Nhục Hồng Ngải

Chương 18: Chương 18: Phơi bày




Bách quay lại, nhận ra rằng người đi ngay phía sau anh, không ai khác chính là Uông Bắc. Uông Bắc ướt sũng, đang ngơ ngẩn giữa lối đi. Đằng sau anh ta, ngọn thác màu vàng nhạt đã đổi dần sang màu đỏ tươi như máu, chảy từng dòng ồ ạt hòa lẫn ra xung quanh. Đám đông chết lặng. Bách không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh bị bà Mo Xa Tích đẩy về phía trước để có chỗ trống. Anh đứng vào đám đông, nhìn chằm chằm vào Uông Bắc.

Những thanh niên vạm vỡ đứng xung quanh đó từ trước vội sáp lại vây chặt lấy Uông Bắc.

“Chính là cậu ta đó! Bắt lại!“. Bà Mo Xa Tích gõ gõ cây gậy xuống phiến đá ven suối.

Tiếng xì xầm vang lên từ mọi phía. Dù sao kết quả này cũng khá bất ngờ. Bách cũng không ngờ rằng mình ở bên cạnh hung thủ liên quan trực tiếp đến vụ mất tích con mình gần đến vậy. Những ngày qua anh hoàn toàn tin tưởng người đàn ông này. Bách không muốn tin vào kết quả này nhưng dòng thác đỏ đã ám chỉ điều ngược lại.

Nguồn cơn của những cơn giận dữ lại dần dâng lên trong lòng anh. Hắn ta dám lừa anh ư?

Uông Bắc la hét, kháng cự lại nhưng bị 2,3 người thanh niên kèm chặt.

Anh ta bị gí ngã xuống mặt đá ướt. Một người thanh niên dùng dây trói trói chặt tay anh ta lại. Uông Bắc vẫn ú ớ: “Không phải tôi...không phải....”, rồi liền bị trùm đầu bởi một chiếc túi vải, lôi đi.

Bách điên cuồng muốn tiến lại gần hỏi thẳng Uông Bắc lí do tại sao lại hãm hại anh và đứa con trai vô tội thế nhưng đám đông xung quanh đã cản anh lại.

Bà Mo Xa Tích cất tiếng: “Thủ phạm chính tìm ra rồi. Dù tôi cũng đã một phần đoán được hành tung khó hiểu của người đàn ông này nhưng những việc hệ trọng thế này cần sự chứng kiến của tất cả mọi người để đảm bảo sự công bằng. Ngoài ra, chúng ta không thể bỏ qua những đồng phạm có thể đã ở cạnh trợ giúp anh ta những ngày qua...“.

Sau câu nói của bà Mo Xa Tích, rất nhiều ánh nhìn đổ dồn về phía thầy H”Nue đang ở bở bên kia của con suối.

Thầy H”Nue đứng lặng, hai tay nắm chặt, cau mày rồi cất giọng nói lớn: “Sao các người nhìn tôi? Tôi không hề biết gì về hành tung của cậu ta!“.

Bà Mo bẻ lại: “Tôi thấy các người đi đâu cũng thành 1 cặp bài trùng. Hôm trước còn bày trận vào rừng lùng bắt ma lai. Phải chăng các cậu thấy sự việc đi quá mức độ kiểm soát, gây ra cái chết cho một người mới vội vàng hủy đi chứng cứ? Giờ Uông Bắc là người thực hiện phép chính, nhưng cậu nghĩ cậu vô can ư? Tội đồng phạm thì phải sao nhỉ?”

Những lời xì xầm ngày một lớn, những ánh nhìn hồ nghi của mọi người ngày càng đổ dồn vào thầy H”Nue như những mũi dao ngọt sắc. Thầy H”Nue không nói gì thêm nữa.

“Con trai tôi không liên quan đâu! Trước giờ nó luôn sống hiền lành như vậy!“. Giọng nói mẹ thầy H”Nue vang lên đâu đó trong đám đông.

“Tôi nguyện lấy cái mạng già này đảm bảo đấy!” Người cha của thầy cũng nói.

“Thôi, bố mẹ! Cây ngay không sợ chết đứng. Bố mẹ đừng mất công nói nhiều nữa!”

