
Bách khựng lại 1 chút rồi cũng quyết định nói: “Con trai tôi mất tích hai tháng nay rồi. Vụ mất tích của thằng bé tôi có manh mối liên quan đến Uông Bắc, người nuôi ma lai vừa bị bắt tối qua..mà giờ mỗi bà Mo có thể tìm ra tung tích thằng bé. Tôi muốn gặp để....”
“À ra vậy, chia buồn với anh, mong anh sớm tìm được thằng bé. Anh cứ theo số điện thoại xin gặp bà Mo, kiên nhẫn 1 chút. Cần gì cứ tìm tôi hỏi nhé. Tôi cũng có số đây....”
“Cảm ơn cô rất nhiều...“. Bách lấy số bỏ đi. Anh không muốn nhìn vào mắt người phụ nữ này thêm nữa, nụ cười của cô gái gợi lại quá nhiều ký ức đau buồn.
Rời khỏi bản Mường, trở về nhà thầy H”Nue, Bách mới bình tĩnh rút điện thoại ra gọi.
Anh bước ra ngoài sân bắt sóng, đi đi lại lại.
Đầu tiên anh gọi điện về cho nhà, việc nhà đang rối ren khiến anh không thể nào yên tâm được.
Phải tới cuộc gọi thứ hai bố anh mới bắt máy.
“Bố, sao rồi ạ...? Mẹ thế nào...? Bác Miên?” Anh luống cuống hỏi thẳng vào vấn đề.
“Mày vẫn chưa về được hả? Tao nghe trên đó hết bão rồi mà? May mà...bác Miên về được rồi..còn chưa hoàn hồn kia kìa!“.
“Vậy rốt cuộc là sao hả bố???”
“À...bác Miên sang Lào để được đưa tới chỗ trẻ em bị bắt cóc. Thế nhưng chúng dẫn bác vào một căn nhà, giam lại rồi lấy hết tiền bạc, bỏ đói, trói lại. Có khi còn định giết bác ấy thủ tiêu. Thế nhưng bác Miên gặp may, đúng lúc ban đêm có người mò ếch đi qua, bác kêu cứu, thế là được người ta đập cửa cứu ra. Không nói chuyện được với nhau, bác đành viết lên tờ giấy chữ Viet Nam, thế là được người ta đưa ra đại sứ quán. Giờ vụ việc của bác cũng phức tạp, phải phối hợp điều tra đường dây lừa đảo đó cả bên mình và bên Lào. Nói chung chuyện dài lắm, mày về xem bác thế nào. Bác vừa về được hai hôm...Quá là may mắn...Nếu mà mày đi cùng có khi...chết dở.”
“Đấy...con bảo mà...không thể tin được lời những người kia đâu...mẹ lại tin quá thành ra...cũng may bác về được rồi...còn mẹ thì sao ạ?”
“Mẹ mày được các bác sỹ cho ra viện rồi, ở nhà theo dõi thêm. Bác Miên về rồi nên bệnh tình của bà cũng khởi sắc. Cơ mà ngày nào cũng than khóc về thằng bé...Sao rồi, có tin tức gì không? Về nhà đi xem thế nào con ạ.”
“Vâng...con sắp về rồi đây...Thằng bé vẫn chưa có tin...“. Bách ngậm ngùi, lòng thắt lại.
Vậy là mọi thứ quả thật đúng như lời thầy H”Nue nói với anh hôm trước. Bác với mẹ anh đều ổn rồi.
Anh bèn lấy số điện thoại cô Ban đưa cho rồi gọi. Đầu dây bên kia nhấc máy, là giọng của một người đàn ông. Anh xin phép có được một cuộc gặp với bà Mo Xa Tích. Người đàn ông đó đáp:
“À, bà Mo đang ở thành phố Y, chúng tôi đang xử lý một số vấn đề lớn cho khách ở đây. Anh cứ về đi, rồi đợi 1,2 hôm gọi lại, tôi sẽ nhắn địa chỉ và giờ. Qua luôn đi nhé, có thể sẽ được gặp sớm hơn. Không biết chắc là lúc nào nên anh cứ ở đó đợi sẵn là tốt nhất nhé!“.
Bách hỏi về thời gian bà Mo quay lại bản. Hai tuần nữa. Như vậy là quá lâu. Thế nhưng người đàn ông này bảo anh hãy về thành phố ngay, thời gian địa điểm lại không rõ ràng.
Thầy H”Nue trong tờ giấy nhắn lại bảo anh hãy ở lại.
