Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 208: Chương 208: Buổi họp lớp ngại ngùng




Anh ta lại có mục tiêu mới, cho nên, không thèm để ý đến tôi sao?

Tôi gắng hết sức nở nụ cười gượng: “ Nghe chị Cát Vân nói gì, em có thể nói được ra ngoài sao?”

“ ha ha, việc của sếp, không phải chị em mình thích là có thể quản được, chăm chỉ làm việc là được rồi, chị đi làm việc đã.” Cát Vân cười vỗ vỗ vai tôi, sau đó quay người đi vào phòng làm việc của mình.

Còn tôi cũng quay về phòng làm việc của tôi, vẫn giống như trước, tôi chẳng có việc gì làm, nhàn rỗi ngồi không.

Cả ngày trời, trong đầu tôi chỉ có mấy chữ: Lạc Mộ Thâm đi Pháp làm gì?

Mấy lần liền, tôi suýt không ngăn được tay mình, ấn gọi vào số điện thoại của Lạc Mộ Thâm, nhưng anh ta tắt máy.

Tôi chán nản đặt điện thoại xuống, Lạc Mộ Thâm đang làm gì thế? Đang thân mật tình cảm với cô gái người Pháp nào đó sao?

Pháp là quốc gia lãng mạn nhất, tôi nghĩ, bọn họ có lẽ bây giờ đang hôn nhau trên đường phố nước Pháp chăng?

Tôi cảm giác như mình nghe thấy tiếng trái tim vỡ vụn, xem ra, Lạc Mộ Thâm thật sự không thích tôi, anh ta từ trước đến nay đều chăm sóc tôi như một người em gái, mà không phải là một người phụ nữ!

Chỉ là tôi, chỉ là tôi, lún vào tình yêu đơn phương này càng ngày càng sâu.......

Tôi ôm lấy đầu mình mà gục xuống bàn.

Chờ mãi mới hết giờ làm, tôi sắp xếp chỗ làm gọn gàng, xách túi ra về, hôm nay là thứ sáu, là ngày mà lớp đại học chúng tôi tụ họp. Tôi đã hẹn với Châu Đình rồi, kể cả An An, Châu Đình nói gửi tin nhắn cho Trần An An rồi, không biết cậu ta có đi hay không.

Tôi nghĩ, cậu ta cũng sẽ đi?

Dù sao thì cuộc sống đại học đơn thuần và đẹp đẽ như thế, vô lo vô nghĩ, sau khi bước ra ngoài xã hội, gặp phải khó khăn phong ba bão táp, chắc chắn mọi người đều hoài niệm những năm tháng đại học đẹp đẽ đã trôi qua.

Giữa các bạn học, tôi nghĩ chúng tôi sẽ quên hết những gì không vui, sẽ quay trở lại lại tình cảm đơn thuần trong sáng đó.

Cho nên, tôi cho rằng Trần An An cũng sẽ tới.

Tôi không lái chiếc BMW đó, mà bắt taxi đến thẳng khách sạn mọi người tụ họp - - khách sạn “ Vương Gia”.

Khi tôi đi lên phòng 303, nhìn thấy rất nhiều bạn học đã ngồi ở đó rồi.

Những bạn học này, sau khi tốt nghiệp đều ở lại thành phố A, hoặc là cách thành phố A gần, mọi người đều cố gắng thu xếp để đến, đứng kín cả một phòng.

Nhìn thấy tôi, các bạn học đều hào hứng gọi tên tôi: “ Nhuỵ Tử đến rồi, Nhuỵ Tử đến rồi.”

Châu Đình đã đến từ lâu vội vàng kéo tôi ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, hôm nay Châu Đình cũng rất xinh đẹp, đeo chiếc túi mà tôi cho cậu ấy, thật sự giống như tiểu thư con nhà giàu vậy.

Tôi đã từng nói, con gái ít nhiều đều có tính hư vinh mà.

Hơn nữa khi tôi ngồi xuống nhìn các bạn học khác, ai cũng mặt mày sáng lạn, xem ra đều rất ổn.

“ Nhuỵ Tử, sao chẳng thấy liên hệ gì với bọn mình, có phải giờ tốt quá rồi, sợ bọn mình bấu víu nhờ vả phải không?” Một bạn học cười nói.

“ Nhìn Nhuỵ Tử xem, trên người toàn là hàng hiệu, vừa nhìn là biết sống rất tốt. Nghe nói Nhuỵ Tử đang làm thư ký tổng giám đốc của Lạc Thị đấy?” một bạn học có biệt danh “ loa phóng thanh” nói.

Tôi chỉ biết cười trừ, mắt tinh thế cơ chứ, Juzui đã là hàng giá vừa phải rồi, cũng không coi là hàng hiệu nổi tiếng gì đó, vậy mà mọi người cũng nhìn ra.

“ Đương nhiên rồi, Nhuỵ Tử làm việc xuất sắc, Nhuỵ Tử của chúng ta tài giỏi như thế, có lẽ tên Đường Nhiên đó chắc chắn sẽ rất hối hận cho mà xem.” Châu Đình cười nói.

Vừa nhắc đến Đường Nhiên, tôi mới phát hiện, Đường Nhiên không đến.

Nghĩ kĩ lại, cũng đúng, ở quán canh bổ dưỡng lần trước, Đường Nhiên bị Lạc Mộ Thâm đánh cho một trận, lúc đó Lạc Mộ Thâm còn cảnh cáo đuổi hắn ta ra khỏi thành phố A, nếu còn gặp lại sẽ đánh cho thừa sống thiếu chết.

Có lẽ anh ta đã đi khỏi thành phố A này từ lâu rồi, sẽ không quay lại đây nữa.

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi có một cảm giác khó nói thành lời.

