Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 392: Chương 392: Chứng cử của Dạ thiếu gia




“ Câm mồm, đồ vô dụng như mày! Cút sang một bên cho tao!” Cố Tuyết Phong tức giận đổ hết lên đầu tên trợ lý, trợ lý giám sát đó vội vàng tránh sang một bên, không dám nói gì.

Lạc Mộ Thâm không kìm được cười khẩy một tiếng.

Sau lúc đó, Cố Tuyết Phong hầm hầm nhìn Lạc Mộ Thâm: “ Tổng giám đốc Lạc, bây giờ dù cho các cậu đã có đầy đủ 1000 vạn tiền mặt làm tiền bảo lãnh, chúng tôi cũng không thể thả Tô Tư Nhụy, tại vì án của Tô Tư Nhụy quá lớn, cả một mạng, tôi nói lại lần nữa, không thể bảo lãnh cho Tô Tư Nhụy!”

Lời nói vừa nói ra, lông mày của Lạc Mộ Thâm cau lại, anh ấy lạnh lùng nhìn Cố Tuyết Phong: “ Ông nói cái gì? Ông dám lật lọng sao?”

Thằng cha này không đồng ý cho bảo lãnh, thế thì Nhụy Tử......

Lạc Mộ Thâm thừa nhận mình bây giờ gần như đã mất đi kiểm soát, Nhụy tử nếu phải ở trong đó thêm một ngày, Lạc Mộ Thâm cảm thấy tim mình như bị nung thành chín rồi.

“ Ông nói không giữ lời sao?” Lạc Mộ Thâm tiến từng bước từng bước về phía Cố Tuyết Phong, khí chất của anh ấy uy hiếp tên Cố Tuyết Phong phải lùi dần từng bước: “ Lạc Mộ Thâm, tôi cảnh cáo cậu, nếu như cậu tiến thêm một bước, tôi sẽ khiếu cáo cậu công kích cảnh sát.”

“ Được, ông cứ khiếu cáo tôi công kích cảnh sát đi.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

Anh ấy bây giờ gần như đã leo lên lưng cọp rồi, mỗi câu nói của Cố Tuyết Phong gần như sắp châm thêm lửa tức giận trong lòng anh ấy.

Hơn ba mươi năm nay, chưa có cái gì có thể khiến anh ấy tức giận như thế, nhưng vì Nhụy Tử, anh ấy gần như sắp mất đi lý trí rồi.

Thuộc hạ của anh ấy cũng căng thẳng lên, lẽ nào phải bắn giết nhau với bên cảnh sát sao?

Lương Cẩn Hàn, Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên cũng hiện rõ bị kích cho tức điên rồi. bọn họ cũng uy hiếp Cố Tuyết Phong: “ Ngài giám sát, ông đang suy xét tính nhẫn nại của chúng tôi sao?”

Cố Tuyết Phong cười khẩy một tiếng: “ Tôi trước nay chưa bao giờ nhìn thấy quyền thế của các cậu có thể uy hiếp được cảnh sát, bây giờ, đội ngũ của công anh tỉnh sắp đến đây rồi, ngài Lạc, có cần xem hậu quả của các cậu là gì không?”

Trong khoảnh khắc căng thẳng đó, chỉ nghe thấy một tiếng phanh xe chói tai.

Mọi người giật mình, nhìn theo nơi có tiếng phanh xe, chỉ nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ sang trọng phanh gấp, dừng trước mặt mọi người.

Mọi người lập tức sững sờ, tại vì, người bước ra từ bên trong, lại là Dạ Thiên Kỳ.

Dạ Thiên Kỳ?

Lạc Mộ Thâm khẽ nhíu đôi mắt đẹp đó lại.

Chỉ nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ toàn thân mặc đồ đen, đeo găng tay da đen sau khi bước xuống xe, lạnh lùng nhìn về hướng Cố Tuyết Phong: “ Ngài giám sát, dựa vào Dạ Thiên Kỳ tôi và Lạc Mộ Thâm hợp lại, cũng không thể bảo lãnh cho Tô Tư Nhụy sao?”

Cố Tuyết Phong khẽ nhếch khóe miệng, trong lòng đang cười: ha ha, Tô Tư Nhụy này rốt cuộc là thần thánh phương nào, cô ta phạm tội này lại khiến hai tên hô mưa gọi gió của thành phố a - - Lạc Mộ Thâm và Dạ Thiên Kỳ đều phải lộ mặt.

Ha ha, lúc này, mình không xuất danh cũng khó.

Chỉ cần mình kiên quyết không để bảo lãnh Tô Tư Nhụy, mình vẫn công chính nghiêm minh, mỹ danh không tham quyền quý chắc chắn được truyền đi, lại thông qua hình phạt nghiêm khắc khiến Tô Tư Nhụy nhận tội, như thế…..- tất cả đều hoàn mỹ rồi.

Vị nào đó nói, ông ta không sợ đắc tội Lạc Mộ Thâm sao? Đương nhiên, bản thân trong lòng ông ta hiểu rõ, nếu như không phải sau lưng mình có người chống lưng, mình có thể làm được như thế không?

Chỉ cần việc này làm hoàn tất, số tiền lớn đó sẽ vào tài khoản, đến lúc đó mình sẽ chọn nước Bắc Âu xinh đẹp nào đó mà hưởng cuộc sống giàu có xa hoa, đây là việc rất vui.

Cho nên, mình cũng tự nguyện làm kẻ bí quá hóa liều mà thôi.

