Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 428: Chương 428: Động đất rồi




Tôi có ngốc, cũng vẫn nghe ra được điệu bộ châm biếm trong giọng nói của Trần An An. Tôi đoán cậu ta gần như sắp cười phá lên rồi.

Tôi khẽ nói: “ Biết rồi, tôi cảm ơn ý tốt của cậu, bây giờ có phải cậu nên đi rồi không? Cậu ở nhà tôi, đã ngồi rất lâu rồi đấy? Nhà tôi đến giờ ăn cơm rồi, không giữ cậu đâu!”

Trong giọng nói lạnh lùng của tôi không chút tình nghĩa, tôi thật muốn đuổi con hồ ly đáng ghét này đi.

Trần An An cười đứng lên, xách chiếc túi lv của mình, cậu ta cười nói: “ Được thôi, cũng làm phiền lâu rồi, vậy tôi đi đây, ngày mai, Chủ tịch Lạc đến đón tôi, nhân tiện đến chúc tết mẹ tôi. Tôi phải về còn chuẩn bị các thứ. Nhụy Tử, suy nghĩ cho kỹ đi, nếu như tôi là cậu, thà rằng ở lại thành phố H không quay lại nữa, quay về làm gì chứ? Để làm trò cười cho người khác à? Để ông bà bố mẹ cậu nhờ vả tìm cho cậu một công việc ổn định đi, cậu thật sự muốn gả vào nhà giàu để làm bà chủ à, tôi nói cho cậu biết, bây giờ rất nhiều người đều biết Tô Tư Nhụy đã từng là người phụ nữ của Lạc Mộ Thâm, những kẻ nhà giàu đó cũng không ngốc, ai mà không điều tra lai lịch chứ, tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có mơ được gả vào gia đình giàu có, cậu liệu mà gả cho người chân chất bình thường thôi.”

“ Tôi gả cho ai hay không gả cho ai, cần gì cậu quan tâm? Cậu ăn thiếu i ốt à mà cứ thích đi lo việc người khác vậy.” Tôi gườm gườm nói, “ Được thôi, tôi đợi tin tốt của cậu khi được gả vào nhà giàu.”

Trần An An vẫn huênh hoang, còn cố liếc tôi cười đắc ý: “ Vậy thì, Nhụy tử, tôi đi đây, gặp lại ở thành phố A nhé. Nếu như cậu vẫn còn mặt dày mà quay về đó.”

Tôi vẫn ngồi ở đó, không nói gì, thực ra, trong lòng tôi bây giờ mọi thứ đang đảo lộn, tôi cảm thấy mình sắp ngất đi rồi.

Trần An An quay người ngoảnh mông đi ra, tôi nghe thấy giọng mẹ tôi nhiệt tình nói: “ An An, mới chơi một lúc mà đã về rồi sao? Buổi tối ở lại ăn cơm với nhà cô nhé?”

Bố tôi cũng nói: “ Đúng thế, sau vừa đến đã về rồi? Cô và chú lâu lắm rồi không nhìn thấy cháu, cháu ở lại cùng ăn cơm với nhà chú.”

Tôi nghe thấy giọng Trần An An leo lẻo: “ Dạ thôi ạ, cô, chú, cháu phải về rồi, mẹ cháu một mình ở nhà, cháu không yên tâm, hơn nữa, ngày mai bạn trai cháu đến chúc tết mẹ cháu, cháu phải về nhà chuẩn bị vài thứ. Hôm khác cháu lại đến thăm ông bà cô chú ạ.”

“ Ai ya, An An,cháu cũng có bạn trai rồi sao, bạn trai cháu đang làm gì thế?” Mẹ tôi hỏi.

“ Là.....là sếp lớn của công ty ạ.” Trần An An cười nói, “ Rất đẹp trai lại rất đàn ông, sau này cô chú sẽ biết ạ.”

Tôi không kìm được tự cười khẩy một tiếng, nếu như bố mẹ tôi biết bạn trai của Trần An An là Lạc Kiến Ba, liệu có ngất không?

“ Uh, An An cũng có bạn trai rồi, thật nhanh quá, cháu và Nhụy Tử cũng sắp đến tuổi kết hôn rồi.” Bố tôi nói.

“ Vâng ạ. Khi cháu kết hôn, cô chú nhất định phải đến đấy ạ.” Trần An An ngọt ngào nói, “ Cháu chào ông bà, chào cô chú, cháu về đây ạ.”

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng của Trần An An xa dần, sau đó, tôi nghe thấy tiếng cửa nhà tôi khóa lại.rn rn

Tôi đờ đẫn ngồi trên giường, gần như đã hóa đá rồi.

Tôi im lặng nhìn những tấm ảnh đó, nhặt từng tấm từng tấm lên xem lại, là thật sao?

Đây là thật sao?

Lạc Mộ Thâm thật sự thay lòng rồi sao?

Ở bên cạnh tiểu thư thiên kim nhà giàu ư?

