Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 427: Chương 427: Bức ảnh khiến tôi lo lắng




“ Lạc Tổng không liên lạc với cậu, có phải cậu rất sốt ruột? Có phải cậu muốn biết Lạc Tổng của chúng ta đang làm gì đúng không?” Trần An An vừa nói vừa vuốt vuốt móng tay của mình, cậu ta cười nói.

“ Hừm.” Tôi lạnh lùng nói.

Có điều, cậu ta đã nói trúng tim đen của tôi, tôi bây giờ rất sốt ruột, rất lo lắng, tôi bây giờ thật sự rất muốn biết tại sao anh ấy không liên lạc với tôi, tại sao không gọi điện cho tôi, anh ấy bây giờ rốt cuộc đang làm gì.

“ Tôi biết cậu đang nóng lòng, cho nên mới đến nói cho cậu biết, tôi đương nhiên biết, vì dù sao tôi cũng là người mà bố Lạc Mộ Thâm yêu.” Trần An An vô liêm sỉ nói.

Tôi cười khẩy nhìn cậu ta.

Mặc dù cậu ta không biết xấu hổ, nhưng cậu ta nói là thật tình, cậu ta bây giờ là cục cưng của Lạc Kiến Ba, Lạc Mộ Thâm nếu như có chuyện gì, có lẽ cậu ta cũng biết?

Tôi lạnh lùng nhìn Trần An An, không nói gì.

Trần An An nhìn tôi không chớp mắt, cậu ta đưa tay lên khẽ vuốt tóc, khẽ nói: “ Nhụy Tử, tôi thật sự tiếc thay cho cậu, cậu yêu Lạc Mộ Thâm như thế, dành trọn trái tim cho Lạc Mộ Thâm, nhưng Lạc Mộ Thâm lại chẳng coi cậu ra gì. Mới xa nhau có mấy ngày đã thay đổi rồi, thực ra cũng không trách người ta được, Lạc Mộ Thâm đó quả thật quá phong lưu, thế người ta mới nói giang sơn khó đổi bản tính khó dời mà!”

Cậu ta nói như thế, trên mặt biểu cảm làm ra vẻ đáng tiếc, nhưng tôi không ngốc, tôi tận mắt nhìn thấy trong ánh mắt cậu ta vụt qua vẻ đắc ý.

Tôi biết, khi tôi chán nản buồn phiền, người vui nhất chính là cậu ta.

Tôi và Lạc Mộ Thâm ở bên nhau, người tức giận nhất cũng chính là cậu ta, còn nếu như tôi bị Lạc Mộ Thâm đá, người đầu tiên vui cũng là cậu ta.

Nghĩ đến đây, tôi lạnh lùng nói: “ Trần An An, ai bảo cậu là Lạc Mộ Thâm đá tôi? Chúng tôi vẫn tốt. Chỉ là anh ấy gần đây rất bận, cho nên chúng tôi mới không nói chuyện điện thoại, có điều, tối nay anh ấy sẽ gọi điện cho tôi.” Tôi lạnh lùng nói.

Tôi thừa nhận miệng tôi nói mạnh mẽ như thế, nhưng thực ra trong lòng tôi rất yếu đuối.

Lẽ nào Lạc Mộ Thâm thật sự có thay đổi gì, cho nên.... mà Trần An An lại là tình nhân của Lạc Kiến Ba, lẽ nào lại biết một chút nội tình.....

Trong lòng tôi không ngừng suy đoán.

“ Đừng tự lừa mình nữa, Nhụy Tử.” Trần An An cười nói, “ Nhụy Tử, cậu biết không? Sắc mặt của cậu bây giờ trông rất xấu, đầu ngón tay của cậu đang run cầm cập, có phải cậu không tin tưởng quan hệ giữa cậu và Lạc Mộ Thâm?”

Tôi cười khẩy nói: “ Ngược lại, tôi rất tin vào tình cảm của chúng tôi. Cậu muốn nói gì? Tôi cũng sẽ không tin cậu đâu, tôi nói cho cậu biết, lời cậu nói, đến một dấu chấm tôi cũng không tin. Trần An An, tôi không biết tại sao bây giờ cậu lại thay đổi thành thế này, bây giờ cậu đến nhà tôi chúc tết, coi như là khách, tôi không thể đối xử chẳng ra gì với khách của tôi được, cho nên, tôi khuyên cậu nên về đi, đừng để tôi phải dùng chổi hất cậu ra ngoài.”

Trần An An cười nói: “ Thế thì tôi phải cảm ơn cậu đã nể mặt tôi, có điều, Nhụy Tử, tôi lần này đến, thật sự là nể tình nghĩa trước đây của chúng ta mà nhắc nhở cậu, tôi không đành lòng để cậu bị lừa mà không biết, tôi đã từng nhắc nhở cậu, cậu chẳng qua chỉ là vật cưng của Lạc Mộ Thâm mà thôi, cậu chính là một con thú cưng, cậu muốn gả cho Lạc Mộ Thâm chắc chắn không thành, ôi, nói thật tôi nhìn thấy như thế, cứ nghĩ đến cậu bị lừa, đúng là thỏ chết cáo thương, rất buồn chán.”