Tim Bách đã hẫng một nhịp khi nghe thấy những lời lẽ của bà Mo. Giờ anh cảm thấy mình nên đứng ra để bảo vệ thầy H”Nue, thầy là người đã giúp đỡ anh rất nhiều những ngày qua và thầy cũng rất vất vả để truy tìm dấu vết của con ma lai đó, bố mẹ thầy cũng rất tốt với anh. Thế nhưng quả thực những câu nói đó đã tác động lớn tới tư duy của anh. Thầy H”Nue có đáng tin như anh nghĩ không? Cứ khi nào anh cảm thấy tới gần được với đứa con của mình thì la bàn của thầy lại tắt. Có khi nào là thầy H”Nue cố tình, muốn giữ anh lại để cản trở anh tìm thấy Nhật? Nhưng vợ anh ám chỉ anh cần phải đi lên trên này. Vậy sự thực là gì? Những suy nghĩ giằng xé ở trong anh.

Bà Mo nói lớn hơn: “Tội đồng phạm nuôi ma lai bùa ngải hại người thì sẽ như thế nào nhỉ?” đồng thời gõ chiếc gậy cồm cộp xuống dưới chân.

“Trục...trục xuất...” Những tiếng nói ngày một lớn.

Bà Mo gật gật đầu. Những thanh niên còn lại hiểu ý, tiến lại gần thầy H”Nue. Thầy H”Nue lúc này đuối lý, thầy không có bằng chứng nào cho thấy mình không liên quan tới vụ việc của Uông Bắc vì thầy là người ở cạnh anh ta nhiều nhất. Bên cạnh đó, gia đình của Uông Bắc cũng sẽ lâm vào cảnh khốn đốn khi tin tức này lan truyền ra ngoài.

“Không, không! H”Nue!” Bà mẹ kêu lên.

Hai thanh niên sáp lại dần, thầy H”Nue giơ hai tay lên cản trở và nói lớn: “Không cần! Để tôi tự đi! Tôi đi không có nghĩa là tôi nhận tội...” Nói rồi thầy quay lưng bỏ đi.

Được hai bước bất chợt thầy quay đầu lại, nói thật lớn, hướng thẳng về phía Bách đang đứng, ánh mắt của thầy nhìn thẳng vào mắt Bách: “Chiếc la bàn của tôi không bao giờ sai! Hãy nhớ lấy! Chiếc la bàn của tôi không sai đâu! Đừng tin gì ngoài nó!“. Nói xong thầy quay lưng bước đi dứt khoát trước sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người. Thầy H”Nue sẽ đi đâu?

Những tiếng bàn tán vẫn không ngớt vang lên xung quanh Bách.

“Thằng Uông Bắc đó nuôi ma lai thật hả? Dã tâm lớn quá! Tôi không ngờ cậu ta có thể làm vậy...”

“Nhưng mà chỉ cần ngọn thác đó là chỉ ra được thủ phạm ư? Có vội vàng quá không? Cần điều tra gì thêm chứ?”

“Không...vốn dĩ ma lai là thứ khó có thể tin là có thật rồi. Những chuyện tâm linh cứ để Mo Xa Tích xử lý là yên tâm rồi...”

“Tôi không nghĩ là thầy H”Nue có liên quan đấy. Thời buổi này đúng là đáng sợ, không thể tin được ai...”

Buổi lễ phán quyết vẫn tiếp tục diễn ra đối với những người còn lại. Mo Xa Tích muốn cẩn thận kiểm tra tất cả mọi người dù hung thủ đã ngã ngũ. Bách kiên nhẫn đứng lại xem. Anh không biết có nên đuổi theo thầy H”Nue để hỏi cho rõ ràng không. Chắc là thầy chỉ về nhà mà thôi. Thực sự thầy sẽ rời khỏi nơi đây ư? Vậy còn anh thì sao?

