Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 215: Chương 215: Anh ta cũng đến




“ A?” Tôi tức khắc sững người lại.

Dạ Thiên Kỳ cười nói: “ Em nói xem tại sao lại khéo thế chứ, anh vừa may là nhóm máu O dương tính rh, được rồi, đừng nói nhiều nữa, mau gọi bác sĩ đến đi.”

Thật sự trùng hợp thế sao? Tôi cảm giác bản thân sắp ngất đi rồi.

Nhưng tôi đã không còn thời gian mà do dự nữa, tôi vôi vàng đi gọi bác sĩ, bác sĩ với tốc độ nhanh nhất kiểm tra máu của Dạ Thiên Kỳ, quả nhiên Dạ Thiên Kỳ mang nhóm máu O dương tính rh, bác sĩ lập tức truyền máu cho Tiểu Dũng.

“ Nhưng thưa tiên sinh, lượng máu trẻ con cần rất lớn, ngài một mình.......” Bác sĩ hơi do dự.

“ Không vấn đề gì, sức khoẻ tôi tốt, cần bao nhiêu lấy bấy nhiêu!” Dạ Thiên Kỳ kiên định nói.

Bác sĩ cũng không còn cách nào, lúc này, chỉ có thể lấy máu của Dạ Thiên Kỳ, tranh thủ từng giây từng phút mới có thể cứu được tiểu Dũng.

Khi tôi nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đi ra, anh ta giữ kim truyền máu trong tay mình, nét mặt chuyển sang trắng bệch, nhưng vẫn cười như không có chuyện gì.

Tôi vội vàng dìu Dạ Thiên Kỳ ngồi xuống, tôi biết, bác sĩ nói rồi, lần này lấy máu, ít nhất cần 800-1000 mililit, mặc dù lượng máu này không phải hoàn toàn dùng hết cho tiểu Dũng, nhưng nhất thiết phải cần có 800 mililit máu tuần hoàn.

Tôi cũng biết, một thanh niên cường tráng một lần lấy 800 mililit máu, là cảm giác thế nào? Dựa vào lí mà nói, một người đàn ông khoẻ mạnh nhất lấy máu nhiều nhất một lần không được vượt quá 600 mililit, nếu không, sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến sức khoẻ.

Tôi hồi còn đại học có lần lấy máu quá 200 mililit, sau khi lấy xong, tôi cảm thấy toàn thân run lạnh, thậm chí còn ngất ra đất, dẫn đến người ta lại truyền lại cho tôi 300 mililit, hiến máu bất thành, đã thế lại còn lãi thêm 100 mililit, làm cho bạn học lúc đó đều cười tôi.

“ Dạ Thiên Kỳ, anh không sao chứ?” Tôi dìu Dạ Thiên Kỳ.

“ Có chứ, anh bây giờ hoa mắt chóng mặt, toàn thân run rẩy?” Dạ Thiên Kỳ vừa nói, vừa cười dựa vào vai tôi, giống như kẹo cao su dính vậy.

Nếu như là bình thường, tôi chắc chắn không do dự mà lấy chân đạp anh ta ra, nhưng bây giờ, tôi không có dũng khí đó.

Mặt anh ta trắng bệch, phờ phạc.

Tôi đành phải để bản thân làm cái ghế dựa lưng cho anh ta, tôi nhẹ nhàng nói: “ Dạ Thiên Kỳ, cảm ơn anh nhé.”

“ Cảm ơn gì chứ? Tiểu Dũng cũng là đứa trẻ mà anh yêu quý, anh bây giờ rất vui, vào tình cảnh lúc này, em còn nhớ ra anh. Trong lòng anh bây giờ đang cảm thấy ngọt ngào, sung sướng.” Dạ Thiên Kỳ dựa vào bờ vai tôi, nhẹ nhàng nói.

Tôi không biết phải trả lời anh ta thế nào, thực ra người đầu tiên tôi tìm là Lạc Mộ Thâm, nhưng tại sao, Lạc Mộ Thâm lại không nghe điện thoại của tôi, cho nên tôi mới gọi cho Dạ Thiên Kỳ.

“ Điều này nói rõ là trong lòng em có anh. Thật là vui, kể cả phải lấy hết máu trên người anh cũng vui. Ha ha ha.” Dạ Thiên Kỳ lại vẫn với giọng điệu đó cười nói.

Tôi nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt tuấn tú đó của Dạ Thiên Kỳ, lúc này không biết phải nói gì.

Tôi chỉ có thể nắm lấy tay anh ta, tay anh ta thật lạnh, tôi chỉ có thể làm như thế. Tôi bây giờ chỉ có thể cho anh ta sự ấm áp.

Đúng lúc này, đèn ở phòng cấp cứu sáng lên, bác sĩ áo blue trắng lau mồ hôi trên trán.

Viện trưởng Dương lập tức tiến đến: “ Bác sĩ, tiểu Dũng thế nào rồi?”

Bác sĩ cười nói: “ Phẫu thuật rất thuận lợi, lại có máu truyền đến kịp thời, chúng tôi đã cắt bỏ khối u của cháu bé. Cháu bé sẽ dần dần hồi phục.”

Tôi và viện trưởng Dương vui mừng chảy cả nước mắt.

“ Cảm ơn trời đất.” Viện trưởng Dương nói rồi vội vàng quay đầu, nói lời cảm ơn tôi và Dạ Thiên Kỳ: “ Dạ tiên sinh, cô Tô, cảm ơn hai người đã giúp đỡ, người tốt nhất định sẽ được đền đáp.”

