Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 207: Chương 207: Anh ta lại đi Pháp rồi




“ Mua ở Pháp sao?” Mắt Châu Đình trợn trừng như hai chiếc đèn lồng nhỏ, giật mình nói, “ Nhuỵ Tử, anh ta đi Pháp còn không quên mua quà cho cậu sao?”

“ Đúng thế, những thứ này đều là anh ta mua về, cũng không biết anh ta đi Pháp công tác hay là đi mua đồ nữa.” Tôi day nhẹ hai bên thái dương, “ Mình bây giờ chẳng hiểu ra sao nữa, thật sự không biết thằng cha này rốt cuộc đang nghĩ gì, anh ta có lẽ đang hành hạ mình cho đến chết. Anh ta tốt với mình như thế, nhưng bảo mình đừng thích anh ta!”

Châu Đình trợn tròn mắt, đột nhiên nhảy đến trước mặt tôi: “ Nhuỵ Tử, tâm tư của sếp cậu thật sự khó đoán quá, tốt với cậu như thế, còn không để cậu làm người phụ nữ của anh ta thì làm gì chứ, thật sự làm em gái sao?”

“ Mình cũng không biết.” Tôi đành lắc đầu.

“ Lạc Mộ Thâm này ấy à, thật chẳng dễ đối phó, để hiểu được tâm tư đàn ông như mò kim dưới đáy biển vậy!” Châu Đình nghiêng đầu nói.

“ Mình nghĩ anh ta đang trả thù mình, muốn dằn vặt mình đến chết.” Tôi quay người, nằm bò trên ghế so-pha trong lòng chỉ muốn khóc lên.

“ Cậu không phải thật sự thích anh ta đó chứ?” Châu Đình đột nhiên vỗ tôi một cái.

“ Đúng thế, thật sự rất thích.” Tôi than lên một tiếng, “ Châu Đình, làm thế nào đây, tình cảm đối với anh ta khắc sâu trong lòng mình rồi. Mình có nên gọi điện về nhà hỏi bố mình, có phải ngày xưa đắc tội với Lạc Mộ Thâm, cho nên Lạc Mộ Thâm mới báo thù mình không? Hoặc là nói tên Lạc Mộ Thâm này là con riêng của bố mình, có quan hệ huyết thống với mình? Hoặc mình là con gái riêng của bố Lạc Mộ Thâm? Cho nên anh em không thể kết hôn?”

“ Không phải đâu, đó chẳng phải là tình tiết trong tiểu thuyết sao? Hơn nữa, bố mẹ cậu cũng không phải nhà giàu có, làm gì có quan hệ gì với nhà Lạc Mộ Thâm chứ? Cái gì mà con trai riêng với con gái riêng chứ?” Châu Đình chớp mắt nói.

Cũng đúng, nhà tôi cách thành phố A xa như thế, bố tôi cũng chỉ là làm kinh doanh nhỏ. Làm sao mà có quan hệ gì với nhà giàu vạn tỉ như nhà Lạc Mộ Thâm được? Muốn có thù oán cũng khó! Con trai riêng rồi con gái riêng cũng càng khó hơn!

Tôi lẩn thẩn rồi.

“ Nhuỵ Tử, mình bây giờ cũng không biết khuyên cậu thế nào, bây giờ chỉ có cậu mới hiểu được mình.” Châu Đình nhẹ nhàng vỗ vào bả vai tôi, “Lạc Mộ Thâm đã không thú nhận thích cậu, vậy thì cậu đừng yêu anh ta, nhất định phải giữ chặt lấy tim của mình, đừng để mất phương hướng, nếu không, cậu sẽ rất đau khổ.”

“ Mình bây giờ đã rất đau khổ rồi.” Tôi bứt rứt nói, “ Thôi vậy, Châu Đình, đừng nghĩ nữa, tốt nhất nghĩ xem ngày mai tham gia họp lớp thế nào đi!”

Châu Đình đột nhiên lấy lại tinh thần: “ Đúng đúng, mình đang muốn cậu cho lời khuyên, ngày mai mình nên mặc gì?”

Tôi với lấy những đồ xa xỉ phẩm đó: “ Chọn đi, cậu thích gì thì mặc cái đấy?”

“ Cậu nói đấy nhé? Vậy thì mình không khách sao nữa?” Châu Đình cười nói.

“ Đừng khách sáo, dù sao cũng không phải mình bỏ tiền ra mua.” Tôi cởi mở cười nói.

Cũng chỉ có thể tận dụng những đồ xa xỉ phẩm này dùng, trong lòng tốt mới khá hơn chút.

Thế là, tôi và Châu Đình thay nhau mặc những bộ quần áo nữ trang đắt đỏ lên người, quay trái phải trước gương như người mẫu vậy, giống như là trình diễn trên sàn diễn quốc tế vậy, tha hồ tưởng tượng ngày mai gặp bạn học sẽ như thế nào, như thế, tâm trạng tôi mới nhẹ nhõm hơn nhiều.

Buổi tối, tôi giữ Châu Đình ngủ lại nhà tôi, tôi cũng không quan tâm Lạc Mộ Thâm có tức giận hay không, anh ta giận cũng được, cùng lắm thì đuổi tôi ra khỏi Lạc thị, cho tôi đỡ phải nhớ thương, có lẽ, như thế, tôi sẽ vui hơn chăng?

