Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 216: Chương 216: Lạc dạ ẩu đả




Quả nhiên, không đến mười phút sau, tôi nhìn thấy bóng Lạc Mộ Thâm dáng vẻ vội vàng chạy đến, sau lưng anh ta còn có mấy người nữa.

Nhìn thấy tôi, Lạc Mộ Thâm chạy đến, tôi nhìn thấy mắt anh ta đỏ lên.

Anh ta là khóc hay là đau mắt vậy?

Tôi chẳng còn kịp nghĩ nữa, vội vàng tiến đến: “ Anh Đại Thâm......”

Lạc Mộ Thâm lập tức nói: “ Nhuỵ tử, đây là những người mang nhóm máu O tôi tìm cho cô, để bọn họ truyền máu.”

Đằng sau anh ta là mấy người đang đứng thở hổn hển vì chạy gấp, họ cũng nhanh nhảu nói: “ Chúng tôi đều mang nhóm máu O, cô cần máu, chúng tôi đến truyền máu.”

Khoảnh khắc đó, tôi cảm giác mình sắp khóc oà lên, tôi biết, Lạc Mộ Thâm không phải người lạnh lùng vô tình mà.

Anh ta thật sự vì tôi mà tìm những người có nhóm máu O. Đáng tiếc, tôi không cần nữa vì Tiểu Dũng bây giờ đã không cần máu nữa rồi.

Tôi đang nghĩ ngợi thì Dạ Thiên Kỳ vừa giúp viện trưởng Dương làm thủ tục xong, anh ta tiến đến, nhìn thấy Lạc Mộ Thâm, không kìm được nhíu mày lại.

Còn Lạc Mộ Thâm vừa nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ, khuôn mặt tuấn tú của anh ta lập tức sầm lại.

Anh ta lạnh lùng nhìn Dạ Thiên Kỳ, trong mắt như phi ra hàng ngàn lưỡi dao vậy.

Còn Dạ Thiên Kỳ chẳng cần để ý ánh mắt lạnh lùng của Lạc Mộ Thâm, mặt anh ta vẫn trắng phờ phạc, cười hì hì, như không có chuyện gì, chỉ là trong ánh mắt mang vẻ khiêu khích.

“ Tại sao mày lại ở đây?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ mỉm cười nói: “ Sao nào? Không được sao? Tao ở cùng Nhuỵ Nhuỵ của tao mà cũng phải báo cáo với mày sao? Nhuỵ Nhuỵ cũng không phải bạn gái của mày, mày quan tâm quá rồi đấy? Tao lần đầu tiên thấy sếp còn quản cả việc nữ thư ký yêu đương cơ đấy.”

Lạc Mộ Thâm ánh mắt tỏ ra nguy hiểm, không nhìn Dạ Thiên Kỳ nữa mà quay sang nhìn tôi.

Tôi lập tức nói: “ Ưhm, Dạ Thiên Kỳ là đến truyền máu cho đứa trẻ.”

Tại sao tôi lại có cảm giác như bị Lạc Mộ Thâm bắt gian dâm trên giường vậy?

“ Lấy máu xong rồi sao?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn tôi hỏi.

“ Lấy xong rồi.......” Tôi nhỏ giọng nói, tôi còn chưa nói hết, Lạc Mộ Thâm đã kéo lấy tay tôi quả quyết đi hướng ra ngoài bệnh viện.

Tôi gần như bị hắn ta lôi đi rồi.

“...........” Tôi không biết nói gì nữa.

Dạ Thiên Kỳ vừa nhìn thấy tôi bị Lạc Mộ Thâm lôi đi, anh ta lập tức lao lên kéo tay tôi lại, tôi nhìn thấy khuôn mặt nhợt nhạt của anh ta cũng lạnh lùng không kém.

Trời đất ơi, sao lại xuất hiện tình huống này chứ, tôi lại bị hai người bọn họ kéo rồi.

“ Lạc Mộ Thâm, mày không nhìn thấy tao ở đây sao? Tao đã nói với mày rồi, mày còn cướp người với tao, tao sẽ không khách sáo đâu!” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói.

“ Mày bỏ tay ra cho tao.” Lạc Mộ Thâm dừng bước, trong giọng nói đầy vẻ uy hiếp.

“ Nếu tao không bỏ tay thì sao nào?” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng nói, “ lạc Mộ Thâm, mày thật là độc ác, cái gì cũng bị mày chiếm là sao? Nữ thư ký của mày mà mày cũng muốn tranh giành sao? Hôm nay tao không bỏ tay đấy, xem mày có thể làm gì được Dạ Thiên Kỳ tao?”

“ Này này này, nói chuyện tử tế đi, chúng ta bình tĩnh lại có được không? Mọi người đều có lòng tốt làm việc tốt, sao phải cãi nhau chứ? Mọi người bắt tay nhau làm bạn tốt có được không?” Tôi sợ sự việc loạn thêm, vội vàng cười cười làm dịu hai vị thiếu gia.

Nhưng hai thằng cha này vẫn hung dữ đối đầu nhau.

