Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 258: Chương 258: Trong túi là cái gì




“ Nhiều lời, thế thì không cần tiền sao? Tôi lấy đâu ra tiền? Tôi có thể nói cho anh biết tôi bây giờ chỉ còn thừa ra có ba trăm tệ không? Còn chưa có lương nữa! Anh không biết mỗi ngày tôi đi chợ đều phải mua rau nát của người ta?” Tôi lẩm bẩm nói, “ Hơn nữa, leo thang bộ còn rèn luyện sức khoẻ, tôi coi như là mình đang đi phòng tập thể dục.”

“ không có tiền em có thể nói với anh, muốn bao nhiêu cũng được, lát nữa em đưa cho em một chiếc thẻ, tuỳ ý em quẹt.” Dạ Thiên Kỳ vừa thở hổn hển vừa leo thang bộ nói.

“ Không.......cần! Tôi có tay có chân, tự mình có thể kiếm tiền! Đừng có xem thường người khác thế chứ.” Tôi lạnh lùng nói, chơi với người có tiền là lúc nào cũng bị người ta dùng tiền để nói chuyện.

Cũng có lúc, lòng tự trọng thật sự bị tổn thương.

Trong lúc leo thang bộ lên chúng tôi gặp một người hàng xóm từ tầng 6 đi xuống đi tập thể dục buổi sáng, ông ta dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn chúng tôi, tôi biết ông ta thật sự bị vẻ đẹp trai của Dạ Thiên Kỳ làm cho đờ đẫn rồi.

Thanh niên đẹp trai như thế mà lại khuân vác mấy cái túi to. Giống như lánh nạn vậy, lại cũng giống đi nhặt đồng nát vậy.

Lại nhìn nhìn tôi, tôi biết tôi lại sắp nổi tiếng ở khu nhà này rồi.

Tôi đương nhiên cũng chẳng cần quan tâm người khác nghĩ gì, nếu như lúc nào cũng chỉ xem người khác nghĩ gì, tôi còn có thể sống được sao?

Tôi lấy chìa khoá mở cửa, nhường Dạ Thiên Kỳ vào trước.

Tại vì căn phòng mà tôi thuê tương đối thấp bé, thân hình Dạ Thiên Kỳ cao to, lại bị mấy cái túi to đó che khuất tầm nhìn, cho nên trán đập “ cốp” một cái vào khung cửa trên, tôi suýt nữa thì phì cười.

“ Hừ! Anh nói em Nhuỵ Nhuỵ, em thuê chỗ ở rốt cuộc là nhà kiểu gì thế?” Dạ Thiên Kỳ nghiến răng kéo đồ vào trong phòng, phòng của tôi vốn dĩ nhỏ, lại thêm cả chúng tôi, lại thêm cả mấy chiếc túi to đựng đồ đó, gần như đến chỗ quay người cũng không có.

“ Giống như tổ chim bồ câu vậy, quả thật đến chỗ thở cũng không có.” Dạ Thiên Kỳ đóng cửa lại, đứng thẳng lưng lên, thở hổn hển nói.

“ Quen là được rồi, cũng không phải tất cả mọi người đều có tiền mà ở biệt thự cao sang, có nơi ở đã là tốt lắm rồi, tôi nói cho anh biết, nơi này tôi cũng phải nói với người môi giới mãi mới thuê được đấy, bây giờ phòng đơn rất khó thuê. Tôi suýt chút nữa không có chỗ ở phải ở đầu đường xó chợ rồi! Anh còn ở đây mà nói, thật là tức chết đi được!” Tôi vừa nói, vừa lấy sức kéo túi đồ sang một bên, lấy chỗ đi lại cho rộng một tí, tôi rót cho Dạ Thiên Kỳ một cốc nước ấm, “ Nào, uống một chút cho ấm người. Không phải nói sắp đóng thành băng rồi sao?”

Dạ Thiên Kỳ vội vàng đón lấy uống một hơi hết cốc nước, tôi lại đưa cho anh ta túi sưởi nước nóng: “ Đây.”

“ Đây là cái gì?” Dạ Thiên Kỳ tò mò hỏi.

Thật là, tôi nói thiếu gia như anh thật sự không ăn thức ăn bình dân sao?

Đến túi sưởi nước nóng cũng không biết?

Tôi thật sự không biết nói gì nữa.

“ Túi sưởi nước nóng, buổi tối ôm đi ngủ, buổi tối không phải sẽ lạnh sao? Cho nên ôm để ngủ cho dễ!” tôi đành phải giải thích, cũng đúng, người như Dạ Thiên Kỳ đúng là từ nhỏ đều không dùng túi sưởi nước nóng bao giờ.

“ Em ôm đi ngủ à?” Dạ Thiên Kỳ gian giảo hơi khép mí mắt nói.

“ Đúng thế, lẽ nào là anh ôm chắc?” Tôi chẳng cần khách sáo mà nói.

“ Ồ, thảo nào mà thơm thế.” Dạ Thiên Kỳ vội vàng cho túi sưởi đó vào trong quần áo, anh ta ngẩng đầu lên, chớp mắt nhìn tôi, “ Thực ra, Nhuỵ Nhuỵ, em có cảm thấy buổi tối nếu như ôm anh ngủ sẽ ấm áp hơn không?”

Thằng cha này lại trêu tôi rồi, tôi hận không thể nhổ răng hắn ta ra, khâu cái mồm hắn ta lại.

