Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 390: Chương 390: Làm thế nào giam Tô Như Nhụy lại




Lạc Mộ Thâm chẳng thèm để ý ông ta, chỉ nhíu mày không kiên nhẫn mà nhìn đồng hồ trên tay—chiếc đồng hồ vô giá đó có năm mươi tư viên đá ngọc sáng lấp lánh.

Anh ấy không nói gì nữa, chỉ chăm chú nhìn đồng hồ của mình.

Cố Tuyết Phong hai tay đặt trên bàn, lạnh lùng nói: “ Được, Lạc tổng, thế thì bây giờ chúng ta xem xem, rốt cuộc là giàu có lợi hại, hay là chính nghĩa và pháp luật quan trọng.”

Thằng cha này thật sự khiến Lạc Mộ Thâm nghĩ đến mặt đối lập của chính nghĩa.

“ Ông mới được điều đến sao?” Lạc Mộ Thâm thản nhiên ngước mắt lên nhìn, khẽ nhíu mày, bất ngờ hỏi câu này.

Cố Tuyết Phong hơi sững một lát, lập tức có chút gì đó không tự nhiên nói: “ Mới, mới điều đến thì sao chứ? Bắt những người như các anh là nghĩa vụ của chúng tôi! Nghĩa vụ của tôi, chính là không để những người như các anh hống hách bá quyền, rất rõ ràng, tổng giám đốc Lạc, anh bây giờ quá hung hăng hống hách rồi. thật không coi pháp luật ra gì rồi.” Ông ta lạnh lùng nói.

“ Chính nghĩa hào hùng quá nhỉ! Tôi hỏi ông, nhiều bọn quan tham ô như thế sao các ông không đi bắt? Bao nhiêu kẻ phạm pháp nhởn nhơ bên ngoài sao các ông không đi bắt? Bao nhiêu việc gai mắt như thế sao các ông không đi lo? Án của Tô Tư Nhụy còn chưa tra rõ ràng, ông quyết không thả cô ấy ra, rốt cuộc là ai đã chỉ định ông làm như thế?” Lạc Mộ Thâm nhìn sâu vào mắt ông ta, sau lúc đó, anh ấy lại nói thêm một câu nữa: “ Tôi nói lại lần nữa, yêu cầu bảo lãnh cho Tô Tư Nhụy!”

“ Hừm?” Cố Tuyết Phong nhìn Lạc Mộ Thâm, trầm mặc một lúc, ông ta hầm hầm nói: “ Có thể, nhưng tiền bảo lãnh cho Tô Tư Nhụy là 1000 vạn nhân dân tệ! đưa ra một nghìn vạn tệ, tôi sẽ thả cô ta! Nên nhớ, tôi cần là tiền mặt!”

Tiền bảo lãnh giá trên trời này, có thể khiến người khác sợ toát mồ hôi hột.

Thực ra, Cố Tuyết Phong đưa ra giá này, trên thực tế chính là từ chối, từ chối cho việc bảo lãnh.

Kể cả người có tiền, cũng không thể tùy ý lấy ra lưu động tiền mặt 1000 vạn tệ được?

Cho nên, ông ta đang khiêu khích, nhìn Lạc Mộ Thâm rốt cuộc sẽ làm thế nào?

Lạc Mộ Thâm hừ một tiếng, không nói câu gì, chỉ lấy ra điện thoại, bấm số gọi đi—

“ Lập tức chuẩn bị cho tôi 1000 vạn tệ!” anh ấy lạnh lùng ra lệnh, ngữ điệu của anh ấy khiến người khác nghe không hiểu cách nghĩ thật sự của anh ấy.

Cố Tuyết Phong cảm thấy sức mạnh toàn thân dần dần bị tan chảy- -

“ Vừa nãy là ông nói, cần 1000 vạn nhân dân tệ là tôi có thể bảo lãnh cho Tô Tư Nhụy, được, bây giờ, thả người trước ra cho tôi!” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

“ Lạc Mộ Thâm, cậu đừng cho rằng như thế là có thể được, có tiền thì có gì mà tài ba chứ? Đây là cậu dùng tiền để phá vỡ pháp luật sao? Có cần tôi thông báo với bên báo chí, để cho dân chúng nhìn xem Lạc Mộ Thâm cậu là người như thế nào? Vợ tương lai của cậu phạm trọng tội, cậu lại muốn che giấu, người có tiền như các cậu thật là cùng một tổ chuột với nhau, bề ngoài ra vẻ cao sang, nhưng đằng sau lại bẩn thỉu, lẽ nào có tiền là có thể coi thường pháp luật? có tiền là có thể buôn bán hàng cấm sao?”

Lạc Mộ Thâm đứng lên, khuôn mặt đẹp đó dưới ánh đèn chiếu, càng hiện rõ vẻ khôi ngô hào hoa đến mê người, anh ấy lạnh lùng nói: “ Giám sát tiên sinh, nếu ông lại chọc tức tôi, tôi cũng không còn tâm trạng bình tĩnh như thế nữa đâu. Tôi nói lại lần nữa, trước kia sự việc chưa điều tra rõ ràng, nếu ông còn nói vợ tương lai của tôi phạm tội buôn bán ma túy, ông đừng trách tôi!”

Cố Tuyết Phong gần như tức không nói ra lời.

Hung hăng hống hách, ông ta quả thật chưa nhìn thấy kẻ nào ngang ngược hống hách như thế.

Bọn xã hội đen hung hăng hống hách còn có thể hiểu được.

Nhưng tên Lạc Mộ Thâm này lại không giống!

