Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 320: Chương 320: Như ngọn gió mới




Tôi tự vả nhẹ vào mồm mình một cái, là tôi dùng cách nghĩ của tiểu nhân để đoán lòng dạ của quân tử!

Nhưng nguyện là.

Tôi nhìn thấy Lạc Kiến Ba kéo tay của Trần An An dẫn vào trong sàn nhảy, tôi đã từng nói, Lạc Kiến Ba mặc dù đã trạc tuổi ngũ tuần, nhưng bản thân lại có sức hấp dẫn, nếu nhìn lướt qua, chỉ nghĩ tầm tuổi ba bốn mươi tuổi phong nhã hào hoa, hơn nữa xem ra áo quần là lượt hào hoa phong độ, ông ta giống Trần An An, chẳng nhìn ra được bất kỳ sự khác lạ nào.

Âm nhạc dần vang lên, tiếng đàn piano mang đầy âm hưởng vui vẻ, Lạc Kiến Ba ôm lấy Trần An An trong lòng, hai người giống như cơn gió lốc bên trong sân nhảy, kỹ thuật nhảy của hai người đều rất cao siêu, có thể nói không chê vào đâu được, người không biết, còn cho rằng hai người là đôi đẹp nhất phối hợp ăn ý nhiều năm vậy.

Tôi nhìn thấy Trần An An ngả vào lòng của Lạc Kiến Ba, lúc thì như bươm bướm đỏ xoay chuyển, lúc thì trầm lặng như nước, vạt váy dài nhè nhẹ thướt tha xinh đẹp.

Còn Lạc Kiến Ba, trên khuôn mặt đẹp trai xuất chúng cũng hiện rõ vẻ hào hứng vui vẻ, ông ta giống như trẻ ra hai mươi tuổi vậy, giống như một cậu thanh niên, trong tay là người con gái mình yêu, nhẹ nhàng uyển chuyển nhảy theo điệu nhạc.

Hai người nhảy hết điệu nhạc này đến điệu nhạc khác, dường như đang chìm đắm say sưa nhảy vậy, đều không nỡ rời xa nhau.

“ Hay, nhảy rất đẹp.” Người xung quanh đều không nhảy nữa, đều đứng khen ngợi Lạc Kiến Ba và Trần An An nhảy múa, hai người bỗng nhiên trở thành hoàng hậu sân nhảy và quốc vương sân nhảy.

Thậm chí có người còn quay phim lại cho hai người khi đang nhảy, điều này nói rõ bọn họ nhảy rất đẹp, đều có thể cho vào làm sách giáo khoa được rồi.

Vũ điệu Tăng-go, điệu Rum-ba....Các điệu nhảy đều nhảy qua một lần, tôi ngạc nhiên há hốc miệng, từ trước đến nay tôi không ngờ Trần An An lại nhảy đẹp như thế, xuất sắc như thế, cậu ta đã thành công trong việc thu hút ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người của cậu ta.

Tôi nhẹ cau mày lại, là ảo giác của tôi và sự không tự tin hay sao? Tại sao tôi cảm thấy có cảm giác của gió thổi báo giông tố sắp đến chứ?

Tôi đang trầm mặc suy nghĩ, Lạc Mộ Thâm nhẹ chạm vào tay tôi một cái, tôi giật mình, vội vàng nhìn anh ấy, chỉ nhìn thấy khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh ấy dưới ánh đèn mờ lại hấp dẫn người khác đến thế.

“ Nghĩ cái gì thế? Dáng vẻ như mất hồn ấy?” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.

“ Anh xem, An An.......” Tôi liếc mắt nhìn vào trong sân nhảy.

“ Nhìn thấy rồi.” Lạc Mộ Thâm cười khẩy một cái, “ Chủ tịch Lạc của bọn em chính là có tật này.”

“ Nhưng.......” Nhưng mà Lạc Mộ Thâm, anh không cảm thấy có điều gì đó khác sao?

“ Anh đã từng nói, bạn học nữ này của em, thật sự mưu tính rất nhiều, anh không thích bộ dạng này của cô ta, hôm khác mượn cớ để điều cô ta đi, quả thật anh không muốn nhìn thấy cô ta, chỉ là vì ngày trước nể em mà thôi.” Lạc Mộ Thâm nhẹ giọng nói.

“ Có lẽ là do em nghĩ nhiều. An An, có lẽ chỉ là muốn......” Tôi khẽ nói.

“ Cô ta nghĩ thế nào anh không quan tâm, tốt nhất cô ta đừng có tiếp cận chạm vào ranh giới của anh, nếu như dã tâm cô ta quá lớn, anh sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

Tim tôi run lên một hồi, tôi không nói gì nữa, trong lòng tôi hy vọng An An có lẽ không giống như tôi tưởng tượng, nếu như thật sự phát triển theo hướng không mong muốn, tôi nghĩ giữa tôi, Lạc Mộ Thâm và Trần An An sẽ diễn ra một trận đại chiến thế giới, nhưng nguyện là đó chỉ là ảo giác của tôi.