Vậy thì anh nên nghe theo ai đây? Thầy H”Nue vừa chứng minh với anh là thầy đã đúng. Nhưng nếu trở về thành phố thì anh có thể về nhà thăm gia đình, 1 công đôi việc. Anh thật khó nghĩ quá. Dù sao thì lời hứa hẹn của người đàn ông kia cũng không rõ ràng, anh quyết định sẽ ở lại vài hôm để nghiên cứu ý đồ của thầy H”Nue.
Thầy H”Nue đã nhắn lại rằng: “Nghe theo chiếc la bàn“.
Vậy thì manh mối cuối cùng chiếc la bàn dẫn tới đó là cánh đồng cỏ mênh mông phía sau bản Mường. Bách nghĩ rằng anh nên lùng sục thêm ở chỗ đó.
Ngày đầu tiên, một mình Bách trên con đường đơn độc, tới bản Mường để tìm hiểu thêm. Dù cô gái tên Ban đó rất nhiệt tình nhưng theo lời dặn dò của thầy H”Nue, anh không nên tiết lộ điều gì với ai nữa.
Anh đi ra sau cánh đồng mênh mông gắt nắng, xem kĩ từng ngọn cỏ, ngóc ngách xung quanh nhưng vẫn không phát hiện ra manh mối gì. Cánh đồng thoai thoải dẫn xuống phía dưới, ra xa hơn nữa là mép vực sâu hun hút. Chẳng có gì cả. Con vực hoang sơ này không thể có người nào leo xuống đó được.
Ngoài nắng, gió và cỏ mọc rậm đến tận gần bụng, khu đồng cỏ này chẳng có gì nhiều khác ngoài những gốc cây chết khô nằm ở khắp nơi, những cây to tỏa bóng mát. Lời nhắn của thầy H”Nue cũng nhắc tới những chiếc cây, nhưng liệu là cây ở đâu, có phải là ở đây không? Anh cũng đã thử đi xem xét quanh những gốc cây ở đây, vỏ cây,...nhưng không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Anh rất bực. Tại sao thầy H”Nue không nói thẳng ra với anh?
Vài ngày trôi qua, ngày nào Bách cũng một mình lội con đường khá xa ra sau núi đó. Anh không muốn bỏ cuộc, anh chỉ sợ mình bỏ lỡ điều gì đó. Anh không nhận ra là bản thân đã gầy gò đen sạm cả đi, mặt mũi hốc hác khó có thể nhận ra được nữa.
Ngày nào cũng cần mẫn như vậy thế nhưng thời gian đang chống lại anh. Chỉ còn 3 ngày nữa là tới đêm Nguyệt thực, ngày cuối cùng mà anh còn có thể cố gắng vì con. Tâm trạng anh như có đá đè nặng, mọi thứ đang vuột dần khỏi tầm kiểm soát.
Buổi chiều hôm ấy, quá mỏi mệt, anh ngồi thụp xuống một gốc cây ở dốc cỏ. Anh lôi tờ giấy nhắn của vợ ra đọc lại. Sống mũi anh cay xè vì bất lực, những giọt nước mắt sắp chực trào ra.
Chợt anh nhìn thấy dòng chữ: “Tử thi nằm ở phía trên người thường...” Anh giật mình. Chẳng phải thầy H”Nue từng bảo ở đây có một chiếc hang có chứa quan tài trên trong vách núi sao? Như vậy là đúng theo lời Dương đã viết...
Bách nhìn về phía vách núi bên tay trái xa xa. Anh không biết đường nào lên vách núi đó cả. Hình như hang động đó chỉ có 1 mình Mo Xa Tích biết lối lên. Anh nhìn kĩ hơn thấy một kẽ nứt khá to lấp ló ở trên cao. Anh muốn nhìn rõ hơn.
Thấy ở phía tay phải có một gốc cây chết cao lớn, Bách muốn trèo lên để nhìn về hướng vách núi. Hồi bé còn ở dưới quê, Bách đã từng leo trèo hái xoài hái ổi, chọc tổ chim, anh chẳng ngại, chỉ sợ gốc cây chết không đủ chắc khỏe để đỡ trọng lượng của anh thôi.
Bách lại gần gốc cây, tay bám chặt vào những chiếc cành chắc chắn, chân dẫm vào những chiếc bướu cây lớn xung quanh gốc cây, trèo dần lên. Miệng hang động ở phía xa dần thu vào tầm mắt của anh.
Tuy nhiên Bách chưa kịp nhìn rõ thì một tiếng Rắc lớn vang lên.
Cành cây Bách đang dẫm lên tróc dần ra rồi gãy xuống. Anh rơi thẳng xuống mặt đất trong đau đớn.
Thế nhưng, điều Bách phát hiện ra sau đó còn kinh hoàng hơn rất nhiều.