“ Cố Tuyết Phong, nếu như không có đầy đủ chứng cứ, ông sẽ rất phiền phức đấy. Tôi bảo lãnh cho Tô Tư Nhụy trước, sau đó, tôi sẽ dùng toàn lực để điều tra chứng cứ, chứng minh cô ấy vô tội.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

“ Lạc Mộ Thâm, tôi biết cách nghĩ của cậu, chỉ có nhân vật kiệt xuất thiên tài mới được chọn cái chết xa xỉ ở trên giường, nhưng, tôi sẽ không để bọn người như các cậu lộng hành đâu!” Cố Tuyết Phong cáu giận lớn tiếng nói.

Lạc Mộ Thâm đưa ngón tay dài ra, nhẹ ấn mấy cái vào huyệt thái dương, dường như không còn dấu vết của giận dữ, hơn nữa lại bình thản mở mồm nói: “ Đây là trách nhiệm của ông, nếu như ông có thể dùng tinh thần này đi phục vụ nhân dân, Lạc Mộ Thâm tôi sẽ cúi đầu xuống đất mà bái phục ông, đương nhiên tôi cũng rất chào đón người như thế này đến đấu trí đấu mưu với tôi! Rất thú vị.”

“ Cậu…..” Cố Tuyết phong bị lời lẽ của Lạc Mộ Thâm làm cho tức sùi bọt mép.

Làm thế nào đây? Ông ta thật sự hối hận vì đã nói ra số tiền bảo lãnh là một nghìn tệ, xem ra một nghìn vạn này không khiến Lạc Mộ Thâm lùi bước, sớm biết thế này mình nói một triệu vạn tiền bảo lãnh có phải không.

Nói như thế, Lạc Mộ Thâm thật sự không tiếc tiền cho tình nhân của mình rồi! xem ra thật sự tình sâu nghĩa nặng đây!

Làm thế nào đây?

Bản thân đã chấp nhận mệnh lệnh nhất thiết không được để bảo lãnh thả Tô Tư Nhụy, bây giờ, vào tình huống này phải làm thế nào đây?

Bản thân phải dùng lý do gì để giam cầm Tô Tư Nhụy, không cho phép cô ta được bảo lãnh ra?

Dựa vào kinh nghiệm, nếu như thật sự thả Tô Tư Nhụy ra, thế thì Lạc Mộ Thâm nhất định sẽ nghĩ mọi cách để cứu cô ta. Đến lúc đó, bắt lại cũng chẳng dễ dàng gì.

Nếu như không thể trừng trị nha đầu này, cấp trên trách tội thì làm thế nào? Kế hoạch đó không phải là đổ sông đổ bể rồi sao?

Cố Tuyết Phong khẽ khép mắt lại, tỉ mỉ nhìn tên tổng giám đốc đối diện khôi ngô tuấn tú mà lạnh lùng đó.

Nhìn biểu cảm khuôn mặt lạnh lùng của Lạc Mộ Thâm, Cố Tuyết Phong thật sự tức sôi ruột gan, lúc ông ta đang định nói gì đó, một trợ lý giám sát trẻ tuổi đẩy “ xoẹt” một tiếng, cánh cửa phòng mở ra…

“ Cậu đang làm cái gì thế? Thứ ngu xuẩn, không nhìn thấy tôi đang làm việc sao? Vớ va vớ vẩn, người biết thì biết cậu là cảnh sát, người không biết còn cho rằng cậu là phạm nhân! Tại sao lại giống như kẻ chưa được ra xã hội bao giờ vậy?” Cố Tuyết Phong hổn hển sôi máu nói, người trợ lý thanh niên đó bị Cố Tuyết Phong dọa cho một trận.

Khiến anh ta phải xấu hổ?

“ Trưởng giám sát, xin….xin lỗi, tha thứ cho tôi, tôi thật không muốn phiền ngài, nhưng bên ngoài…..bên ngoài..”

Trên mặt trợ lý đó lộ ra biểu cảm lo lắng sợ hãi, nhưng khi ánh mắt anh ta lướt trên người Lạc Mộ Thâm, toàn thân anh ta run cầm cập, ánh mắt cũng trở nên bắt đầu né tránh và lo sợ.

Anh ta cảm giác mình sắp bị khí chất lạnh lùng của Lạc Mộ Thâm ép cho bẹp rồi.

“ Đồ ngu!”

Cố Tuyết Phong nhìn thấy dáng vẻ đáng xấu hổ của tên trợ lý đó càng thêm tức giận, ông ta hầm hầm nói: “ Bên ngoài rốt cuộc có chuyện gì? Là người ngoài hành tinh xuống địa cầu à? Tại sao lại sợ hãi như thế chứ?”

Ông ta rất khó chấp nhận sự thật thuộc hạ của mình lại sợ kẻ địch sợ đến nỗi bộ dạng trở nên thế này!

Người của sở công an lại sợ thành bộ dạng như thế này, có phải rất đáng xấu hổ không?

“ Mau nói, rốt cuộc bên ngoài có chuyện gì?” Ông ta tức điên lên quát.

“ Cái này……cái này……” Trợ lý giám sát run cầm cập toát mồ hôi lạnh.

Lạc Mộ Thâm lạnh lùng ngồi ở đó, ẩn giấu dưới thân thể cao lớn cường tráng đó là chút gì đó điềm tĩnh tự nhiên.

“ Hỏi nhiều, không bằng tự mình đi ra xem xem! Giám sát tiên sinh, có phải thế không?” Anh ấy lạnh lùng ngước mắt lên, bình thản nói ra câu nói này, trên mặt vẫn không chút biểu cảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.