Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Chương 389: Chương 389: Không được bảo lãnh




Dạ Thiên Kỳ thật sự quyết rồi, anh tuyệt đối không cho phép mình thua, hơn nữa đây cũng là vì Nhụy tử.

Anh ấy biết, nếu như có được sự giúp đỡ của mèo đen, Nhụy Tử sẽ bình an.

Tất cả mọi người đều che miệng lại, không dám hét lên tiếng.

Nhưng, đợi bánh trước xe của Dạ Thiên Kỳ đến dốc cao đó, độ cao của gầm bánh xe trước của anh ấy thấp hơn 1cm so với bên sườn dốc, cũng chính là nói, trong 0.01 giây phía dưới, sẽ có xe và người chết thảm hại ở dưới đó.

Dạ Thiên kỳ nghiến chặt răng lại, nhắm nghiền mắt, đành phải nghe số trời đợi sự va chạm kinh thiên động địa đó.

“ Bụp.....” Bán trước của xe moto đã phát sinh va chạm với mép vực.

“ vĩnh biệt em, Nhụy Nhụy.....” trong lòng Dạ Thiên Kỳ nói.

Cú va chạm đó, khiến lò xo giảm xóc của bánh trước chiếc xe moto việt dã đó trong khoảnh khắc co lại nửa thước, nhưng cũng chính là nửa thước cứu mạng này, khiến bánh trước chiếc xe nhấc cao độ cao, “ soạc” một tiếng, chiếc xe moto mang theo lực quán tính bay sang phía bên kia của vực sâu, giống như con ngựa hoang tuột dây cương vậy, bay về phía trước hơn hai mươi mét, mới từ từ rơi xuống đất.

Dạ Thiên Kỳ nằm trên đất một lúc, mơi mệt nhọc bò dậy, anh ấy nhìn mèo đen: “ Mèo đen, tao bay qua rồi, mày phải giúp tao, mày phải giữ đúng lời hứa với tao!”

Mèo đen ở phía bên kia dốc dùng đôi mắt màu tím lạnh lùng nhìn Dạ Thiên Kỳ, trầm lặng rất lâu, hắn ta đi đường bộ thong thả, chầm chậm đi về phía Thiên Kỳ.

Hắn đưa hai tay về phía Dạ Thiên Kỳ, bình thản nói: “ Mày cũng phát hiện góc này phải không? Tao cũng phát hiện ra, có điều, tao cho rằng mày cũng sẽ dừng xe, nhưng không ngờ mày lại liều mạng đi vào con đường chết.”

Dạ Thiên Kỳ nhìn mèo đen, khẽ mỉm cười: “ Đừng quên lời hứa của mày.”

Mèo đen gật gật đầu: “ yên tâm, thua là thua, nam tử hán đại trượng phu, nói lời phải giữ lấy lời, tao sẽ không thất hứa, Dạ Thiên Kỳ, mày cần tao giúp gì?”

Hắn ta nhẹ tháo chiếc mũ chụp đầu ra, vuốt nhẹ mái tóc, trong đôi mắt màu tím hoa lan đó ánh lên ánh hào quang của con người quang minh chính đại......

......

Cùng lúc đó, về phía Lạc Mộ Thâm.

Lạc Mộ Thâm vốn dĩ muốn bảo lãnh cho Nhụy Tử ra, nhưng đến việc vào thăm cũng không để cho vào.

Nhưng, tình thế đã vượt ngoài dự liệu của Lạc Mộ Thâm.

Tại vì thân phận đặc biệt của Tô Tư Nhụy, việc này đã bị lan đi khắp nơi, bây giờ, gần như tất cả mọi người đều biết việc Nhụy Tử có liên quan đến thuốc phiện rồi.

Cho nên, dù cho Lạc Mộ Thâm bây giờ muốn bảo lãnh cho Nhụy Tử ra cũng rất khó. Lạc Mộ Thâm nếu như không cẩn thận sẽ bị người ta nói thành lạm dụng chức quyền để bao che cho phạm nhân, như thế, ảnh hưởng đối với Lạc Thị không hề nhỏ.

Tại vì đây không phải vụ án bình thường.

Trong phòng khách của sở công an.

Mỗi góc trong phòng đều có ánh đèn trắng như con mắt sắc nhọn, ánh đèn sáng đó chiếu lên khuôn mặt tuấn tú của Lạc Mộ Thâm, cánh tay của Lạc Mộ Thâm để lên thành ghế, trên khuôn mặt lạnh lùng đến một chút động cũng không có, anh ấy đang ngồi chính diện với giám sát điều tra vụ việc này là Cố Tuyết Phong.

Cố Tuyết Phong thực ra rất phấn khởi, tại vì bây giờ ông ta đang cần tìm được đáp án, để giữ chắc vị trí của mình.

Xác thực việc Nhụy Tử khiến ông ta rất vui, nếu như thật sự có thể định tội Tô Tư Nhụy, thế thì coi như ông ta đã lập được công lớn. Đây quả thật là làm cho mình miếng bùa phòng thân rồi, mặc dù ông ta có bệ đỡ đằng sau, nhưng việc thăng chức của mấy năm này đều có người khác nói xấu sau lưng, ông ta cần một thẻ bàng miễn chết để đeo cho mình, như thế, ai dám nói gì mình chứ? Hơn nữa đã có người chào hỏi với mình, giao dịch rồi, việc của Tô Tư Nhụy lần này, ông ta đắc danh lại đắc lợi.