Sau khi rà soát hết những người còn lại mà không phát hiện được gì, buổi lễ kết thúc, ai về nhà nấy. Bách không rõ số phận của Uông Bắc sẽ ra sao sau buổi lễ này. Anh muốn chạy theo phía bà Mo Xa Tích để xin được trình bày về trường hợp của mình mong được giúp đỡ nhưng không kịp, bà đã đi rất nhanh về hướng ngược lại, khuất sau ngọn núi cùng đám người theo hầu. Có lẽ ngày mai anh sẽ tự tìm đến thì tốt hơn.

Tò mò, anh bèn hỏi một người phụ nữ trung niên đứng ngay bên cạnh.

“Cô ơi...liệu cậu ta...Uông Bắc ấy...Sẽ phải chịu hình phạt gì?”

“Cái đó Mo Xa Tích sẽ xử lý. Trước giờ có tục hành quyết người mang trọng tội sau núi. Nhưng mà giờ chính quyền can thiệp rồi nên không thể giết người bừa bãi được. Tôi cũng không ủng hộ cách đó, chắc là cậu ta bị giam giữ ở đâu hoặc bị trục xuất giống như H”Nue thôi...Chỉ khổ gia đình nạn nhân, người mất rồi có lấy lại được đâu!”

Bách gật gật đầu. Anh vội theo dòng người tìm về con đường cũ, không tìm thấy bố mẹ thầy H”Nue ở đâu nữa. Anh muốn tìm gặp thầy H”Nue để hỏi cho ra nhẽ, đi đâu thì chắc thầy cũng phải qua nhà lấy đồ đạc chứ. Câu nói vừa nãy của thầy ám chỉ điều gì? Sao thầy lại nói với anh?

Đến tận khuya, anh mới về tới bản thầy H”Nue. Không gian im lìm, nhiều gia đình đã tắt điện để đi ngủ. Ánh sáng trong căn nhà của thầy le lói.

Bách khẽ bước vào trong nhà. Từ giây phút này trở đi, anh cảm thấy mọi thứ xung quanh đều tràn ngập hiểm nguy. Theo cảm tính của anh, anh vẫn muốn tin tưởng thầy H”Nue.

Mở cửa vào trong, anh khẽ nghe tiếng nói, tiếng khóc rưng rức. Ánh đèn phòng khách chỉ còn lờ mờ.

Anh nhận ra bố mẹ của thầy H”Nue đang ngồi ngoài phòng khách, xung quanh đồ đạc có chút đổ vỡ lộn xộn. Bà mẹ đang khóc còn người bố ngồi bên cạnh xoa lưng bà.

“Có chuyện gì..có chuyện gì thế ạ?” Bách lắp bắp ngồi gần bà.

“Sao mọi chuyện lại xảy ra như thế này cơ chứ...Huhu...Thằng bé hiền lành lắm mà...Sao lại bị vu oan giá họa như thế cơ chứ?...“. Bà mẹ khóc nấc lên.

“Thầy...thầy H”Nue chẳng nhẽ...?”

“Nó buộc phải rời khỏi bản rồi cháu ạ. Hai bác ngăn lại nhưng không được. Nó cứ một mực thu dọn đồ đạc...Bác bảo rằng cứ ở lại rồi phân trần minh oan là được...“. Bác trai khổ sở nói.

“Vậy thầy ấy đi lâu chưa ạ??? Tại sao lại có thứ luật lệ vô lý đến như thế chứ? Quyền đi hay ở nhà mình là quyền của mỗi người, sao có thể bắt buộc được? Còn đâu có chứng cứ gì? Chuyện của Uông Bắc là chuyện của Uông Bắc, sao có thể bắt sang thầy H”Nue được?“. Bách cất tiếng nói ra suy nghĩ của mình trong vô thức.

“Khổ lắm cháu ạ...ở trên này điều quan trọng nhất là niềm tin, là uy tín. Tính thằng H”Nue coi trọng những cái đó lắm. Nó không muốn giải thích nhiều...Nó điên rồi! Đi rồi sao quay về được nữa...“. Người bố đáp.

Bách vò đầu bứt tai. Thầy H”Nue đã đi rồi. Bây giờ anh mới thấu hiểu cảm giác bị đem con bỏ chợ. Giờ anh không biết làm thế nào với mớ bòng bong này. Chắc anh phải tìm đến bà Mo Xa Tích thật rồi...