“ Lạc Mộ Thâm, mày sợ gì chứ? Mày cũng có lúc sợ sao? Mày sợ bị tao cướp mất à?” Dạ Thiên Kỳ lạnh lùng khiêu khích, dường như muốn kích bác Lạc Mộ Thâm.

Quả thật Lạc Mộ Thâm rõ ràng bị kích cho tức rồi, tôi nhìn thấy anh ta cau mày lại, anh ta giơ nắm đấm vào Dạ Thiên kỳ, Dạ Thiên Kỳ đang mất sức nên lĩnh đủ cú đấm đó.

Tôi giật mình sợ hãi liền hét lên.

Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ rõ ràng đều đã được huấn luyện bài bản, lực nắm đấm của hai người rất mạnh, hơn nữa tốc độ cực kỳ nhanh, thật sự có cảm giác bọn họ như kỳ phùng địch thủ vậy, nhưng vì Dạ Thiên Kỳ vừa lấy máu xong, cho nên, sức khoẻ vẫn còn yếu.

Tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm giơ một cú đấm vào khoé miệng Dạ Thiên Kỳ, khoé miệng Dạ Thiên Kỳ lập tức xây xát chảy máu.

Tôi làm sao có thể đứng nhìn được chứ?

Mặc dù tôi luôn có cảm giác Dạ Thiên Kỳ quái quái, nhưng anh ta có tấm lòng cứu tiểu Dũng như thế, để lại ấn tượng rất tốt đối với tôi, tôi không thể để Lạc Mộ Thâm hại anh ta được.

Cho nên, tôi liều mạng bổ nhào lên, lớn tiếng nói: “ Lạc Mộ Thâm, anh điên rồi? Đừng đánh nữa, Dạ Thiên Kỳ vừa lấy rất nhiều máu, sức khoẻ rất yếu, đừng đánh nữa.”

Nhưng Lạc Mộ Thâm mắt đầy tia máu giận dữ, chẳng thèm nghe tôi nói.

Dạ Thiên Kỳ cũng chẳng tỏ ra thua kém, hai người sức đều mạnh, tôi thật sự không muốn vì tôi mà một trong hai người bị thương.

Nhưng Lạc Mộ Thâm cũng bị Dạ Thiên Kỳ đấm vào mắt cho thành mắt gấu trúc rồi.

Tôi cũng không muốn Lạc Mộ Thâm bị thương! Thật sự không muốn.

Tôi lấy hết dũng khí lao lên: “ Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa. A.......”

Hai thằng cha này lao vào đánh nhau không còn biết gì nữa, tôi bị kẹp ở giữa, mấy cú đấm đều đấm vào người tôi, tôi cảm giác như xương mình gãy đến nơi rồi.

Tôi mới phát hiện, những người vào can đánh nhau càng dễ bị thương, ví dụ như tôi! ( Các bạn, nhìn thấy đánh nhau nhớ tránh xa nhé, có người có lần đứng xem người khác đánh nhau, bị ném chiếc điện thoại vào đầu vỡ cả đầu đó!)

Cuối cùng, Lạc Mộ Tham đột nhiên kéo lấy tôi, tại vì tôi đi dép lê, chân đi không vững, xiêu vẹo được mấy bước ngã bổ nhào ra đất, dép lê cũng bị văng ra, tôi cảm giác tôi lúc đó trước mắt là một màu đen, ngất ra đất.

Đương nhiên, một giây trước khi ngất, tôi đột nhiên nghĩ đến tôi bây giờ vẫn còn mặc bộ quần áo ngủ hoạt hình, bên trong là chiếc quần nội y ba mảnh, tôi còn không quên kéo lại bộ đồ ngủ hoạt hình đó, sau đó đau xót nghĩ: thật sự hôm này là ngày đen đủi gì, tại sao người khác đánh nhau, người bị thương nặng nhất lại là tôi chứ?

Sau đó, tôi chẳng còn biết gì nữa.

.......

Khi tôi mở mắt ra, tôi nhìn thấy trần nhà trắng, bức tường trắng, đầu đau ghê gớm, trên người đau như bị gãy xương mới nhắc nhở tôi, tất cả những gì xảy ra trước khi tôi ngất đi, ông trời ơi, tôi thật sự gặp phải thần đen đủi sao? Tại sao tôi lại có duyên với bệnh viện thế chứ. Nếu như nhớ không nhầm, đây là lần thứ ba tôi nhập viện rồi.

Lần này là bệnh viện u bướu, người không biết còn tưởng tôi bị u bướu gì cơ.

Tôi cố gắng mở mắt, cảm giác như da mặt của mình bị co ngắn lại, không đủ dùng nữa, mở mắt ra thì phải ngậm mồm, mà há mồm thì phải nhắm mắt lại.

Trên người đau đớn ê nhức.

“ Nhuỵ Tử..........”

“ Nhuỵ Nhuỵ.......”

Tôi nghe thấy hai tiếng gọi vẻ lo lắng, tôi cố hết sức ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ ngồi ở bên cạnh giường tôi, mặc dù bọn họ cả hai chẳng thèm để ý nhau, ánh mắt thù địch, nhưng trong ánh mắt họ nhìn tôi đều là quan tâm.

Nhìn thấy tôi tỉnh lại, hai người bọn họ đều cuống quýt bổ nhào đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.