“ Cậu cút đi cho tôi có được không?” Tôi lạnh lùng nói, “ Đừng ở đây làm mất thời gian của tôi nữa, tôi đã nói rồi, lời cậu nói đến một dấu chấm tôi cũng không tin, tôi yêu anh ấy thì tin anh ấy vô điều kiện, tôi tin anh ấy vì có việc nên mới không gọi điện cho tôi.”

Trần An An khẽ lắc đầu: “ Ôi, thật là một người con gái si tình mà, con gái si tình mới dễ bị lừa, được thôi, cậu có thể coi lời của tôi là lòng lang dạ sói, nhưng tôi vẫn muốn nhắc nhở cậu, đây, cái này cho cậu, cậu xem cho kỹ đi.”

Cậu ta lấy ra một phong thư từ trong chiếc túi lv của mình đưa cho tôi xem.

Tôi nghi ngờ, lạnh lùng nhìn chiếc phong bì trên tay cậu ta.

“ Cầm lấy đi, lẽ bào bên trong còn có độc sao, đây là chứng cứ của cậu, cậu xem đi, sẽ biết lời của tôi có đáng tin hay không.” Trần An An cười nói.

Tôi do dự một lát, rồi cầm lấy chiếc phong bì đó.

Mở ra, bên trong là mười mấy tấm ảnh được rửa sẵn.

Tôi lật thử ra xem, vừa nhìn thấy, mắt tôi lập tức trợn tròn lên.

Tại sao?

Tại sao tôi lại ngạc nhiên như thế?

Tại vì tôi nhìn thấy trên bức ảnh đó là một cặp đôi nam nữ.

Đó là một người phụ nữ mà tôi không quen, dáng vẻ cao sang, đôi mắt đẹp sâu thẳm của cô ta khiến người khác nhìn vào cũng có thể mê hoặc, người đàn ông đẹp trai ôm cô ta đó, lại chính là người mà tôi thích- Lạc Mộ Thâm.

Trên bức ảnh, hai người có lúc đang dùng bữa tối dưới ánh nến lung linh, có lúc lại cùng nhau khiêu vũ, có lúc lại nhìn nhau đầy tình tứ.......

Tôi đờ đẫn nhìn hai con người đó trong bức ảnh, cảm thấy toàn thân phát lạnh, thậm chí, tôi cảm thấy máu trong huyết quản mình gần như sắp tắc lại rồi.

Lẽ nào là thật sao?

Lẽ nào anh ấy không gọi điện cho tôi, là vì đang vui với người mới ở thành phố a sao?

Tôi nhìn kỹ người thiếu nữ xinh đẹp đó, cô ta quả thật rất đẹp, không những xinh đẹp, mà còn thanh cao tao nhã, có khí chất khiến người đàn ông phải mê mệt, vừa nhìn đã biết là con cái nhà dòng dõi khuê các, lẽ nào.....

Tôi muốn kiềm chế biểu cảm của mình, để bản thân bình tĩnh lại, nhưng tôi thật không thể khống chế được biểu cảm của mình. Mắt tôi gần như dán vào mấy tấm ảnh đó, tay của tôi cũng đang run lên, giống như mắc bệnh parkinson vậy.

Trần An An dò xét nhìn tôi, cậu ta bình thản cười nói: “ Nhìn thấy mới tin là thật, đúng không? Người con gái trong bức ảnh xinh đẹp đúng không? Lại tao nhã đài các, có phải giống một nàng công chúa thật sự? Có phải tự mình so với cô ta, cậu cảm thấy mình tự thẹn kém người không? Tôi nói cho cậu biết, đây chính là một tiểu thư nhà giàu, đây là con dâu môn đăng hậu đối mà Lạc Kiến Ba chọn cho con trai ông ấy.”

Tôi lạnh lùng hừ một tiếng: “ Tôi không thấy thế.”

“ Đây là thiên kim tiểu thư, bố cô ta cũng là đại gia nhà giàu, cô ta từ nhỏ du học ở Anh Quốc, gia đình đẳng cấp quý tộc, ôi, không phải những người như chúng ta có thể so được đâu.” Trần An An cười nói, cậu ta cầm lấy mấy bức ảnh trong tay tôi, nói: “ Thực ra, Nhụy Tử, cậu đã rất cố gắng rồi, nhưng trên thế giới này, rất nhiều việc, không phải cứ nỗ lực là được, xuất thân của chúng ta là không thể thay đổi được, chúng ta là con nhà bình dân, đừng mơ được gả cho hoàng tử nữa, hoàng tử hào hoa phong nhã thực chất là thuộc về công chúa xinh đẹp, chứ không phải dành cho chúng ta.” Trong giọng nói của cậu ta mang vẻ đồng cảm, “ Lạc Kiến Ba nói, Lạc Mộ Thâm chắc chắn không phải kẻ ngốc, ưu điểm của anh ta chính là quá lý trí, anh ta sẽ không vì người đẹp mà bỏ giang sơn. Dù sao, sự nghiệp đối với đàn ông mà nói, mới là quan trọng nhất, cho nên.........Lạc Mộ Thâm bỏ cậu cũng là bình thường, tôi nhìn không đành lòng, dù sao chúng ta cũng đã từng là bạn thân mà, cho nên tôi đến để nhắc nhở cậu, đừng có ngốc nữa, người đàn ông đó, không thuộc về cậu đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.