Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 391: Chương 391: Thả hay là không thả




“ Cậu.....”

Cố Tuyết Phong nhìn thấy dáng vẻ lạnh lùng hống hách của Lạc Mộ Thâm càng tức điên lên, ông ta cảm thấy mình ở trước mặt Lạc Mộ Thâm giống như bị ép thành một thằng hề vậy, hầm hầm trừng mắt nhìn, ông ta nắm chặt bàn tay, sau đó tức mình đi ra ngoài.

Khi Cố Tuyết Phong đến bên cửa sổ ngoài hành lang nhìn xuống phía dưới, thật sự giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy, toàn thân ông ta run rẩy, đôi mắt gian xảo cũng vì nhìn thấy tất cả hiện ra trước mắt mà kinh hãi bất thường.

“ Đây......chuyện gì đang xảy ra thế?”

Từ cổ họng ông ta phát ra một tiếng chói tai, giống như bị một bàn tay bóp chặt vào yết hầu vậy.

Tại sao lại giật mình như thế? Tại vì ông ta bị tất cả những thứ trước mắt làm cho hoảng loạn rồi.

Chỉ nhìn thấy cửa trước của sở công an dừng một đội xe Li-mouse dài vô biên và Rolls-Royce màu đen, phân chia bao vây sở công an, mặc dù không có bất cứ chiếc xe nào khởi động, nhưng tư thế đó cũng đủ khiến người khác run sợ.

Cố Tuyết Phong bị dọa cho lùi lại mấy bước liên tiếp..

“ Trưởng quan!” tên trợ lý đứng đằng sau đột nhiên lao ra đỡ ông ra, đề phòng Cố Tuyết Phong vì kinh sợ mà ngã xuống đất.

“ Các người muốn làm gì? Bạo lực chống pháp luật à? Các người đều muốn tạo phản sao?” Cố Tuyết Phong tức giận nói.

Đúng lúc này, theo tiếng bước chân, ba người đàn ông khí thế hiên ngang giống Lạc Mộ Thâm xuất hiện ở hành lang, đây chính là ba người bạn chí chốt của Lạc Mộ Thâm là Phương Trạch Vũ, Tần Hạo Nhiên và Lương Cẩn Hàn.

Bọn họ cũng biết được tin tức, biết việc Nhụy Tử bị hại giam trong đồn cảnh sát, cho nên, bọn họ lập tức điều động người, cấp tốc tập kết bao vây sở công an.

Đặc biệt là Lương Cẩn hàn, tại vì anh ta có nền tảng quân đội, cho nên đối với anh ta mà nói, là việc rất dễ dàng, hơn nữa, tại vì anh ta điều động là quân nhân, ở một vài phương diện mà nói, quân nhân là không thuộc sự quản lý của địa phương, càng không có quan hệ thuộc hạ với phía cảnh sát, dù cho sau này thật sự xảy ra việc gì, Lương Cẩn Hàn cũng có thể thông qua bố mình làm người đứng giữa hòa giải.

Đây chính là các mà Lạc Mộ Thâm Lương Cẩn Hàn nghĩ ra.

Đối diện với Cố Tuyết Phong, mặt Lương Cẩm Hàn với thái độ lạnh băng. Anh ta lạnh lùng nhìn Cố Tuyết Phong, ánh mắt giống như muốn giết Cố Tuyết Phong vậy.

Thằng cha này, bình thường tương đối lạnh lùng hời hợt, nhưng khi gặp phải việc nghiêm túc, đó thật sự giống như được quay về từ địa ngục vậy.

Khi anh ta xuất hiện, mang theo một luồng khí lạnh.

“ Ngài giám sát, còn không thả cô Tô Tư Nhụy ra à?” Tần Hạo Nhiên mặc dù đang cười, nhưng nụ cười cũng rất lạnh.

Còn Lương Cẩn Hàn càng không cần nói.

Lạc Mộ Thâm cũng ngồi ở đó, giống như một phiến đá băng lạnh nhìn Cố Tuyết Phong vậy.

Cố Tuyết Phong cảm thấy máu trong huyết quả mình sắp đóng thành băng rồi.

Không thể không nói, f4 này, bình thường lúc cười đùa cợt nhả thật sự rất đáng yêu, nhưng một khi bốn người này bị chọc giận, cũng đủ dọa chết người rồi.

“ Các người....các người bây giờ đang dùng bạo lực để chống pháp luật có biết hay không? Là công khai thách thức pháp luật phải không? Trong mắt các người còn có pháp luật hay không? Các người có phải cho rằng mình có tiền là có thể một tay lấp trời có phải không?” Cố Tuyết Phong đẩy tên trợ lý ra sau, tức sôi máu nói. Mẹ kiếp, bốn tên tiểu tử này gan quá to, coi trời bằng vung rồi!

Mặc dù ông ta bây giờ là cảnh sát, nhưng nhìn dáng vẻ này có vẻ như cũng có chút sợ rồi.

Phương Trạch Vũ cười cười, anh ta lúc này, là người duy nhất có thể cười được.