Huống hồ, mình bây giờ đang ở mặt chính nghĩa mà định tội cơ mà.

Nghĩ đến đây, ông ta lạnh lùng cười khẩy.

Dạ Thiên Kỳ xuống xe, bình tĩnh nhìn Cố Tuyết Phong, dáng vẻ thích cười đùa cợt nhả đã không còn tồn tại, lúc này, trên khuôn mặt hào hoa phong nhã đó hoàn toàn là vẻ bình tĩnh.

Lạc Mộ Thâm nhìn anh ta, Dạ Thiên Kỳ đến khiến anh ấy không biết trong lòng mình bây giờ là cảm nhận gì.

Nhưng Lạc Mộ Thâm cũng không phải không băn khoăn, Dạ Thiên Kỳ, thực ra vẫn đang quan tâm Nhụy Tử có phải không?

Nhìn thấy Cố Tuyết Phong không trả lời, Dạ Thiên Kỳ cao giọng lạnh lùng nói: “ Ngài giám sát, bây giờ tôi dựa vào danh nghĩa của hai người là Dạ Thiên Kỳ tôi và Lạc Mộ Thâm, hợp lực bảo lãnh cho Tô Tư Nhụy!”

Cố Tuyết Phong không kìm được cười phá lên: “ Thật là lạ, người gọi là Tô Tư Nhụy đó rốt cuộc là thần thánh phương nào? Lại có thể làm hai thanh niên kiệt xuất này liên kết chứ? Các cậu càng như thế, tôi càng cảm thấy người con gái này càng không đơn giản, là nghiện ma túy….hay là….. tôi càng không thể thả được, tôi phải viết báo cáo lên cấp trên, vụ án này thật sự quá phức tạp, càng không thể thả người, các cậu kể cả có tiền cũng không được!”

Ông ta quả thật động vào Dạ Thiên Kỳ và Lạc Mộ Thâm rồi.

Lạc Mộ Thâm cười khẩy một tiếng, anh ấy đang định nói, Dạ Thiên Kỳ quay người nhìn sang Cố Tuyết Phong: “ Lời nói này thật chính nghĩa, xin hãy giữ lấy tác phong chính nghĩa này, nhưng, cảnh sát làm án, bất cứ việc gì cũng phải dựa vào chứng cứ phải không? Nếu như tôi có thể đưa ra chứng cứ thì sao?”

“ Chứng cứ?” Cố Tuyết Phong cười nói, “ Được thôi, Dạ Thiếu Gia có thể đưa ra được chứng cứ gì chứ? Đưa ra đây xem xem?”

Dạ Thiên Kỳ quay người lôi ra một người trong xe.

Người này vào khoảng ba mươi tuổi, thân hình cao lớn, khuôn mặt vẻ đoan chính. Nhưng bây giờ trên mặt mang đầy vẻ hoảng loạn.

Lạc Mộ Thâm khẽ ngẩng đầu, người này là ai?

Chỉ nhìn thấy Dạ Thiên Kỳ đẩy tên này ngã nhoài trên đất, sau đó nhìn Cố Tuyết Phong: “ Ngài giám sát, đây là kẻ quấy rối Tô Tư Nhụy tại hầm gửi xe, cũng là kẻ tranh thủ lúc quấy rối Tô Tư Nhụy khiến cô ấy hoảng loạn mà cho thứ bột màu trắng vào túi của cô ấy.”

Cố Tuyết Phong ngạc nhiên nhìn Dạ Thiên Kỳ, ông ta nghĩ một lúc, cười khẩy nói: “ Dạ Thiếu Gia, theo lý mà nói, cậu có thể đưa ra người chứng vật chứng là tốt, điều này giúp đỡ rất nhiều cho việc phá án, nhưng, tôi làm sao có thể biết chính xác nhân chứng này có phải do cậu mua hay không? Tôi biết Dạ Thiếu Gia và Lạc Tổng là những người có tiền, bỏ tiền ra mua kẻ liều chết không phải là khó, kể cả hắn ta có bị tử hình, các cậu cũng có thể nuôi được cả nhà của hắn, có phải không? các cậu cho rằng Cố Tuyết Phong tôi là kẻ ngốc sao?”

Không thể không nói tư duy của Cố Tuyết Phong này hết sức tỉ mỉ, thảo nào ông ta lại tự tin như thế, lời ông ta nói ra chính xác là có lí có căn cứ.

Không sai, việc Dạ Thiên Kỳ và Lạc Mộ Thâm mua nhân chứng cũng hoàn toàn khả thi.

Dạ Thiên Kỳ cười khẩy một tiếng, anh ta lấy từ trong túi áo khoác ra một chiếc đĩa, đưa cho Cố Tuyết Phong: “ Nếu như nghi ngờ Dạ Thiên Kỳ tôi mua nhân chứng, được thôi, chiếc đĩa này phiền ông xem cho.”

Cố Tuyết Phông nhận chiếc đĩa trong tay, trên mặt ông ta lộ ra biểu cảm nghi ngờ: “ Đây là……?”

“ Đây là khi việc xảy ra, quay lại cảnh tên đàn ông này quấy rối Tô Tư Nhụy, đồng thời cho thứ bột trắng đó vào trong túi của Tô Tư Nhụy.” Dạ Thiên Kỳ bình thản nói.

“ Nói năng hồ đồ, lúc đó chúng tôi đã tháo dỡ camera giám sát ở hầm gửi xe, không phát hiện bất cứ điều gì.” Cố Tuyết Phong cau mày nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.