Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 319: Chương 319: Cậu ta mời ông ta nhảy




“ Thế hồi đại học cuối tuần em thường làm gì? Trường đại học cuối tuần khổng tổ chức liên hoan khiêu vũ gì đó à?” Lạc Mộ Thâm đầy vẻ chán ghét nhìn tôi, “ không phải nói sinh viên đại học bây giờ không học được gì trong trường, thông thường đều biết nhảy sao?”

“ Trong trường có khiêu vũ, nhưng bình thường em không tham gia.” Tôi cười nói.

“ Thế bình thường em làm gì? Bận yêu đương à?” Trong giọng nói của Lạc Mộ Thâm có cảm giác ghen tức, tôi biết anh ấy nhớ đến Đường Nhiên lại có cảm giác chua cay rồi.

“ Bận yêu đương gì chứ, em cuối tuần còn phải đi gia sư kiếm tiền ấy!” Tôi đành phải nói, “ Lúc đó, không phải nhà Đường Nhiên không có tiền sao? Sinh hoạt phí của mình em làm sao đủ cho hai người tiêu, cho nên thông thường cuối tuần em đều ra ngoài làm thêm kiếm tiền tiêu.”

“ Em nói xem có phải đại ngốc không.” Lạc Mộ Thâm hầm hầm gập ngón trỏ gõ vào đầu tôi một cái đau điếng, “ Em nói em tốn bao công sức để kiếm tiền đóng học phí cho người ta, để rồi bị người ta đá, em nói em ngốc hay không?”

“ Này, anh đừng có mà bình nào không mở thì nhắc bình đó có được không? Đừng có lúc nào cũng nhắc lại vết thương của người khác có được không?” Tôi tức hầm hầm trừng mắt lườm đôi mắt đẹp đó của anh ấy.

“ Cái gì mà nhắc lại vết thương chứ, đây là anh nhắc nhở em: Đừng quên giai đoạn khổ đau, nhớ kĩ mối hận xương máu đó!” Lạc Mộ Thâm cố ý nói, “ Em xem những người đó chỉ mang lại đau khổ cho em, em chỉ có đi theo anh, mới có thể hướng đến tương lai, mới có một ngày mai tươi đẹp.”

“ Vâng vâng vâng, quá khứ của em giống như sống trong xã hội cũ, giống như bị nhốt trong lồng, cho đến khi gặp anh, em mới nhìn ánh sáng của cách mạng, lúc này mới biết hai mươi năm trước của em là bỏ phí.” Tôi đành thuận theo mà nói.

Tên hoàng đế hiện đại này, nếu như không thuận theo ý anh ta, anh ta sẽ tức mà băng hà mất, anh ta giống như một con lừa lông mượt, lúc nào cũng phải thuận theo mà vuốt.

“ Em nên cảm ơn anh vì đã lôi em ra khỏi vũng bùn, cảm ơn anh đi?”Miệng của Lạc Mộ Thâm nhẹ hôn lên khắp tai tôi.

“ Vâng, cảm ơn anh, cảm ơn trời, cảm ơn đất, cảm ơn số phận đã để chúng ta được gặp nhau.......” Tôi suýt nữa thì hát lên, ôi, nhạc trong phim Hoàn châu Cách Cách để lại ấn tượng với tôi quá sâu sắc, xem ra người như tôi không khéo bị hạ độc bằng trà cũng chẳng khó khăn gì!

“ Đừng chỉ nói mồm, tại sao không cảm ơn bằng hành động.” Lạc Mộ Thâm hơi khẽ khép mắt lại, tôi nhìn thấy có nét gì đó gian xảo trong đôi mắt đẹp đó.

“ Cảm ơn bằng hành động sao?” Tôi chớp chớp mắt, hơi khó hiểu nhìn Lạc Mộ Thâm. “ hay là em mời anh ăn cơm nhé!”

“ Em nói xem em có tầm thường hay không?” Lạc Mộ Thâm cố làm ra vẻ tức giận nói, “ Em chỉ biết ăn cơm thôi? Em là lợn à?”

“ Thế.......” Nét mặt tôi đau khổ, không biết phải cảm ơn thằng cha này thế nào mới được.

“ Em.......nếu không thì dùng thân thể để cảm ơn đi! Nhụy tử, em có thể đừng hành hạ anh nữa được không, anh bị em hành hạ sắp không chịu được rồi, sắp liệt dương rồi, phải chữa nhanh mới khỏi, em nói đi, bao giờ thế?” Lạc Mộ Thâm cười nói bên tai tôi.

“ A?” Tôi nhảy hẫng lên, một chân lại dẫm lên chân của Lạc Mộ Thâm, Lạc Mộ thâm lập tức kêu lên ầm ĩ.

“ Tô Tư Nhụy, anh bây giờ thật sự rất muốn chặt đứt cái chân của em.” Lạc Mộ Thâm tức điên lên nói.

“ Anh Đại Thâm, anh vừa nói gì thế?” Tôi cố ý hỏi.

“ Chẳng có gì cả, bị em dẫm cho chẳng còn tâm trạng gì nữa.” Lạc Mộ Thâm kéo tôi ra khỏi sân nhảy, “ Nhảy cùng với em giống như tra tấn vậy!”

Tôi suýt nữa cười phì ra.