Mặc dù ông ta đã suy xét lần này do như thế mà đắc tội Lạc Mộ Thâm, nhưng cứ nghĩ đến lợi ích mình phải đạt được, ông ta cũng chẳng thèm để ý. Hơn nữa đây cũng là người cấp cao hơn chỉ thị mình, mình cũng coi như tuân lệnh mà làm việc thôi.

Cho nên, Dạ Thiên kỳ nói không sao, Cố Tuyết Phong chính là người phía cảnh sát nhận lệnh phải triệt để xử tử Tô Tư Nhụy!

Cần phải làm bên chính nghĩa, trong phía cảnh sát không có con sâu làm rầu nồi canh?

Hơn nữa, bây giờ dư luận đã như thế rồi, mình nhất định phải thuận theo dư luận mà làm, phải định tội Tô Tư Nhụy là quan trọng nhất.

Cho nên, ông ta bây giờ thật sự rất hưng phấn.

Cho nên, khi Lạc Mộ Thâm đưa ra ý muốn bảo lãnh cho Tô Tư Nhụy, ông ta lập tức từ chối.

“ Xin lỗi, lạc Tổng, Tô Tư Nhụy phạm tội có liên quan đến ma túy, trước mắt chúng tôi đang điều tra cô ta có phải liên quan đến một tên trùm sỏ buôn bán ma túy ở Vân Nam không, cho nên, phía trên ra chỉ thị, không được phép bảo lãnh.” Cố Tuyết Phong dương dương đắc ý nhìn Lạc Mộ Thâm, ngữ khí hùng hồn nói.

“ Cái gì?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nhìn ông ta.

“ Lạc Tổng là nhân vật kiệt xuất, có tiếng trong thế giới thương nhân, giậm chân một cái, không chỉ ở thành phố a, kể cả Châu Á, hay trên thế giới cũng phải run rẩy, nhưng Lạc tổng, dù cho anh có tiền, cũng không nên coi thường pháp luật chứ? Cảnh sát chúng tôi, pháp luật của chúng tôi, vì nhân dân phục vụ, không phải vì lạc tổng mà phục vụ đâu.” Cố Tuyết Phong cười nói.

Ông ta nói hết sức chính nghĩa, quả thật khiến Lạc Mộ Thâm bị ép về phía coi thường pháp luật.

Lạc Mộ Thâm không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn ông ta múa mép.

Cố Tuyết Phong cười nói: “ Thật là đau đầu, anh nói tôi nên gọi anh như thế nào mới được? Lạc tổng? Hoặc là- - Lạc tiêng sinh? Thân phận của anh thật là phức tạp! Có điều, tuổi tác thế mà đã có thành quả lớn như thế này, thật sự rất lợi hại. cô Tô Tư Nhụy nghe nói là vị hôn phu của anh phải không, cô ta phạm tội, anh đương nhiên bây giờ rất sốt ruột, cái này, tôi hết sức thông cảm, có điều, Lạc Tổng có bản lĩnh, giết người cũng là phạm pháp, liên quan đến ma túy cũng phải cắt cổ rồi.”

Lạc Mộ Thâm khẽ động đôi lông mày mấy lần, nhếch khóe miệng nói: “ Nghe ý của ông, là đã kết tội Tô Tư Nhụy buôn bán ma túy rồi sao?”

“ Có lẽ là tương đối rồi?” Cố Tuyết Phong cười nói, “ người chứng vật chứng đã có, chỉ cần một chút chứng cứ, chúng tôi có thể luận tội của Tô Tư Nhụy rồi.”

Lạc Mộ Thâm nắm chặt bàn tay, đốt xương của anh ấy gần như phát ra những âm thanh “ rắc rắc”.

Trên khuôn mặt tuấn tú đó, tĩnh mạch gần như sắp nổi ra rồi, nếu như thật sự Nhụy tử bị kết trọng tội, thế thì mình cũng không muốn sống nữa.

Nghĩ đến đây, Lạc Mộ Thâm trầm mặt xuống: “ Giám sát Cố, ông thật sự vuốt mặt không nể mũi rồi, ông không nghe ngóng xem Lạc Mộ Thâm là người như thế nào sao?” trong giọng nói của anh ấy mang đầy nguy hiểm.

“ Tổng giám đốc Lạc quả nhiên là anh tài kiệt xuất, anh đang uy hiếp tôi sao, tôi không sợ đâu. Đây dù sao cũng là xã hội pháp chế, tôi phải xem xem Lạc tổng một tay vá trời của chúng ta có phải là coi pháp luật như trò chơi không?” Cố Tuyết Phong cố tình nói.

“ Giám sát Cố, tôi chỉ cần bảo lãnh Tô Tư Nhụy, các ông thu thập chứng cứ thì có thể đi thu thập chứng cứ, có mâu thuẫn gì không? Ông là đang đối phó với tôi sao?” Lạc Mộ Thâm hừ một tiếng lạnh lùng.

“ tổng giám đốc Lạc, làm người cũng đừng nên quá hống hách, tôi đã nói rồi, đây dù sao là một xã hội pháp chế.” Cố Tuyết Phong vừa nói, vừa dùng ngón tay gõ xuống bàn, lông mày khẽ nhếch lên nhìn Lạc Mộ Thâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.