Tôi nắm chặt tay viện Trưởng Dương, thực ra, chúng tôi có gì đáng cảm ơn chứ? Chúng tôi chỉ là cố hết sức góp chút thành ý mà thôi, viện trưởng Dương cũng không phải bố mẹ của tiểu Dũng, lại tận tình chăm sóc tiểu Dũng như vậy, thực ra, chúng tôi đều là một thành viên nhỏ bé trong đội ngũ người tốt của xã hội này?

“ Cô Tô, Dạ tiên sinh, muộn thế này, tôi còn làm phiền hai người, Dạ Tiên Sinh còn truyền cho tiểu Dũng máu, hai người về nghỉ ngơi đi, muộn thế này rồi, mặt Dạ tiên sinh trắng bệch ra rồi, phiền cô Tô chăm sóc Dạ tiên sinh nhé!” Viện trưởng Dương chân thành nói, “ hai người yên tâm, giáo viên chăm sóc của chúng tôi đang đến rồi, sẽ chăm sóc cho Tiểu Dũng, cảm ơn hai người.”

Tôi vốn dĩ muốn ở lại, nhưng nhìn khuôn mặt trắng bệch đến thảm hại của Dạ Thiên Kỳ, tôi đành phải gật đầu, muốn đưa Dạ Thiên Kỳ về đã.

“ Dạ Thiên Kỳ, tôi đưa anh về nhà nhé! Mặt anh phờ phạc quá.” Tôi hỏi Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ cười nói: “ Nhuỵ Nhuỵ, em yên tâm đi, thực ra anh không sao. Chỉ là lấy một chút máu mà thôi, việc này anh thường xuyên làm, có kinh nghiệm mà.”

“ Có kinh nghiệm sao?” Tôi sững sờ hỏi.

“ Đúng thế, vì anh là nhóm máu O mà, nhóm máu này rất hiếm, cho nên bọn anh thông thường những người có nhóm máu O như anh liên minh thành một tổ chức, nếu như người có cùng nhóm máu cần gấp truyền máu, bọn anh sẽ lập tức đến, thông thường xe anh chạy nhanh, cho nên anh thường đến tương đối sớm, cho nên, thường xuyên lấy máu, cũng quen rồi.” Dạ Thiên Kỳ cười nói.

Tôi không kìm được vẻ ngạc nhiên, thì ra thằng cha này bình thường là kiểu cười đùa cợt nhả, lại có một trái tim lương thiện như thế.

Ai có thể tin chứ?

“ Thế thì anh vừa lấy nhiều máu như thế, cũng phải nghỉ ngơi nhiều.” Tôi nhẹ nhàng nói, “ Tôi đưa anh về nhà.”

“ Được thôi, Nhuỵ Nhuỵ đã muốn đưa anh về, thực ra anh cực kỳ vui. có điều, anh vẫn muốn đi xem tiểu Dũng một chút. Không yên tâm lắm, đứa trẻ còn nhỏ như thế.” Dạ Thiên Kỳ tinh nghịch dựa đầu trên cánh tay tôi.

Ôi, tôi thật sự không biết nên hay không nên đẩy cái đầu này ra.

Nếu như là trước đây, tôi sẽ không do dự mà hất ra, nhưng bây giờ.....

Dạ Thiên Kỳ hết sức quan tâm Tiểu Dũng, tôi cũng không thể ép anh ta quá, thế là, tôi và Dạ Thiên Kỳ đợi tiểu Dũng được đẩy từ phòng phẫu thuật ra, sau đó, Dạ Thiên Kỳ làm tất cả thủ tục xong hết rồi, sắp xếp cho tiểu Dũng phòng bệnh tốt nhất.

Khi bọn họ đang bận sắp xếp, điện thoại của tôi vang lên, tôi nhìn là số của Lạc Mộ Thâm.

Tôi vội vàng nghe máy: “ Lạc Tổng.......”

Trong giọng nói của Lạc Mộ Thâm mang vẻ mệt mỏi: “ Nhuỵ Tử, cô tìm tôi à?”

“ Ưhm, có điều, bây giờ không sao nữa rồi, Lạc Tổng, anh nghỉ đi nhé.” Tôi nhẹ nhàng nói, thực ra, tôi rất hy vọng Lạc Mộ Thâm đến bên cạnh tôi?

“ Rốt cuộc là có chuyện gì?” trong giọng nói Lạc Mộ Thâm mang đầy vẻ uy nghiêm, khiến người khác phát sợ.

Tôi cũng không thể không nói.

Tôi đành phải nói với anh ta chuyện của Tiểu Dũng, nói đứa bé cần nhóm máu O, cần truyền máu.

“ cô đợi ở đó, tôi lập tức đến.” Lạc Mộ Thâm còn chưa đợi tôi nói đã ngắt điện thoại rồi.

Tôi đờ đẫn nhìn điện thoại trong tay, tôi không biết Lạc Mộ Thâm ban đầu lại không nghe điện thoại của tôi, giọng nói của anh ta rất mệt mỏi, không chừng lúc đó anh ta còn đang trên người người phụ nữ của anh ta cũng nên, nhưng khiến tôi vui đó là, anh ta vừa nghe tôi nói thế, lập tức nói sẽ đến.

Làm thế nào đây? Anh ta không biết tiểu Dũng đã được truyền máu xong rồi!

Tôi muốn gọi cho Lạc Mộ Thâm lần nữa, nhưng anh ta lại không bắt máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.