Tôi bị Lạc Mộ Thâm kéo ra khỏi sàn nhẩy, ngồi ở góc tường, chúng tôi vừa uống rượu, vừa thưởng thức xem những đôi nhảy tuyệt đẹp trong sân nhảy, đột nhiên, có một bóng người mặc trên mình trang phục đỏ tươi thu hút ánh nhìn của chúng tôi.

Đó là Trần An An.

Trần An An dáng vẻ gợi cảm đó muốn người khác không chú ý cũng khó, tôi nhìn thấy Trần AN An giống như nữ hoàng sàn nhảy vậy nhẹ nhàng uyển chuyển trong sàn nhảy, không thể không nói, tư thế nhảy của An An cực kỳ đẹp, khi xoay chuyển trong sàn nhảy, giống như một bông hoa hồng diễm lệ đón gió vậy, dễ dàng thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

“ Cho nên lần trước anh mới nói, em và bạn học đó của em, thật sự khác biệt rất lớn.” Lạc Mộ Thâm thuận tay thư thái lấy một điếu thuốc lá ra châm lửa hút, tôi lụ khụ ho nhẹ.

Lạc Mộ Thâm nhìn tôi, lập tức dúi điếu thuốc vừa châm vào trong gạt tàn, điếu thuốc đó tắt hẳn.

Trong lòng tôi cảm động trào dâng. Anh ấy bây giờ rất chú ý đến cảm giác của tôi, thứ mà tôi không thích, bây giờ anh ấy cũng sẽ kiêng dè.

Tôi không thích hút thuốc lá, người khác vừa hút thuốc là tôi cau mày, ho, cho nên, bây giờ trước mặt tôi Lạc Mộ Thâm cũng rất ít khi hút thuốc.

Tôi cảm kích nhìn anh ấy, lại ngoảnh đầu nhìn, đột nhiên phát hiện có một cảnh tượng diễn ra trong sàn nhảy.

Bây giờ An An là tâm điểm chú ý của ánh mắt biết bao đàn ông, rất nhiều người đàn ông mời cậu ta cùng nhảy, cậu ta nhảy đẹp như thế, sau đó, tôi nhìn thấy cậu ta yểu điệu thướt tha đi đến trước mặt của Lạc Kiến Ba.

A?

Tôi sững sờ người, cậu ta làm sao thế?

Chỉ nhìn thấy Trần An An cười duyên dáng ngồi bên cạnh Lạc Kiến Ba, giọng nũng nịu nói: “ Chủ tịch Lạc, có thể nể mặt An An được không, để An An nhảy cùng chủ tịch Lạc một điệu nhạc không?”

Lạc Kiến Ba hiện rõ vẻ ngạc nhiên, ông ta cười nói: “ Tôi già rồi, không so được với mấy thanh niên trẻ nữa rồi, vẫn là thanh niên các cô cậu nhảy hay, tôi ở đây nhìn cũng thấy phấn khởi, vui rồi.”

Trần An An cười nói: “ Chủ tịch Lạc, xem ngài nói kìa, tôi cảm thấy ngài chưa già chút nào, nhìn chủ tịch giống như là anh trai của tôi vậy. Chủ tịch Lạc, cứ coi như là cháu gái nhỏ mời ngàu nhảy, có thể nể mặt không?”

Giọng điệu nũng nịu thỏ thẻ đó, tôi tin rằng tất cả đàn ông đều không thể từ chối được.

Quả nhiên, mấy vị cổ đông gì đó ngồi bên cạnh Lạc Kiến Ba, đều cười nói: “ Chủ tịch lạc, người ta thành tâm thành ý mời ông như thế, ông không nhảy là không nể mặt người ta đâu đấy, người ta sẽ khóc trong nhà vệ sinh đấy.”

Lạc Kiến Ba cười nghĩ một lát: “ Được, cô An An, là người có năng lực trong tập đoàn công ty chúng ta, cũng là người có công của hoa viên Đỉnh Minh, tôi phải nhảy cùng cô ấy một điệu, như thế cũng là cảm ơn cô Trần đã vì công ty mà làm việc.”

Ông ấy cười nắm lấy bàn tay nhỏ của Trần An An.

Miệng của tôi há hốc ra như không thể khép lại được, tôi thật không ngờ được, Trần An An lại chủ động mời Lạc Kiến Ba nhảy.

Nên biết, Lạc Kiến Ba trong mắt của mọi người, giống như tồn tại một vị thần vậy, tôi tin rằng, đến Lạc Mộ Thâm cũng không dám khinh suất với ông ấy, nhưng Trần An An lại dám!

Tôi ngoảnh đầu nhìn Lạc Mộ thâm, phát hiện Lạc Mộ Thâm căn bản không để ý, anh ấy chỉ dùng ánh mắt bình thản nhìn mọi thứ, giống như tất cả mọi thứ chẳng liên quan gì đến anh ấy.

Có lẽ anh ấy cảm thấy chẳng có chuyện gì, nhưng tại sao tôi lại có dự cảm không hay càng ngày càng mãnh liệt như thế chứ.

Tôi chỉ cho rằng Trần An An trang điểm xinh đẹp như thế, mục tiêu chính là muốn tìm một đối tượng giàu có trong buổi dạ hội, nhưng không ngờ, Trần AN An, mục tiêu cuối cùng lại đặt trên người Lạc Kiến Ba.

Sẽ như thế sao? Có lẽ là thần kinh của tôi quá mẫn cảm chăng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.