Đương nhiên, tôi và Châu Đình tâm sự rất nhiều, đa phần là nói về tôi hiện tại đau khổ thế nào, cả việc tôi yêu đơn phương Lạc Mộ Thâm, cả việc tôi và Trần An An xa cách khó có thể nối lại, nói đến mà nước mắt tôi chỉ trực chảy ra, Châu Đình cũng chỉ biết thở dài mà an ủi tôi.

Mặc dù Châu Đình cũng chẳng có cách giải quyết nào, nhưng nói được ra với cậu ấy, tôi cảm thấy lòng mình dễ chịu hơn nhiều, ít nhất, không còn đau khổ như thế nữa.

Thôi thì đến đâu tính đến đấy vậy!

Rốt cuộc là thiên đường hay địa ngục, đợi tôi nhảy vào mới biết được.

.........

Ngày thứ hai, tôi quay lại toà nhà tập đoàn Lạc Thị.

Tại vì buổi tối có buổi họp lớp, cho nên tôi cũng có trang điểm nhẹ nhàng, mặc bộ quần áo Juzui, tóc uốn hơi quăn một chút, rất lịch sự mà cũng rất trang nhã.

Con gái đều có lòng hư vinh, mặc dù tôi không muốn khoe khoang trước mặt bạn học tôi có nhiều đồ hàng hiệu như thế, nhưng tôi vẫn hy vọng mình thật xinh đẹp trước mặt bạn học.

Dù sao ngày đó việc tôi bị Đường Nhiên đá bạn học ai cũng biết, tôi cảm thấy rất mất mặt, tôi rất muốn lấy lại ấn tượng tốt trong lòng bạn học.

Nhữg người đồng nghiệp ở Lạc Thị nhìn thấy tôi, ân cần niềm nở như nhìn thấy mẹ đẻ vậy.

Bọn họ nhao nhao chào hỏi tôi: “ Thư ký Tô, quay về rồi sao? Chúng tôi đều rất nhớ cậu.”

Tôi cười trả lời: “ Tôi được Lạc tổng điều đi đến khu dự án mới, vừa mới quay về.”

“ Đúng thế, mặc dù đen đi một chút, nhưng càng thêm mạnh khoẻ càng đẹp, cũng càng xinh đẹp, nhìn thấy làn da bánh mật khoẻ mạnh của thư ký Tô, tôi thật ngưỡng mộ, cũng chẳng muốn thoa kem chống nắng nữa ấy chứ.” Một nữ đồng nghiệp cười nói.

Tôi đương nhiên biết thừa bọn họ đang nịnh tôi, bây giờ tôi có bị đen thành bao công, bọn họ cũng khen tôi là da đen đẹp mà thôi.

Đương nhiên, tôi cũng không thể vạch trần bộ mặt của bọn họ được, chỉ có thể mỉm cười mà thôi.

Tôi trong ánh mắt ngưỡng mộ của đồng nghiệp mà bước vào thang máy ấn thẳng lên tầng 18, thực ra, trong lòng tôi nghĩ, quay về bên cạnh Lạc Mộ Thâm, tôi thật sự rất vui.

Tôi đẩy cửa phòng làm việc của Lạc Mộ Thâm, nhưng anh ta không có ở trong.

Lúc này, Cát Vân đúng lúc đi đến.

“ Tiểu Tô, quay lại làm rồi à?” Cát Vân cười nói, Cát Vân này bình thường đối với tôi cũng rất tốt, là một người xinh đẹp tri thức xứng đáng với chức vụ.

“ Vâng, chị Cát Vân. Lạc Tổng chưa đi làm sao?” Tôi cười nói.

“ Ồ, em không biết à. Lạc Tổng lại đi Pháp rồi, tối hôm qua vừa lên máy bay rồi.” Cát Vân cười nói, “ Em tìm Lạc tổng có việc gấp sao?”

A? Anh ta lại đi Pháp rồi sao?

“ Bên Pháp có kinh doanh gì hả chị?” Tôi khó hiểu nhìn Cát Vân.

Cát Vân cũng nhíu mày lại: “ Cái này chị cũng không rõ lắm, thật không biết Lạc Tổng đi Pháp làm gì? Anh ấy cũng không bảo cho chúng ta biết đâu.”

Tôi cắn nhẹ viền môi, không phải né tránh tôi chứ?

Có phải tôi quá nhạy cảm rồi không?

Nhưng khoảng thời gian này, tôi và Lạc Mộ Thâm đối với nhau rất tốt, anh ta đi đâu đều bảo cho tôi biết, nhưng bây giờ anh ta đi Pháp, tại sao lại không nói cho tôi chứ?

Đừng nói anh ta lại đi Pháp chỉ để mua đồ cho tôi chứ?

“ Ha Ha, trên mạng nói Lạc Tổng thích một cô gái người Pháp, cho nên rảnh rỗi sẽ đi ra nước ngoài.” Cát Vân nháy mắt với tôi, “ đương nhiên, đó chỉ là đoán mò, chúng ta không nên nói linh tinh, coi như chị chưa nói gì.”

Tôi sững người một lát, thật thế sao?

Anh ta lại có mục tiêu mới sao?

Tai của tôi văng vẳng lời anh ta đã từng nói với tôi: tôi chán ngấy Tần Á Á rồi. Tôi lại có mục tiêu mới rồi, đến lúc đó cô lại đi tặng quà cho tôi.

Tôi cảm thấy tim mình nhói đau, lẽ nào là thật sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.