“ Hừ, nếu như mà anh còn không đứng đắn tôi sẽ đạp anh ra ngoài?” Tôi tức hầm hầm nói.

Dạ Thiên Kỳ vội vàng ngậm miệng lại, đồng thời làm động tác kéo khoá mồm lại.

Dáng vẻ anh ta như thế, thật sự rất đáng yêu, khiến tôi cũng không giận được.

Tôi nhìn anh ta vẫn đang run cầm cập, đành phải nói: “ nếu như anh vẫn cảm thấy lạnh, thì bỏ giày cởi áo khoác ra nằm vào trong chăn của tôi cho ấm.”

“ Thật sao?” Mắt thằng cha này lập tức sáng bừng lên, “ em có nằm vào chăn với anh không?”

Tôi mặt không biểu cảm đi vào bếp.

“ Nhuỵ Nhuỵ, em đi đâu thế?” Dạ Thiên Kỳ giả bộ ngây thơ vô tội hỏi tôi.

“ Đi lấy dao.” Tôi lạnh lùng nói.

“ Hì hì, anh đùa mà, đùa tí thôi mà.” Dạ Thiên Kỳ vội vàng nói.

Tôi lúc này mới quay người lại.

“ Ui da, Đông Bắc thật là lạnh quá, thật sự là quá lạnh, tại vì anh đến vội, không mặc nhiều quần áo, đều bị gió xuyên vào người rồi, giờ đến tim cũng thấy lạnh! Anh thấy lạ quá, người Đông Bắc tại sao có thể sống được ở nơi như thế này chứ? Mẹ ơi, anh cảm thấy giống như ở Bắc Cực vậy. Vẫn là chăn của Nhuỵ Nhuỵ ấm áp.” Anh ta vừa nói vừa cởi áo khoác ngoài trên người, tháo đôi ủng da, chỉ mặc chiếc áo len lông cừu cổ cao và chiếc quần bò rồi chui vào chăn của tôi.

“ Anh.......” tôi nhìn anh ta kéo chăn của tôi trùm lên đầu, tôi quả thật không biết nào thế nào để nói được tên mặt dày này.

“ Nhuỵ Nhuỵ, mau qua đây, chui vào trong chăn với anh. Em cũng sắp bị đóng băng rồi, mau qua đây cho ấm.” Anh ta còn vẫy tay gọi tôi, tôi thề, lúc này, tôi thật sự rất muốn đập cho thằng cha này mấy cái.

Còn bảo tôi cùng đắp một chăn với anh ta?

Thằng cha này có phải không muốn sống nữa không?

“ Đi đi đi, mau đi chết đi.” Tôi lấy chiếc gối đập vào đầu anh ta, thằng cha này, chính là thích tranh thủ lợi dụng, còn chạy đến đây để tranh thủ cơ hội nữa.

“ Hì hì, người ta không phải nhớ em sao? Vừa gặp đã xúc động rồi, miệng không còn giữ được nữa, tha thứ cho anh nói mà không nghĩ!” Dạ Thiên Kỳ kéo chăn của tôi đắp lên người, giống như một con nhộng vậy.

“ Đi đi đi, đáng ghét.” Tôi tháo chiếc ủng đi tuyết ra, đổi sang đi giày lông, dùng chân đá đá vào mấy chiếc túi to đó, “ Đây là cái gì?”

“ Em mở ra xem xem.” Dạ Thiên Kỳ cười chớp chớp mắt.

“ Thật là, để tôi xem xem, xem có phải đồ mà anh đi lánh nạn không, tôi nói cho anh biết, Dạ Thiên Kỳ, căn phòng này quá nhỏ, nếu như anh lánh nạn ở chỗ tôi, tôi không thể thu nhận anh!” Tôi cười nói.

“ Thật khiến anh quá đau lòng, anh vất vả xa xôi đến đây mà em nỡ lòng nói thế, Nhuỵ Nhuỵ, em làm anh đau lòng quá, ôi tim của tôi, đau quá đau quá.......” Anh ta vừa nói, vừa làm ra vẻ đau lòng ấm ức.

“Được rồi, được rồi. Đừng diễn nữa.” Tôi khó hiểu nhìn anh ta, thằng cha này, nhìn bộ dạng tên Dạ Thiên Kỳ này sao mà không đi làm diễn viên chứ, diễn xuất cao siêu như thế, lại đẹp trai nữa, chắc chắn sẽ là một ngôi sao nổi tiếng.

Tôi không thèm để ý hắn ta, ngồi xổm xuống mở năm chiếc túi to anh ta vác lên, vừa nhìn vào, tôi suýt nữa bị doạ cho nói không ra lời.

Các bạn đoán xem, bên trong là cái gì? Nói không chừng còn bọc mấy di thể mang đến?

Đương nhiên không thể là di thể rồi, nhưng cũng đủ doạ người khác.

Chỉ nhìn thấy trong chiếc túi to đó là đầy đồ ăn vặt, đều là các loại socola nhập khẩp, các loại khẩu vị, phải trên dưới 100 loại.

Ngoài socola, còn có các đồ ăn vặt nhập khẩu khác, nhìn thôi mà tôi đã hoa hết mắt rồi.

Mấy cái túi toàn đồ ăn vặt, nhưng chí ít cũng đến mười mấy vạn rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.