Anh ấy im lặng, tắt máy là có ý muốn cắt đứt quan hệ với tôi sao?

Không, tôi tuyệt đối không tin.

Tôi phải đích thân hỏi anh ấy, nếu như anh muốn chia tay, phải tự mình nói với em chứ? Như thế là có ý gì? Sợ em sẽ níu kéo anh sao? Anh tắt máy như thế, không nhận điện thoại của em, không trả lời tin nhắn của em, tất cả là có ý gì?

Tôi cầm lấy điện thoại của mình, lại gọi vào điện thoại của Lạc Mộ Thâm, nhưng, vẫn như thế, giọng nói của bộ phận phục vụ đã mặc định sẵn nói ở đầu dây bên kia: Đối phương đã tắt máy, mời sau một lúc nữa gọi lại.

Tôi ném điện thoại xuống nền nhà, hất những tấm ảnh đó xuống đất, nhoài người vào chăn, chùm kín mặt khóc nức nở.

Lẽ nào những lời thề non hẹn biển là giả sao, anh ấy thay lòng đổi dạ rồi sao, sao lại nhanh như thế?

Tôi thật sự bị anh ấy bỏ rơi rồi?

Tôi phải làm thế nào đây?

Tôi đang vùi đầu trong chăn khóc, mẹ tôi luống cuống chạt đến.

Mẹ tôi có lẽ nhìn thấy tôi ở mãi trong phòng mà không ra, cho nên vào gọi tôi ra ăn cơm, nhưng bà nhìn thấy tôi nức nở mà nằm trên giường, cũng nhìn thấy những bức ảnh mà tôi xé vứt trên nền đất đó.

Tôi không biết mẹ tôi nhìn thấy mấy bức ảnh đó, chỉ nghe thấy một tiếng hét lên của mẹ tôi, tôi mới giật mình ngồi bật dậy.

“ Mẹ, sao mẹ lại vào, không phải nói đây là phòng riêng của con sao......” trong lòng tôi rất buồn bực, vừa nãy vì quá đau lòng mà tôi quên mất cất đi những bức ảnh đó.

Tôi biết mẹ tôi vốn dĩ vì việc của tôi mà cũng sốt ruột, những bức ảnh này bị mẹ tôi nhìn thấy......

“ Mẹ.......” Miệng tôi hét lên, đưa tay ra giành lấy những bức ảnh đó, nhưng mẹ tôi giống như một con sư tử mẹ tức giận vậy, nhảy lên.

“ Mẹ biết tên tiểu tử đó không đáng dựa dẫm mà, con lúc nào cũng không nghe, mẹ nói Tô Tư Nhụy con bị mờ mắt vì vẻ đẹp trai của nó hay là vì tiền của nó rồi? tên tiểu tử này rõ ràng là một tên chỉ biết chơi bời phụ nữ, giống như lão bố của nó vậy, mẹ ghét nhất là loại người này. Con nói nó tốt với con, xem trọng con, lại còn tặng này tặng nọ cho con, bây giờ thì thế nào, người ta ăn sơn hào hải vị quen rồi chẳng qua là thấy cỏ dại như con lạ miệng một chút mà thôi, con còn cho rằng mình là kiến mà biến thành phượng hoàng sao? Con đừng có quay về đó nữa, ở thành phố H mà sống đi, cắt đứt quan hệ với thằng đó đi, mẹ không thể để con bị thằng đó chơi bời, dù cho con không tìm được việc, mẹ và bố con cũng nuôi sống được con, dựa vào tiền lương hưu của bố mẹ, bố cũng cũng đói nhưng không chết. Con còn muốn ăn sơn hào hải vị với nó nữa không? Mẹ khuyên còn đừng hư vinh như thế.” Mẹ tôi lần đầu tiên lớn tiếng hét lên như thế.

Bố tôi và ông bà nội tôi cũng nghe thấy, họ không biết đã xảy ra việc gì, đều chạy vội vào phòng của tôi, mẹ tôi đưa những bức ảnh Lạc Mộ Thâm và tiểu thư nhà giàu đó cho bố và ông bà nội tôi xem, họ đều trợn mắt nhìn, cũng tức điên lên, đặc biệt là bà tôi, bà là người yêu thường tôi nhất, tức đến nỗi bệnh tim lại tái phát rồi, bố tôi suýt phải gọi cấp cứu 120.

“ Nhụy Nhụy, con đừng quay về đó nữa, con quay về đó làm gì chứ? Con không biết xấu hổ sao? Bố đã nói loại người đó người bình thường như chúng ta không thể chạm vào, con nghĩ rằng người ta sẽ lấy con sao, người ta chỉ là chơi đùa con thôi.” Bố tôi cũng kích động nói, “ Ngày mai, tôi sẽ đi nhờ người, xem có thể sắp xếp được cho Nhụy Nhụy một công việc không.”

Ông bà tôi cũng ra sức khuyên nhủ tôi.

Tôi không biết phải nói gì nữa, đầu tôi giờ là một mảng trống rỗng, chỉ biết khóc mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.