Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 259: Chương 259: Anh phải tranh thủ cơ hội




“ Ôi trời đất ơi, không phải là anh đi cướp đồ ăn vặt ở siêu thị đấy chứ?” tôi vừa nhìn những đồ ăn vặt đó, vừa cứng họng líu lưỡi nói, “ hay là anh muốn bán hàng tạp hoá ở thành phố S?”

“ Mở siêu thị đồ ăn vặt mà?” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ đều là mua cho em cả đấy, em không phải thích ăn nhất socola sao? Cho nên mua cho em các loại socola, em có thể yên tâm mà ăn no căng bụng, anh nghĩ cũng không thể lúc nào cũng ăn socola, đến lúc đó trên mồm em sẽ mọc mụn socola đấy, răng cũng hỏng hết, lúc đó em lại trách anh, cho nên, anh lại mua thêm các loại đồ ăn vặt khác, đến lúc đó, buổi tối em có thể vừa xem tivi vừa ăn, vui biết bao nhiêu.” Dạ Thiên Kỳ nằm trong chăn của tôi lật lật người, nghiêng đầu sang một bên, nhìn tôi cười nói.

“ Thánh mẹ Maria ơi, anh thật quá lợi hại, nhiều đồ ăn vặt thế này, tôi nghĩ nếu như tôi ăn hết, có thể đi làm răng sứ được rồi, vì răng lợi hỏng hết cả rồi, tôi nói anh Dạ Thiên Kỳ, anh không phải muốn hại tôi chết từ từ sao?” tôi hạ thấp Dạ Thiên Kỳ như thế, trong lòng có cảm giác ấm áp hơn.

Có lẽ là tại vì một mình cô đơn ở thành phố S này, không ai thân thích, cho nên, một lần nữa đón nhận sự ấm áp của Dạ Thiên Kỳ như thế, trong lòng tôi thật sự.......

Không thể không nói, Dạ Thiên Kỳ đối với tôi thật sự rất tốt rất tốt.

Tôi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nhìn Dạ Thiên Kỳ, cuối cùng cũng nói được câu: “ Dạ Thiên Kỳ, anh đối với tôi rất tốt rất tốt, tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào mới được.”

Dạ Thiên Kỳ cười nói: “ Vốn dĩ anh mới là người không muốn tốt với em, em là người tàn nhẫn, anh tốt với em như thế, nhưng em một chút cũng không tốt với anh, lại còn đi mà không nói một câu, một cuộc điện thoại cũng không gọi, hại anh phải lục lọc khắp nơi mới tìm được em, Tô Tư Nhuỵ, anh nói cho em biết, em nợ anh càng ngày càng nhiều, em xem em trả thế nào?”

Tôi đứng lên, nhẹ nhàng nhìn Dạ Thiên Kỳ: “ Xin lỗi, lúc đó tôi thật sự không muốn ở thành phố A nữa, tôi muốn quên đi tất cả, cho nên.......”

“ Cho nên em cũng dự định quên luôn cả anh sao?” Dạ Thiên Kỳ nhẹ cau mày lại, “ Em ấy à, chính là bị tên Lạc Mộ Thâm đó hại rồi, anh ở mặt đối lập với Lạc Mộ Thâm, em muốn quên Lạc Mộ Thâm cũng không thể quên anh chứ!”

Tôi cúi đầu xuống, không nói gì.

Nghĩ một lúc lâu, tôi lại nói: “ Dạ Thiên Kỳ, nói đến Lạc Mộ Thâm, tôi nói cho anh biết, tất cả giữa tôi và Lạc Mộ Thâm đã kết thúc rồi, anh ta sẽ không che chở tôi nữa, tôi cũng sẽ không cầu xin sự che chở đó của anh ta. Cho nên, tôi không phải người mà anh ta để ý, tôi không quan tâm Dạ Thiên Kỳ anh rốt cuộc muốn báo thù gì với Lạc Mộ Thâm, tôi nói cho anh biết, tôi mãi mãi sẽ không phải là công cụ của anh để đối phó anh ta.”

Dáng vẻ tôi nói như thế, thật sự rất nghiêm túc rất nghiêm túc.

Trong đầu tôi lại hiện lên lời nói của Lạc Mộ Thâm: tôi luôn lo lắng Dạ Thiên Kỳ theo đuổi cô là vì báo thù tôi, không sai, hắn ta muốn đâm thẳng nhát dao vào tim tôi, nếu như là người tôi để ý, dao của anh ta sẽ đâm rất mạnh.

Tại vì Lạc Mộ Thâm nói như thế, tôi cũng luôn cảm thấy như thế, cho nên, tôi cũng luôn có thái độ từ chối và trốn tránh Dạ Thiên Kỳ.

Sau khi tôi nói ra lời đó, Dạ Thiên Kỳ khẽ khép mắt lại, nhẹ nhàng nói: “ Nhuỵ Nhuỵ, sao thế? Em bây giờ còn cho rằng anh có mưu đồ với em sao? Anh đã thành thật nói với em từ lâu rồi, khi bắt đầu tiếp cận em, đúng là có mục đích, lúc đó anh cũng có mục đích đúng như lời Lạc Mộ Thâm nói, anh muốn lợi dụng em để đả kích hắn ta, nhưng sau đó, anh cũng đã từng nói, anh thật sự thích em, anh muốn theo đuổi em, anh từ trước đến nay chưa từng thích người con gái nào như thế, anh dùng trái tim chân thành 100% của mình để đối xử với em, nói thật, anh bây giờ thật sự rất sợ hãi, tại vì anh thích em, em lúc nào cũng phòng bị anh, tình cảm của anh bây giờ đối với em, còn nhiệt tình hơn cả đối với mẹ anh. Mẹ anh có lẽ chắc phải ghen lên mất!”