“À...bác có nhớ nó nói mấy câu trước khi đi...Nó có nhắn nhủ lại với cháu đấy...“. Người đàn ông lắp bắp.

Bách giật mình đáp: “Anh ấy bảo gì cơ ạ???”

Người mẹ nín dần rồi bảo: “À ừ đấy...nó có nói mấy câu gì đó. Bác cũng không hiểu nữa. Thằng này làm gì cũng có ý đồ không ai đoán được. Chẳng hiểu sao không ở lại giúp cháu nốt mà cứ nhắn nhủ làm cái gì không biết!”

“Vậy như nào cơ ạ?” Bách sốt ruột hỏi. Có khi anh lại có thể tự mình gỡ rối được.

“Nó bảo cái gì như là..nó phải đi, không đi không được. Đi thì sẽ tốt hơn. Rồi là, mọi chuyện chưa kết thúc đâu...“. Ông bố bóp trán nhớ lại. “Quả thực lúc đó lộn xộn quá, hai bác chỉ chăm chăm túm tay kéo nó lại ngăn không cho đi nên những lời nó nói không nhớ được chính xác...Bác gái thì khóc quá“.

Nhìn hai ông bà già ngồi trên chiếc phản trống trơn trong căn nhà, Bách cũng chợt chạnh lòng. 3 người con thì chỉ còn có thầy H”Nue ở lại với ông bà, còn chị gái thầy đã đi lấy chồng, cậu em trai thì đi biền biệt. Người già chỉ mong con cháu quây quần thôi, mà giờ thầy H”Nue cũng đi mất, còn không biết bao giờ mới có thể trở về được. Rồi đây cuộc sống của hai ông bà sẽ khó khăn như thế nào đây, phải sống sao với ánh mắt của những người xung quanh?

“Nó...nó bảo hai bác nhất định phải sống khỏe mạnh không được nghĩ bậy bạ, đợi nó về sớm...Nó bảo để lại một số thứ quan trọng trong phòng của nó...nó bảo xem ở nơi nó cất thứ quý giá nhất. Cháu sẽ hiểu...“. Bác gái lại nức nở lên.

Bách vội vàng xông vào căn phòng bên gian phải của ngôi nhà, căn phòng bí ẩn của thầy H”Nue.

Vật quý giá nhất của thầy ư? Có lẽ là chiếc la bàn?

Bách vội mở ngăn hộc tủ lấy ra chiếc la bàn của thầy H”Nue, thế nhưng ở trong đó chẳng có gì cả, không có một lời nhắn nhủ nào. Giờ đây chiếc la bàn cũng vô dụng, thầy H”Nue đã không kịp lấy năng lượng nguyên thủy trên người con ma lai kia...

Vậy thì chỉ còn...

Anh mở một ngăn tủ khác, ngăn tủ vừa hôm trước thầy H”Nue vừa mở ra trước mặt anh. Bên trong có một chiếc hộp gỗ nhỏ hơn, chạm khắc, dài dài. Bách nhấc lên và mở nó ra. Đó chính là chiếc hộp chứa tấm bản đồ mà thầy của H”Nue đã để lại cho anh.

Bách rút dây vội mở tấm bản đồ. Bất chợt một mảnh giấy nhỏ rơi ra ngoài.

Bách nhặt lên và mở ra đọc.

Anh thấy những nét chữ vội vàng nghuệch ngoạc của thầy H”Nue hiện lên.

“Gấp nhỏ, mang theo người. Xé cả tấm bùa mang theo. Ở lại. Tìm bí ẩn của tấm bản đồ vào ngày Rằm. Nhớ lại chiếc la bàn. Những chiếc cây. HÀNH TUNG BÍ MẬT.”

Có vẻ như thầy rất vội khi đưa ra những mệnh đề cụt lủn, còn đặc biệt nhấn mạnh vào chữ hành tung bí mật nữa.

Những lời nhắn quả thực quá mơ hồ. Anh phải làm gì tiếp theo? Anh có nên đi tìm gặp bà Mo Xa Tích không? Ngày Rằm...còn 1 tuần nữa thôi...

(còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.