Chúng tôi đang nói chuyện phiếm, đột nhiên An An vội quay người, có lẽ là đôi giảy cao gót trên chân quá cao, thân thể của cậu ta đột nhiên bị mất thăng bằng, nghiêng ngả vào trong lòng của Lạc Kiến Ba, Lạc Kiến Ba vội vàng đưa tay ra đỡ, dìu lấy thân thể mềm yếu của An An. Động tác này quả thật quá ăn í, giống như là hai người đã từng luyện tập với nhau vậy.

Thật sự rất trơn tru nhuần nhuyễn, rất đẹp.

“ Đẹp.” Mọi người đứng xung quanh đều lập tức xúc động vỗ tay, thi nhau nói, “ Hay quá, chủ tịch Lạc, quá tuyệt vời, nhảy một điệu nữa đi!”

Tôi nhìn thấy Lạc Kiến Ba cười nhìn Trần An An trong lòng mình, dường như đang hỏi chân của cậu ta đi giày có chật quá hay không.

Tôi nhìn thấy Trần An An cười nói: “ Không sao ạ, chủ tịch Lạc, chỉ là giày của tôi không thoải mái lắm, tôi nghĩ mình nên tháo giày mới có thể phối hợp được với chủ tịch Lạc.”

Nói xong, Trần An An tháo đôi giày cao gót thạch anh đó đặt sang một bên, chân của cậu ta duỗi ra, trắng nõn nà mềm mại.

Tôi thở dài, làm bạn tâm giao với An An rồi lại lớn lên bảy, tám năm bên nhau, tôi đương nhiên biết Trần An An có đôi chân cực kỳ đẹp, đôi chân đó của cậu ta, giống như tác phẩm nghệ thuật vậy, không những có làn da cực kỳ đẹp, chân vuông vắn, đến mười cái móng chân cũng giống như điêu khắc mà thành vậy, càng tôn lên vẻ nõn nà của đôi bàn chân.

Đôi bàn chân này nên dùng để quay quảng cáo, tôi tin rằng ai nhìn đôi bàn chân này đều hận không thể ôm nó vào trong tay.

Tôi rõ ràng nhìn thấy ánh mắt của Lạc Kiến Ba bị đôi bàn chân đẹp đó của Trần An An hấp dẫn, ánh mắt của ông ấy tối lại một chút, khóe miệng khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng ấm áp nhìn Trần An An.

Còn Trần An An giống như con chim nhỏ nép vào lòng của Lạc Kiến Ba, cậu ta dùng đầu ngón chân đẹp của mình nhẹ nhàng lướt theo nhạc, nhảy cùng Lạc Kiến Ba.

Vạt váy dài thướt tha, vẻ đẹp rạng rỡ, người đàn ông đẹp trai chín chắn, người phụ nữ vô cùng phong tình, không thể không nói, quang cảnh lúc này, thật sự đẹp như một bức tranh vậy.

Tôi cảm thấy mình sắp nghẹt thở rồi.

Lạc Kiến Ba hiện rõ vẻ mãn nguyện trên nét mặt, cuối cùng, ông ấy và Trần An An nhảy rất nhiều kiểu khiến mọi người phải trầm trồ khen ngợi, nhẹ nhàng lướt như bay.

Xung quanh lại rào rào vỗ tay, tôi không thể không thừa nhận, Trần An An, tối hôm nay như luồng gió mới vậy.

Cho đến khi nhảy xong, tôi nhìn thấy Lạc Kiến Ba tự tay nhặt đôi giày thạch anh đó quay lại chỗ Trần An An, đồng thời tự tay đi cho cậu ta, tôi nhìn thấy khóe miệng của Lạc Kiến Ba lộ ra nụ cười hài lòng.

Tôi có thể nói Trần An An thật sự là đang cám dỗ Lạc Kiến Ba không?

Nhưng tôi bây giờ cũng không thể nói.

“ Không thể không nói, Trần An An này thật sự có thủ đoạn, cô ta luyện tập qua sao, tại sao lại biết đánh vào tâm lí bố anh chứ? Có điều, anh tin cuối cùng cô ta sẽ thất vọng.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói bên tai tôi, “ Em nói xem hai người bọn em, là bạn học, cùng tốt nghiệp một trường, tại sao thứ cô ta học được mà em lại không học được chứ?”

Tôi không vui bĩu môi, quay đầu hờn trách nhìn Lạc Mộ Thâm: “ Sao thế, hối hận rồi à? Có cần em giúp anh đổi sang Trần An An không?”

Lạc Mộ Thâm dùng ngón tay vuốt nhẹ dọc theo sống mũi của tôi, cười nói: “ Làm thế nào đây? Anh là thích người hơi ngốc như em, anh đã gặp quá nhiều phụ nữ phong tình rồi, coi như đã miễn dịch rồi.”

Tôi nhìn khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của Lạc Mộ Thâm, đôi mắt sâu, cảm thấy mặc dù mình không uống nhiều, nhưng đã say rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.