“ Đúng thế, hồi đó bọn mình còn luôn cho rằng Nhuỵ Tử sẽ kết hôn với Đường Nhiên, đáng tiếc quá.” Một bạn học lắc đầu nói.

“ Hừ, ai thèm lấy tên cặn bã đó chứ?” Châu Đình lạnh lùng nói, “ nói cho các cậu biết, không ai được nhắc đến tên cặn bã đáng ghét đó.”

Những người bạn học đó mặc dù không hiểu rõ rốt cuộc giữa tôi và Đường Nhiên xảy ra chuyện gì, cũng không hỏi sâu nữa, mọi người lại nói sang chuyện khác cười nói vui vẻ.

“ Sao An An còn chưa đến nhỉ?” Một bạn học hỏi.

“ Đúng thế, An An không phải nói cũng sẽ đến sao?” Một bạn học khác nói.

Tôi và Châu Đình cùng nhìn nhau, Trần An An không đến sao?

Đang nghĩ như thế, chỉ nghe thấy giọng nói yêu kiều chuyển đến: “ Tại sao mình lại không đến chứ? Mình nhớ các cậu biết bao nhiêu?”

Chúng tôi thuận theo tiếng nói nhìn, thấy Trần An An xuất hiện xinh đẹp ở cửa phòng.

An An đến rồi.

An An trên người mặc bộ quần áo Chanel màu trắng, càng hiện rõ đường nét nhỏ nhắn trên người cậu ấy. Mái tóc dài mềm mượt như tơ, càng làm nổi bật lên nước da trắng như trứng gà bóc của cậu ấy.

Trên tay cậu ấy còn cầm một chiếc túi Prada, dáng vẻ tự tin xuất sắc.

Tôi không kìm được chớp chớp mắt.

An An thật sự đến rồi, từ bên công trường vội vàng đến sao?

“ An An đến rồi, mau qua đây ngồi, còn nghĩ là cậu không đến nữa cơ?” Các bạn học cười nói gọi An An.

“ Sao mà không đến được chứ, mưa to gió lớn cũng phải đến.” Trần An An cười bước vào, ngồi vào một chiếc ghế trống nhưng không ngồi cạnh tôi và Châu Đình.

“ An An bây giờ cũng đang làm ở Lạc Thị sao?” Một bạn học hỏi.

“ Ưh. Giống Nhuỵ Tử, mình cũng là thư ký tổng giám đốc.” An An ngọt ngào nói.

“ Ôi, An An và Nhuỵ Tử xuất sắc quá, thật vinh dự cho lớp mình, ra trường xong hai cậu xuất sắc nhất lớp mình đấy, sau này đừng quên bọn mình nhé.” Một bạn học khác cười nói.

“ Đúng thế đúng thế, bọn mình đều làm ở công ty nhỏ, hoặc chỉ là đơn vị sự nghiệp nhỏ, không thì ở lại trường làm giảng viên, nhưng vừa mới tốt nghiệp mới có mấy tháng, cậu và Nhuỵ tử đều đã trở thành thư ký tổng giám đốc Lạc Thị rồi, nên biết Lạc Thị nổi tiếng thế nào? Ai mà không muốn vào được công ty đó? Vậy mà hai cậu lại trở thành thư ký tổng giám đốc, thật sự khiến người khác ngưỡng mộ. Nhuỵ Tử và An An đều là niềm tự hào của lớp chúng ta.” Các bạn học đều thi nhau nói.

Tôi chỉ biết cười ngại ngùng, thật không biết nên khóc hay nên cười nữa.

“ Nhuỵ Tử, An An, tiết lộ một chút đi, lương một tháng của hai cậu là bao nhiêu thế?” Biệt danh “ loa phóng thanh” đó tiếp tục hỏi.

“ Mình.........” tôi ấp úng nói.

Trần An An cười lên: “ Xem các cậu kìa, lương của công ty mình là bảo mật, không thể nói.”

“ Vậy có đến mấy vạn không?” Các bạn học đều chăm chú tò mò nói, “ Nhìn các cậu đều ăn mặc như thế, chắc chắc kiếm không ít tiền rồi.”

Trần An An lại cười nói: “ Cũng coi như thế đi!”

Cậu ấy vừa nói, vừa tao nhã uống một ngụm trà.

“ Ôi trời, thật sự quá lợi hại. Các cậu một tháng kiếm được còn hơn cả một năm bọn mình kiếm được! Sau này, chúng mình phải nhờ cậy các cậu rồi, các cậu thành đạt rồi đừng quên bạn học bọn mình nhé!” Cả hội bạn học cùng nhau nhao nhao nói.

Tôi đỏ bừng mặt, không biết phải trả lời thế nào.

Tại sao lại cảm thấy, buổi họp lớp không còn giống như ngày xưa nữa.

Dường như, sau khi ra ngoài xã hội, mọi người thật sự đều thay đổi, giữa mọi người trước đây, là thương yêu bình đẳng, nhưng bây giờ, tại sao có cảm giác gì đó không còn như trước nữa.

Trần An An cười nói: “ Cái này ấy à, mình chẳng giỏi giang gì, các cậu xem Nhuỵ Tử, mặc dù là thư ký tổng giám đốc, nhưng Nhuỵ Tử không giống mình làm trâu làm ngựa vất vả, mình bị sếp điều đến công trường làm việc cực khổ, Nhuỵ Tử người ta không giống, chỉ cần ngồi điều hoà trong phòng làm việc mát mẻ, uống cà phê là được rồi. Nhuỵ Tử rất thoải mái, sếp lại cưng chiều, để Nhuỵ Tử thảnh thơi không phải lo gì. Các cậu xem, mình không phải đến muộn sao? Tại vì mình phải từ công trường bụi đất vội vàng đến, còn phải tắm rửa thay quần áo nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.