Anh ta đưa tay ra hiệu, Lương Cẩn Hàn và Tần Hạo nhiên dừng bước chân uy hiếp của mình, Phương Trạch Vũ chầm chậm đi đến trước mặt Cố Tuyết Phong, nụ cười tự tin nở trên môi.... trên mặt anh ấy nở ra nụ cười đẹp đẽ, thái độ cũng trở nên kính cẩn.

“ Ngài giám sát hiểu lầm rồi, những người ở dưới lầu chỉ là đến đón tổng giám đốc Lạc và cô Tô, nghe nói ngài giám sát đưa ra số tiền bảo lãnh 1000 vạn tệ mới có thể bảo lãnh cho cô Tô Tư Nhụy, cho nên, chúng tôi đã chuẩn bị xong tiền bảo lãnh rồi, bây giờ chúng tôi mang đến cho ngài giám sát, đồng thời nhân tiện đón cô Tô và Lạc Tổng.” Phương Trạch Vũ cười hết sức mê người, anh ta rất kính cẩn nói, “ Tôi nghĩ ngài Giám sát nhất định là hiểu lầm Lạc Tổng và cô Tô của chúng tôi rồi, cho nên, chúng ta bây giờ phải xóa tan hiểu lầm mới được. Nhưng Lạc Tổng nhất định muốn bảo lãnh cho cô Tô, cũng hy vọng ngài giám sát giúp đỡ.”

Mắt Cố Tuyết Phong trợn trừng nhìn Phương Trạch Vũ, lại nhìn Lương Cẩn Hàn và Lạc Mộ Thâm, ông ta khẽ nhíu mắt lại.

Hừ, không ngờ lạc Mộ Thâm lại có tài này, đây là đang uy hiếp mình sao? Thật khiến người khác phải tức giận mà.

“ Các người mang đến là tiền bảo lãnh sao? Nên nhớ, tôi cần là tiền mặt.” Cố Tuyết Phong lạnh lùng nói.

“ Không vấn đề gì.” Phương Trạch Vũ ra hiệu cho thuộc hạ của mình, sau đó quay người nhìn Cố Tuyết Phong: “ Ngài giám sát, đã dựa theo đúng yêu cầu của ngài giám sát mà chuẩn bị tiền mặt.”

“ vâng!” Mấy người đàn ông đi lên trước, đặt mười mấy chiếc két màu bạc đặt trước mặt Cố Tuyết Phong!

“ Đây, đây là…..” Cố Tuyết Phong cảm giác da đầu như tê đi.

“ Đây là 1000 vạn nhân dân tệ, căn cứ vào lời dặn dò của Tổng Giám đốc, đây là tiền bảo lãnh cho cô Tô Tư Nhụy mà ngài giám sát cần, chúng tôi đã đặt trước mặt ngài, cho nên trưởng quan, thả người đi!” Phương Trạch Vũ bình thản nói.

Mấy người thuộc hạ mở toàn bộ mười mấy chiếc két đó ra, bên trong toàn là nhân dân tệ mới nguyên, Cố Tuyết Phong không kìm được nhíu mày lại.

Hỏng rồi, việc mình lo cuối cùng cũng xảy ra rồi, bản thân muốn lấy cớ để chặn Lạc Mộ Thâm, nhưng không ngờ bọn họ thật sự đưa ra 1000 vạn tệ tiền bảo lãnh nhanh như thế, tiếp theo phải làm thế nào?

Mình đã nói ra rồi, thật sự phải thả Tô Tư Nhụy sao?

Không được, không thể thả cô ta.

Nếu không, cấp trên trách tội, quyền lợi của mình cũng không có được, danh cũng không có.

Cố Tuyết Phong cau mày lại.

Tần Hạo Nhiên lạnh lùng cười khẩy:

“ Ngài giám sát có cần kiểm tra một chút không, nhìn xem có phải là 1000 vạn tệ không, nhưng tôi có lòng tốt muốn nhắc nhở một chút, thời gian của Tổng Giám đốc lạc hết sức quý giá, cô Tô là người cực kỳ quan trọng với Lạc Tổng, vốn dĩ việc cô Tô bị giam trong sở cảnh sát, Lạc Tổng đã rất tức giận rồi, nhưng vì các vị cũng vì việc công mà làm, cho nên chúng tôi có thể không tính toán, chúng tôi đã giao tiền bảo lãnh rồi, cần các người sớm thả người. nếu như thả người muộn một phút, thế thì những người dưới lầu có thể phải đợi dưới ánh nắng thêm một phút nữa, đến lúc đó hai bên chúng ta đều không vui, chúng ta nếu như không vui, thế thì….hậu quả rất nhiêm trọng đấy.”

Trên nét mặt Tần Hạo Nhiên nở ra nụ cười gian xảo, nhìn Cố Tuyết Phong kinh hồn bạt vía.

Lại nhìn Lương Cẩn Hàn, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt tuấn tú đó dường như có thể người khác sợ đến mức đóng băng.

“ Trưởng quan….làm thế nào đây? Thả hay không thả?” Trợ lý chưa bao giờ nhìn thấy tình huống như thế này, chân tay run lẩy bẩy. anh ta chưa bao giờ nghĩ bản thân là một cảnh sát như mình lại bị dọa cho thành bộ dạng thế này.

Anh ta sợ hãi run rẩy nấp sau lưng Cố Tuyết Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.