Tôi chân thành nhìn vào mắt anh ta, chăm chú nhìn vào mặt anh ta, đôi mắt thật thà vô hạn, tôi biết anh ta không phải đang nói dối.

Thực ra, một người nếu như đang nói dối, dù cho anh ta đang cố che đậy, đều có thể nhìn ra được.

Tôi biết, Dạ Thiên Kỳ nói là thật.

Thật ra, sau này tôi rất tin tưởng anh ta, chỉ là tôi vừa mới thoát khỏi từ tay Lạc Mộ Thâm, bạn bảo tôi làm sao có thể đón nhận Dạ Thiên Kỳ nhanh như thế?

Từ không yêu đến yêu, tốc độ nhanh đến thế sao?

Tôi không phải kiểu người thích yêu thì yêu mà không yêu thì thôi, tôi không thể nhanh như thế mà bổ nhào vào lòng Dạ Thiên Kỳ được, như thế sẽ khiến tôi cảm thấy bản thân mình quá thấp hèn.

Bây giờ, tôi có thể làm được đó là, không chống lại Dạ Thiên Kỳ nữa, không mang vẻ mặt cau có nhìn anh ta mà thôi.

Nghĩ đến đây, tôi nhẹ nhàng thở dài: “ Này, đừng có mang bộ dáng oán trách như thế nữa, tôi có nói gì đâu. Lần này anh đến, tôi không phải rất vui sao? Anh bây giờ không phải đang nằm trong chăn của tôi sao, tôi bây giờ là đang chào đón anh với nghi thức chào đón bạn bè, anh cho rằng ai tôi cũng để nằm vào trong chăn của tôi sao?”

Dạ Thiên Kỳ vẫn đặt tay lên trán mình: “ Không xong rồi, anh bây giờ đang rất đau lòng, em không nói gì, còn khiến anh đau lòng hơn là nói gì đó, con người anh, nhược điểm chính là quá coi trọng lời nói của người khác, tim anh cũng cực kỳ mềm yếu, đặc biệt lương thiện, cho nên người như anh, dễ bị tổn thương, Nhuỵ Nhuỵ, vừa nãy em thật sự làm tổn thương anh rồi.”

Thằng cha này quả thật lừa được tôi rồi.

Tôi đành phải mềm mỏng nói: “ Thế thì, tôi nói anh Dạ Thiếu Gia, tại sao có thể bù đắp được tổn thương tôi gây ra với anh đây? Tôi mời anh ăn nhé?”

Dạ Thiên Kỳ lập tức từ trên giường lật người lại, mắt chớp chớp nhìn tôi: “ Được thôi, anh chập nhận thành ý xin lỗi của em, có điều, anh muốn ăn món ăn tận tay em làm. Em đừng có lấy đồ anh mua cho em mà đưa cho anh đấy.”

Tôi khẽ khép mắt lại nói: “ tôi nói con người anh, còn lười như thế, ra ngoài ăn là được rồi, tại sao phải ăn món ăn tận tay tôi làm? Trời thì lạnh thế này.”

Dạ Thiên Kỳ lăn lộn trên giường, giống như một đứa trẻ nũng nịu vậy: “ Không biết không biết đâu, anh nhất định phải ăn món tự tay em làm, anh có tiền, anh ở ngoài ăn gì chẳng được? Nhưng anh không ăn được món ăn Nhuỵ Nhuỵ của anh tự tay làm, anh chết cũng không nắm mắt, tim của anh lúc này như bị đóng băng vậy, đau quá đau quá.”

Thằng cha này, thật sự khiến người khác tức chết rồi.

Tôi chẳng biết làm thế nào nhìn anh ta, được rồi, thằng cha này muốn ăn món tôi làm.

“ Tôi nói Dạ Thiếu Gia, anh không đi làm à? Có phải anh suốt ngày cậy mình có tiền mà lông bông khắp nơi không?” Tôi nói anh ta như thế.

“ Hì hì, đương nhiên anh không phải thế, anh thật sự rất siêng năng, Nhuỵ Nhuỵ, anh nhất định phải thay đổi ấn tượng của anh trong lòng em, anh không phải là công tử bột chỉ biết chơi, anh bây giờ là trưởng môn của tập đoàn Dạ Thị, em cũng biết, Dạ Thị dưới tay anh lên như diều gặp gió, anh tuyệt đối không thể kém Lạc Mộ Thâm được!” Dạ Thiên Kỳ cười tiếp tục nói, “ Em yên tâm đi, trước khi anh đến đây đã sắp xếp việc ở công ty xong hết rồi, em yên tâm đi, anh ở đây với em vài ngày.” Dạ Thiên Kỳ cười nói, “ Anh phải tranh thủ lúc em đang buồn chán này để quan tâm và bảo vệ em, phải nhân lúc này mà tranh thủ cơ hội!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.